*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thượng Phiến Nhược ThủyNgười dịch: Khiết Lâm [*]拔嘴无情: rút... cái kia ra khỏi miệng xong rồi là lật mặt, nôm na vậy đó =)))))) Mục Hâm Kỳ cũng ý thức được mình đã sơ xuất lực đạo, luống cuống thả lỏng tay, nhìn quy đầu phình to màu tím thẫm, dáng vẻ vô cùng đáng thương, chu môi nhỏ nhắn thổi thổi đầu tròn phát run.
Vệ Hy chỉ kém không trợn trắng mắt, một lúc địa ngục một lúc lại thiên đường, tiếp tục nữa thì sẽ bị ép đến điên mất thôi. Rút thẻ chi lệnh[1] từ bên cạnh, còn chưa kịp ném ra thì hạ thân đã bị kích thích một trận, lời muốn nói cũng trở nên nghẹn cứng.
[1]支令筹: xem phim hay thấy mấy ông quan rút miếng gỗ ra xong ném ném thì là nó đó =)))))))) "Lưu Nghĩa... Ưm!"
"Đại nhân?" Sư gia cảm nhận được thần sắc của Vệ Hy, nghi hoặc dò hỏi, "Hay là đại nhân có chỗ nào không khỏe?"
Chỗ nào không khỏe chứ hả, thoải mái đến sắp lên trời luôn rồi!
Vệ Hy liếc sư gia một cái, khoát khoát tay, đỡ trán ung dung hưởng thụ khoái cảm bên dưới.
Cái miệng nhỏ ẩm ướt mút lấy phân thân của hắn, mặc dù không thuần thục, nhưng cũng đủ để khiến thần chí người ta tan tác. Chỉ là chung quy quá mức thô to, Mục Hâm Kỳ không mút hết được, bèn vươn lưỡi nhỏ đổi bên mà liếm láp thân gậy, thỉnh thoảng ngậm lấy đoạn trước, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái. Hàm răng trắng nhỏ không cẩn thận thì sẽ va vào thân thịt, khiến Vệ Hy vừa đau lại vừa sảng khoái, cuối cùng chỉ có thể vươn tay xuống dưới, xoa xoa gương mặt nhỏ trắng ngần, dẫn dắt nàng nên làm như thế nào.
Vụ án đã tra rõ chân tướng mà Lưu Nghĩa vẫn muốn chống chế. Vệ Hy nhịn xuống dục hỏa đốt người, còn phải nghe hắn vùng vẫy giãy chết, có lẽ là trong lòng nóng giận, vỗ khối gỗ kinh đường một cái, cứ như thế mà gãy thành hai đoạn, lập tức ném cả ống thẻ, nghiêm nghị nói: "Hai người các ngươi quan hệ bất chính, hợp mưu sát hại Tăng thị, tội không thể tha! Lại còn dám xảo ngôn tranh luận, thật sự cho rằng bổn quan không có cách nào bắt các người có phải hay không! Người đâu, giải người xuống, ba ngày sau, chém đầu trước cổng chợ! Bãi đường!"
Nghe thấy âm thanh kêu gào khóc lóc của Lưu Nghĩa và tiếng cười điên cuồng của Xảo Doanh, Mục Hâm Kỳ biết vụ án này đã khép lại rồi, nhìn nhìn ngọn lửa mình đã đốt lên, rốt cuộc cũng ý thức được, lúc này không chạy, chờ đến khi nào!
Chỉ là còn chưa đợi mọi người đi hết, Vệ Hy đã vén khăn trải bàn lên, cuốn lấy Mục Hâm Kỳ bước về hướng hậu viện tựa như một cơn gió.
Sư gia xoay đầu lại, thấy sau án rỗng tuếch, ngó nghiêng ánh mặt trời chói chang bên ngoài, cảm thán chuyện vui tới gần, hắn phải cho đại nhân nhà bọn hắn một bao lì xì thật lớn mới được.
