Tác giả: Thượng Phiến Nhược ThủyNgười dịch: Khiết Lâm Sáng sớm, đang là lúc côn trùng râm ran, gió mai quang đãng.
Vệ Hy ngồi trên công đường, mặt đen như than, có thể đẹp sánh ngang bao công luôn rồi.
Chẳng phải sao, cho dù là ai túng dục cả đêm vừa sớm tinh mơ đã bị gọi dậy, sắc mặt chắc chắn đều sẽ không tốt, nhất là kẻ đầu sỏ còn quỳ ngay trước mặt.
Vệ Hy nghe Lưu Nghĩa nói xong, nhìn thần sắc hắn ta pha lẫn chút cổ quái.
Lần này Lưu Nghĩa thật sự hoảng loạn, chẳng qua không biết là bị phanh phui gian tình, hay là thật sự bị "trộm" dọa rồi.
"Đại nhân! Tên trộm đó nhất định là giết phu nhân của ta còn chưa đủ, quay lại diệt khẩu đấy!"
Vệ Hy âm thầm cười nhạo, nhưng cũng không đâm thủng vạch mặt hắn ta.
"Ngươi vẫn chưa nhìn thấy tên trộm đã giết Tăng thị, hắn làm sao có thể quay về diệt khẩu ngươi chứ? Hay là... ngươi nhìn thấy tên trộm kia rồi?"
Vệ Hy híp mắt, Lưu Nghĩa lập tức bị dọa đến run rẩy, vội đáp: "Oan uổng quá đại nhân! Tiểu dân xác thực không nhìn thấy tên trộm kia, nhưng hắn ta ở chỗ tối, nhất định sẽ biết tiểu dân! Hắn ta thấy tiểu dân báo quan, nhất định là quay lại để diệt cỏ tận gốc! Cầu đại nhân minh xét!"
Vệ Hy che tay áo đánh ngáp một cái, khoát tay nói: "Phải hay không bổn quan sẽ tự tra rõ, nguyên nhân cái chết của Tăng thị cũng sắp có kết quả rồi, rất nhanh thôi chân tướng sẽ phơi bày. Mấy ngày nay ngươi cứ đợi trong phủ đi, tiện cho bổn quan truyền gọi, hơn nữa cũng miễn cho ngươi bị tên "trộm" kia để mắt tới rồi mất mạng."
Không nói câu sau còn tạm, vừa nói xong cả khuôn mặt của Lưu Nghĩa cũng trắng bệch cả rồi.
"Đại nhân! Đại nhân!"
Vệ Hy giao phó một số việc cho thủ hạ, mặc kệ hắn ta kêu gào, đi về hướng phòng ngủ phía sau hậu viện.
Ôn hương nhuyễn ngọc trên giường, vội vàng trở về ôm lấy ngủ bù mới đúng.
Vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Mục Hâm Kỳ khoác hờ áo choàng của mình đứng trước tủ quần áo, không biết đang làm gì. Hơn nửa bả vai trắng nõn trần trụi lộ ra bên ngoài, phía trên còn loang lổ những vết đỏ, khiến người ta suy nghĩ mơ màng.
"Nàng đang làm gì thế?"
Chợt nghe tiếng người, Mục Hâm Kỳ hơi giật mình, trong đôi mắt vẫn mang theo chút sương mù chưa tỉnh. Trông thấy Vệ Hy ung dung bước tới, ký ức đêm qua hết thảy ùa về, rặng mây đỏ trải rộng hai gò má.
"Ta... ta tìm y phục..." Tối qua bị hắn ôm về, cũng không biết lại bị giày vò thêm bao nhiêu lần, bây giờ vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy hai bắp đùi run rẩy.
Con ngươi thâm trầm của Vệ Hy liếc qua cần cổ trắng nõn phủ đầy dấu hôn của nàng, vươn tay cuộn chặt áo choàng, bọc kín người ôm về giường.
"Y phục ta đã dặn người đi chuẩn bị rồi, nàng nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, ăn xong điểm tâm sẽ đưa đến ngay."
"Ừm ừm..." Mục Hâm Kỳ ấp úng lên tiếng, tay chân co rúc vô cùng ngoan ngoãn.
Vệ Hy mỉm cười nhìn nàng một cái, xoay người sang bàn bên cạnh lấy thuốc mỡ, nhân tiện nói: "Hôm khác cùng đi bái phỏng sư phụ của nàng đi."
Mục Hâm Kỳ vừa nghe, đột nhiên đứng bật dậy từ trên giường, quên mất thân thể gần như mệt đến rã rời của mình, trong đôi mắt kinh ngạc lập tức dâng lên một tầng hơi nước.
