*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phần 3: Thủ phú Cẩm Dương x Thứ nữ gả thay
Vốn cho rằng rất nhanh thôi sẽ bị tống vào "lãnh cung", ngờ đâu lại hằng đêm xuân tiêu!
Đôi lời người dịch: Motip tuy không mới mẻ gì, mình chắc chắn các bạn cũng đoán ra được phần nào cốt truyện rồi, nhưng mà cặp này đáng yêu lắm luônnnnn í ~
***
Người dịch: Khiết Lâm "Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư nói nàng ấy không tìm thấy một cây trâm ngọc trai, gọi ngươi qua đó!"
Tống Nghênh Hi nghe thấy giọng nói vênh váo tự đắc của nha hoàn, trên mặt không có biểu tình gì, hàng mi khẽ buông, che khuất đôi mắt sáng trong sóng sánh hồ thu. Đặt xuống y phục chỉ vừa giặt được một nửa, rồi xoa xoa tay lên làn váy hoa màu xanh đã hơi cũ, theo chân nha hoàn đi đến Tây sương.
Vừa mới trông thấy Tống Diệu Vân, Tống Nghênh Hi đã cảm giác có chút kỳ lạ.
Hôm nay không phải là ngày đại hôn của nàng ta sao? Bên ngoài vẫn đang khua chiêng gõ trống, chờ nàng ta lên kiệu hoa, sao nàng ta còn chưa trang điểm thay y phục nhỉ, lẽ nào đến tận lúc này còn muốn gây sự với mình?
Tống Nghênh Hi không khỏi lắc lắc đầu, không nghĩ ra bản thân chỉ là con gái của một thiếp thất đã chết, làm sao có thể vượt qua vị trí của một đích nữ như Tống Diệu Vân, hà cớ lại khiến nàng ta chĩa mũi nhọn khắp mọi nơi, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dứt.
"Đại tỷ, tỷ đây là..." Tống Nghênh Hi nhìn cái bao vải đặt trên bàn phía sau nàng ta, trong lòng có chút vi diệu.
"Nghênh Hi, sau ngày hôm nay chúng ta muốn gặp sợ là cũng khó, muội giúp tỷ một chuyện cuối cùng đi." Tống Diệu Vân bước lên kéo lấy tay nàng, khuôn mặt cười rất hiền lành, nhưng lại chẳng hề đạt đến đáy mắt.
Tống Nghênh Hi giật mình cảm thấy không đúng, muốn lui về sau, bỗng nhiên sau gáy đau nhói, trước mắt tối sầm rồi bất tỉnh nhân sự.
Tống Diệu Vân vội vàng tiến lên xem xét, xác định người đã ngất lịm đi, mới nói: "Ta thay y phục cho nó, Hoàn Nhi ngươi mau gọi đại ca đến đây!"
Hoàn Nhi ném cây gậy gỗ trong tay mình, gật đầu đi mất.
Lúc Tống Kha đến nơi, đã thấy nàng ta thu dọn bao vải chuẩn bị rời đi, vẫn cảm thấy không ổn thỏa, khuyên nhủ: "Tội gì muội phải làm khổ mình như vậy, nếu không muốn gả thì lúc trước sao không nói với cha nương đừng đáp ứng cửa hôn sự này, chuyện này mà bại lộ, có hậu quả gì chúng ta cũng khó mà đoán trước, Thẩm Hành kia cũng đâu phải dễ đối phó. Bây giờ còn muốn liên lụy cả Nghênh Hi, muội..."
Tống Diệu Vân nghe đến câu cuối cùng kia, đã không kiên nhẫn mà khoát khoát tay, hoàn toàn không đặt trọng điểm mà Tống Kha nói vào đáy lòng, một ngọn lửa vô danh bùng lên thổi hết vào Nghênh Hi.
"Nó chỉ là một thứ nữ, nhờ phúc của muội mới được gả vào Thẩm gia, là đã thắp nhang cầu nguyện rồi, đợi nó tỉnh dậy, nói không chừng còn vui mừng nữa đấy! Được rồi đại ca, giờ lành đến rồi, huynh còn không cõng nó ra ngoài, nương sẽ nghi ngờ đó!"
Tống Kha thở dài nặng trĩu, quả thật là hết cách với người muội muội kiêu căng xằng bậy này.
Lúc này Bạch thị đã đến tận cửa giục rồi, so với tân nương còn sốt ruột hơn nữa là.