Vệ Hy khẩn cấp trở về phòng như gió lốc, đá cửa một cái, ngay cả giường cũng không kịp lên, quét hết tất cả những đồ vật trên bàn tròn xuống, âm thanh loảng xoảng vang lên, dọa Mục Hâm Kỳ run rẩy không thôi.
Vệ Hy đặt người lên bàn, vươn tay sờ đến hạ thể đã ướt át của nàng, vén áo dài lên, nâng cao cây gậy to cứng đến phát đau vọt thẳng vào trong, không thở một hơi nào liền bắt đầu cắm rút liên tục. Hai tay vội vàng xoa nắn thân thể mềm mại yêu kiều bên dưới, đẩy vạt áo ra, nắm lấy hai vú trắng tuyết rung rung mà dùng sức vân vê nhào nặn. Mồ hôi trượt dài trên gương mặt anh tuấn, nhỏ xuống đôi ngực nõn nà của Mục Hâm Kỳ, tiếng thở dốc dồn dập nặng nề nhanh chóng nối dài thành chuỗi, vang lên trong gian phòng tĩnh mịch, dấy lên từng trận lửa nóng.
"A! A a a a!" Mục Hâm Kỳ nhếch miệng, suýt nữa thì không thở nổi hơi nào.
Đủ thấy rằng trước đó đã kích thích nam nhân vô cùng dữ dội, nên lúc này mới im lặng không nói, một mực thở hổn hển, vùi đầu mải miết. Tận đến khi hai bắp đùi bên hông run rẩy một trận rồi dần rũ xuống, cảm nhận được sự co rút sâu trong hoa huy*t, Vệ Hy mới chống đỡ cặp mông trắng tuyết, thả chậm động tác, bắn ra đợt sóng dục vọng đầu tiên vừa rồi bị trêu chọc đến mức sắp nổ tung.
"A... A..." Mục Hâm Kỳ thở gấp, mồ hôi phủ đầy trán, còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong trận kích tình mãnh liệt khi nãy, thì đã bị nam nhân một phát ôm lên từ trên mặt bàn, hai chân bám vào bên hông hắn, trong thủy huyệt còn tắt nghẽn lửa nóng thô dài chưa hề mềm xuống, trong lúc nâng bước di chuyển, thỉnh thoảng cọ xát, khiến miệng huyệt non nớt lại đầm địa mật dịch, hương vị ngọt ngào len lỏi khắp gian phòng.
Cách giường chẳng đến vài bước, mà Mục Hâm Kỳ lại không cảm nhận được điểm cuối, khoái cảm tê dại dâng trào từng trận một, huyệt nhỏ run rẩy không ngừng mút hút thân gậy to dài, khe khẽ ngâm nga.
"Ưm a... Đừng mà... Đừng động nữa..."
Vệ Hy cũng gần như là chạy gấp rút, đặt người lên vách tường cạnh giường, hông eo chắc nịch chen vào giữa hai chân, sít sao đè ép, giữ hơi hôn xuống đôi môi đỏ tươi, "Vật nhỏ, xem nàng còn dám châm ngòi hay không."
"Ừm a... Không dám... Ta không dám nữa đâu..." Mục Hâm Kỳ lắc lắc đầu, nước mắt bị cơn cao trào ép dâng lên, óng ánh lay động, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ bị chà đạp quá mức, Vệ Hy thấy thế, chỉ đơn giản là càng khiến hắn bộc phát thú tính mà thôi.
Cảm nhận được nam căn bừng bừng khí thế không ngừng trướng lớn, Mục Hâm Kỳ rên rĩ một tiếng, ôm lấy cần cổ nam nhân, chủ động dâng lên môi đỏ, lấy lòng cầu xin: "Ưm... Vậy ngươi nhẹ chút."