"Ô --"
Vệ Hy thấy nàng hít hà một hơi, vội vàng bước hai bước trở về, tức giận nói: "Nàng lộn xộn cái gì!"
"Chân, chân bị chuột rút rồi!" Hai hốc mắt của Mục Hâm Kỳ ầng ậc nước, trông vô cùng đáng thương.
Vệ Hy ngồi bên mép giường, ôm người nào đó vào trong lòng, bàn tay hết sức tự nhiên vươn vào vạt dưới áo choàng, lướt từ bắp đùi bóng loáng xuống đến cẳng chân, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa niết.
Mục Hâm Kỳ phản ứng lại, cảm thấy xấu hổ không chịu được, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Vệ Hy trừng mắt nhìn nàng, "Ngoan ngoãn đừng làm rộn!"
Ai náo loạn chứ...
Mục Hâm Kỳ bĩu bĩu môi, buông thỏng mi mắt, không dám nhìn người bên cạnh. Cảm nhận được cơn đau thắt nơi cẳng chân dần biến mất, ngón tay thô ráp nắn bóp chỗ chua xót, mang theo chút thoải mái khôn cùng, suýt chút nữa thì khiến nàng rên rĩ thành tiếng, bàn tay đặt sau lưng Vệ Hy bởi vì ngượng ngùng mà cuộn tròn lại.
Vệ Hy thu hết vẻ mặt của nàng vào trong đáy mắt, cúi người hôn một cái vào cánh môi hồng đang bĩu ra của nàng, "Có chỗ nào mà ta chưa thấy qua chưa chạm qua đâu, xấu hổ cái gì."
Mục Hâm Kỳ bị hắn tập kích, trợn tròn đôi mắt, trên gương mặt như vừa được quét một lớp son phấn, càng kiều diễm hơn bao giờ hết.
Cái tên cầm thú ra vẻ đạo mạo trang nghiêm này!
Vệ Hy thương nàng đêm qua thừa hoan cùng hắn rất lâu, săn sóc tiếp tục xoa bóp eo nhỏ, nói đến chuyện vừa nhắc tới khi nãy.
Nước mắt mà Mục Hâm Kỳ chỉ vừa thu lại nhất thời dâng lên cuồn cuộn, đặc biệt oan ức đáng thương, còn bày ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nói: "Chuyện ta làm một mình ta gánh vác, không liên quan đến sư phụ của ta, ngươi đừng đi bắt bà ấy!"
Động tác trên tay Vệ Hy bỗng nhiên dừng lại, nhu tình trong lòng phút chốc bay biến sạch sẽ, chuyển tay liền vỗ bốp một cái lên mông thịt bên dưới, tức giận đến mức thở hổn hển: "Nàng ngốc thật hay là ngốc giả vậy?"
Mục Hâm Kỳ đánh nấc một cái, che lấy cái mông nhỏ vừa bị đánh của mình, trong đôi mắt ngập tràn tố cáo.
Cái người này sao cứ một câu không hợp là lại đánh mông nàng kia chứ, bộ nàng không cần mặt mũi hay sao!
Vệ Hy nghiêng người lấy thuốc mỡ, đứng trước giường từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt hết sức khó coi: "Bôi thuốc!"
Mục Hâm Kỳ nhìn nhìn bình sứ nhỏ trong tay hắn, liên tưởng đến cái gì đó, cố ý lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, ngươi mau mau phái người đi bắt cái tên Lưu Nghĩa kia đi! Hắn ta với nha hoàn tư thông! Cái chết của vợ hắn ta tám phần là có quan hệ tới bọn họ!"
Vệ Hy lạnh lùng mở miệng: "Ai nhìn thấy hả?"
"Ta với ngươi đó!"
"Ồ."
"..." Mục Hâm Kỳ vừa nghĩ đến quá trình hai người xem trộm, cùng với kết quả, không khỏi âm thầm nện đất, "Hết chuyện để nói rồi sao!"
"Bôi thuốc." Vệ Hy nhắc lại lần nữa, duỗi tay vén áo choàng của nàng lên.
Mục Hâm Kỳ cuống quýt lui vào trong giường, "Ta ta ta tự mình bôi!"
Vệ Hy lười phải cãi cọ với nàng, bắt lấy một bên mắt cá chân kéo người đến trước mặt, khóe miệng cong lên, "Người nào khai phá người đó phụ trách, chẳng phải sao? Kỳ Nhi không thể tước đoạt niềm vui thú của ta như vậy được."
Mục Hâm Kỳ nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Bây giờ nàng giả vờ ngất xĩu thì còn kịp không nhỉ...
Hết chương 7.