Cũng không thể trách bà ta được, Thẩm gia chính là phú thương đứng đầu thành Cẩm Dương, nữ nhi gả qua đó, nhất định sẽ vinh hoa phú quý hưởng mãi không dứt, nhạc mẫu là bà ta đây cũng sẽ được thơm lây.
"Sao vẫn chưa xong thế? Kiệu hoa cũng đợi được một lúc rồi đấy!" Bạch thị vỗ vỗ cửa, vội vàng thúc giục.
Tống Kha cõng trên lưng Nghênh Hi sớm đã bị đánh tráo, Bạch thị vẫn đang lải nhải dặn dò các thứ, Tống Kha vội nói: "Nương, đừng làm lỡ giờ lành!"
Bạch thị nghĩ thấy cũng đúng, bèn thúc giục đi mau, vẻ mặt vui mừng hớn hở có muốn giấu cũng không giấu được, chẳng mảy may phát hiện ra nữ nhi có gì đó không đúng.
Tống Kha cõng người lên kiệu, liếc mắt ra hiệu với bà mai Trương bên cạnh, bà mai Trương bèn đánh dấu tay hãy yên tâm đi.
Đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp xuyên qua con phố dài trong tiếng pháo rung trời, đi về hướng Thẩm gia.
Ngay góc đường, Tống Diệu Vân nhìn theo kiệu hoa xa dần, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, chạy về phía nam tử cách đó không xa, miệng còn gọi "Nguyên lang", vẻ mặt vui sướng khôn cùng.
Lúc sắp đến Thẩm phủ, bà mai Trương nhìn quanh bốn phía, rút mấy cây châm ra từ ống tay áo rồi lén lút nắm trong lòng bàn tay, duỗi tay vào ô cửa sổ bên hông kiệu đâm lung tung vài cái, cảm thấy có động tĩnh, bèn vội buông rèm xuống.
Tống Nghênh Hi cảm giác cánh tay đau đớn như bị kim đâm, vầng trán trơn bóng nhíu nhíu, mở mắt ra, sau gáy cũng ê ẩm không thôi. Nhìn hỷ phục đỏ thẫm trên người mình, Tống Nghênh Hi đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng lại thấy khó hiểu nhiều hơn tức giận.
Thẩm gia giàu có một phương, mẹ con Bạch thị lại yêu tài như mạng, sao lại bày ra vở kịch gả thay thế này?
Tống Nghênh Hi nào đâu biết rằng, con người này quen ăn sơn hào hải vị, muốn nếm thử chút cơm cà cháo hoa. Từ nhỏ Tống Diệu Vân đã được nuông chiều, ăn mặc tốt nhất thì khỏi phải nói, ngay cả những kẻ tiếp xúc cũng là nhân sĩ thượng lưu sàng lọc cẩn thận, vừa thấy Nguyên thư sinh thanh cao giữ tiết, liền cảm thấy cả sảnh đường vàng ngọc đều trở nên dung tục, đối nguyệt bên cửa sổ mới là phong nhã. Sau khi nhận được vài bức thư tình của đối phương, trái tim liền luân hãm, sốt ruột như lửa cháy mà bỏ trốn theo người ta.
Tống Nghênh Hi đau đầu không thôi, tất cả người dân ở thành Cẩm Dương đều biết thê tử mà Thẩm Hành cưới là Đại tiểu thư Tống gia Tống Diệu Vân, nếu như bại lộ, trước không nói Tống gia sẽ làm thế nào, bản thân nàng đây cũng sẽ không chịu nổi!
Thấy kiệu hoa dừng lại, trong lòng Tống Nghênh Hi càng cuống cuồng hơn, thật sự rất muốn đập đầu một cái ngất quách đi cho rồi.
Bên ngoài khách khứa chật như nêm cối, thấy tân nương tử mãi chưa xuống kiệu, cười nói đùa giỡn.
"Tân nương tử không xuống kiệu, có thể thấy là ông chủ Thẩm không đủ thành ý! Ông chủ Thẩm biểu hiện thật tốt một chút xem nào!"
Bà mai Trương nhíu mắt cười nịnh, vén rèm thò đầu vào trong, vẻ mặt dữ tợn nghiến răng uy hiếp: "Nếu như đã lên cỗ kiệu hoa này, nên làm cái gì thì làm cái đó, bằng không ai trong chúng ta không sẽ không có quả ngon để mà ăn đâu!"