Vệ Hy không khách khí ngậm mút môi lưỡi thơm ngọt, nếm đến thỏa mãn, mới giương môi cười khẽ: "Nhẹ? Làm sao mới là nhẹ, như này hửm?" Nói rồi chuyển động mông eo, nhẹ nhàng cọ xát nơi miệng huyệt nhỏ dầm dề d*m thủy, chính là không tiến vào, "Hay là thế này?" Vừa hỏi xong đã ưỡn mông hẹp, khiến thanh gươm kia từng tấc từng tấc xoáy vào chỗ sâu, chống trên thịt mềm mà húc nhẹ.
"Ách a..." Mục Hâm Kỳ cuộn tròn những ngón chân trắng mịn, bị làm cho tiến thoái lưỡng nan, nhưng lại không thể thoát khỏi giam cầm, chỉ có thể hận đến nghiến răng đấm vào lồng ngực nam nhân, "Ta, ta không muốn! Ngươi thả ta xuống đi!"
Vệ Hy cười híp mắt mặc nàng ầm ĩ, dán chặt môi đỏ thấp giọng dỗ dành: "Không thể không muốn, Kỳ Nhi đâu thể làm loại người "rút miệng vô tình" kia được."
"Cái, cái gì mà rút... vô tình!" Mục Hâm Kỳ không mặt mũi nào mà đi thuật lại lời nói của hắn, cuống cuồng che miệng hắn lại. Tên nam nhân xấu xa này trước nay vẫn không hề che giấu gì như vậy, thật mắc cỡ chết người mà!
Vệ Hy mặt không đỏ tim không đập, liên tục biến đổi phương thức cắm rút, buộc Mục Hâm Kỳ phải lựa chọn, thỉnh thoảng còn thúc vào một cái thật sâu, giục nàng.
"Kỳ Nhi còn chưa nói đâu, rốt cuộc là muốn ta làm sao... thao nàng." Hai chữ cuối cùng dán sát vành tai, nhẹ nhàng tiến vào tai Mục Hâm Kỳ, quẩn quanh trầm thấp, hấp dẫn đến mức ánh mắt cũng phải nóng lên.
"Ưm... Vô, vô lại!" Gương mặt đỏ bừng của Mục Hâm Kỳ cũng sắp bốc cháy đến nơi, đại nhục bổng chặn ngay trong huyệt nhỏ, quấn quýt dục vọng trong lòng nàng mãi không buông, ái dịch thấm ướt thân gậy, không ngừng tuôn ra, tí tí tách tách rơi xuống bên chân, tụ thành một vũng dấu vết vô cùng dâm mỹ.
Thật sự... Sắp chịu không nổi nữa rồi...
Mục Hâm Kỳ ôm lấy nam nhân, vùi gương mặt ửng hồng vào hõm cổ hắn, vung vẩy hai cẳng chân nhỏ treo trên khuỷu tay hắn, thôi không giằng co nữa, "Nhanh động đi mà!"
"Động thế nào?"
"Ưm..." Mục Hâm Kỳ xấu hổ mở miệng.
Vệ Hy dán sát vào bên tai nàng, từng câu từng chữ thấp giọng chỉ bảo: "Nào, nói theo ta. Dùng đại nhục bổng của chàng hung hăng thao ta."
"Ô... Không, không muốn..." Mục Hâm Kỳ lúc lắc đầu, làm thế nào cũng không nói ra được.
Vệ Hy vươn tay xoa xoa nơi huyệt nhỏ căng ra, đè ép đài hoa sưng tấy, ép nàng đi vào khuôn khổ.
"A a a... Đừng mà... A..." Hai chân Mục Hâm Kỳ run rẩy, không ngừng kẹp chặt người phía trước, sau vài lần trêu chọc của ngón tay dài, âm thanh quấn quýt bị khoái cảm xông lên vùi lấp, thét chói tai lại tiếp nhận một đợt sóng cao trào, bên trong cơ thể càng hư không, "Ô ô ô... Cầu ngươi..."
Vệ Hy đè nén hơi thở hỗn loạn, tiếp tục dẫn dụ nàng, "Nói ta nghe... Muốn cái gì thì nói ta nghe đi, Kỳ Nhi."
"Ưm... Muốn, muốn đại nhục bổng... hung hăng thao ta... A!"
Vừa dứt lời, côn th*t ẩn nấp đã lâu không kịp chờ nữa mà cứ thế xông thẳng vào trong, trực đảo hoàng long[2], khoái cảm đánh sâu vào suýt chút nữa thì khiến Mục Hâm Kỳ ngất lịm đi.
[2] 直捣黄龙: thường hình dung việc lập tức xông vào lật đổ kẻ thù, không quan tâm đến đối phương. Đùi ngọc trắng nõn cuộn chặt hông nam nhân hệt như dây leo vậy, hai tay vòng ôm cần cổ nam nhân, cặp vú tròn đầy căng mẩy rung lắc, trắng bóng cả một mảnh, dần dần mê hoặc lòng người.
"A... A a... Vệ Hy... Chậm, chậm một chút... Ô ô không được... Ưm ách... Ô... Nhanh chút... Nhanh chút nữa... Ô..."
"Bôm bốp... Bôm bốp... Tư... Tư..."
Mục Hâm Kỳ khóc kêu lộn xộn hết lên, kích thích nam nhân càng ra sức đâm rút, âm thanh da thịt va chạm, mật nước dung hòa vang lên khắp nơi, cả phòng kiều diễm.
Cần cổ Vệ Hy đỏ bừng, mặc kệ Mục Hâm Kỳ có thể tiếp nhận hắn hay không, thở hổn hển chuyển động thanh gươm kia một lần lại một lần tiến công. Ngày càng nhanh hơn, ngày một sâu thêm, khoái cảm cũng càng ngày càng mãnh liệt. Cùng người mình yêu, nước sữa giao hòa, tâm thân chặt chẽ, dục vọng vĩnh viễn không có điểm dừng, trong đầu chỉ có một âm thanh đang kêu gào, tiến vào sâu hơn nữa.
"A... a... a..." Mục Hâm Kỳ bám vào trên người Vệ Hy, như sóng triều nhấp nhô giữa đại dương mênh mông, như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh phiêu bạt, lên lên xuống xuống, đầu óc choáng váng.
"Phụt... Phụt..."
"Bạch bạch bạch... Bôm bốp bôm bốp..."
"Ách ưm... Thật chặt... Sướng quá..."
Hơi thở ồ ồ của nam nhân trộn lẫn vào âm thanh nóng bỏng khi da thịt va chạm, trầm thấp mê người.
"Ách... Dừng lại... A a... A a a!" Mục Hâm Kỳ bỗng nhiên rùng mình một cái, cặp mông trắng bóng rụt lại, eo thon nơi bụng nhỏ không ngừng co quắp, vô lực buông thỏng hai chân, đón nhận sự run rẩy của cao trào. Dâm dịch trong suốt tuôn ra mãnh liệt, giữa khe hở trong lúc côn th*t cắm rút mà phun ra, cứ như núi lửa dâng trào vậy.
Nam nhân chìn chằm chằm một màn nóng bỏng này, nhấn mông trắng về phía cực đại thẳng tắp của mình, một bên không ngừng húc về phía trước, âm thanh bốp bốp ngày càng vang vọng khắp cả gian phòng. Trong miệng thì khẩn cấp thở hổn hển, gọi tên của Mục Hâm Kỳ, mạnh mẽ chinh phạt mảnh đất phì nhiêu này. gậy th*t cứng rắn xỏ xuyên vách trong non mềm, một lần lại một lần đâm sâu, tận đến khi được chừng trăm cái, mới buông lỏng tinh quan, mặc cho tinh dịch nóng hổi bắn vào hoa hồ ấm áp, bỏng đến mức khiến người trong lòng run rẩy không thôi.
Hết chương 14.