Tống Nghênh Hi đã làm thứ nữ bao nhiêu năm nay, rất biết thức thời, Tống Diệu Vân chính là đoán chắc điểm này của nàng, nên mới dám để nàng gả thay.
Tống Nghênh Hi hít một hơi thật sâu, vuốt vuốt khăn trùm đầu chuẩn bị xuống kiệu, rèm được vén lên, một bàn tay đang nắm lấy dải lụa đỏ vươn sang đây, Tống Nghênh Hi như chạm phải bỏng[1] mà co rụt lại, bàn tay kia thuận thế giữ chặt tay nàng trong lòng bàn tay, cảm giác rộng lớn mà ấm áp đó khiến người ta không hiểu sao lại vô cùng an tâm.
[1] 触电一般: trong bản raw là giống như giật điện, vì đây là truyện cổ đại nên mình thấy không hợp lý lắm, nên đã tự ý thay đổi một chút, mong các bạn hiểu và thông cảm. Tận đến khi bái xong thiên địa đưa vào động phòng, cả người Tống Nghênh Hi vẫn giống như đang nằm mộng. Không hề có bất kỳ chuẩn bị gì, đã trở thành tân nương tử của một nam nhân xa lạ, nàng nên làm gì đây...
Trong lòng Tống Nghênh Hi hoảng sợ tột cùng, ngón tay quấn lấy ngọc bội[2] treo bên hông, tim đập nhanh đến mức như sắp nhảy khỏi cuống họng. Đang lúc suy nghĩ lung tung thì khăn trùm đầu được vén lên, Tống Nghênh Hi theo bản năng nâng ống tay áo che mặt, lại dẫn đến một trận cười vang của nhóm người chung quanh.
[2] 宫绦: một loại phụ kiện được đeo trên thắt lưng, thường đi kèm với Hán phục. "Chúng ta nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tân nương tử xấu hổ rồi! Đi thôi đi thôi!"
Theo tiếng người huyên náo dần trôi xa, một giọng nam mang theo ý cười chợt vang lên, "Người đã đi rồi, phu nhân không định để ta chiêm ngưỡng phương dung hay sao?"
Tống Nghênh Hi bỗng nhiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy âm thanh này tựa như rượu ngon cất ủ lâu năm, khiến lòng người không khỏi say mê. Sợ hãi giương đôi mắt long lanh nước, đối mặt với tuấn nhan đang mỉm cười của Thẩm Hành, rặng mây đỏ nhuộm hồng hai gò má, mi mắt run run, giống như bươm bướm vẫy cánh.
Thẩm Hành nắm nhẹ lấy tay nàng, khiến gương mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, trong con ngươi tĩnh mịch sâu thẳm như giếng cổ lấp lánh sự kinh diễm, thở dài: "Thiên thu vô tuyệt sắc, đẹp mắt là giai nhân, cổ nhân thật không lừa ta."
Thật sự là thêm một phần thì quá dài, bớt một phần thì quá ngắn, không thoa phấn lại càng khuynh thành hơn.
Nguyên nhân Tống Diệu Vân lúc nào cũng chĩa mũi nhọn vào Tống Nghênh Hi cũng vì như vậy. Giữa nữ tử, đặc biệt là trong đích thứ, dung mạo và tài nghệ vĩnh viễn là thứ dùng để so sánh đố kị lẫn nhau, Tống Nghênh Hi khiêm tốn biết thân biết phận, nhưng cũng không ngăn được người khác nhìn vào ánh mắt nàng.
Dù cho thời khắc này, Tống Nghênh Hi vẫn không ý thức được dung mạo của mình trêu người đến mức nào, chỉ cảm thấy ánh mắt của Thẩm Hành quá mức nóng bỏng, khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Thẩm Hành vươn tay xoa mặt nàng, thấy nàng nghiêng đầu tránh né, nhếch môi cười khẽ, "Ta đi chiêu đãi khách nhân trước đã, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi một chút nhé."
Tống Nghênh Hi trông theo cửa phòng đóng lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đảo mắt nhìn quanh gian phòng được bày trí hết sức vui mừng, cùng bộ hỷ phục không thể nào vừa vặn trên người mình, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy tiếc nuối.
Hết chương 1. Mọi người uiii thấy lỗi chính tả hoặc có chỗ nào không hợp lý thì nhắc mình liền nha =)))))