Một tuần ôn tập cho thi cuối kỳ, bài tập ùn ùn kéo đến chỗ các học sinh, sách giáo khoa thật dày chất thành một chồng trên bàn, ngay cả nằm gục mặt trên bàn ngủ cũng không thấy được cái đầu đâu, lên lớp ngủ bù vẫn được coi là cách tốt nhất.
Giản Ninh đang ngủ thật ngon, đột nhiên bị người nào đó đánh cho một cái, lẩm bẩm ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ được người đứng trước mặt mình, tỉnh lại trong nháy mắt, lập tức đứng lên, đầu gối còn đụng vào chân bàn, đau đến mức trong mắt toàn nước mắt.
“Thầy…Thầy Hoàng!”
“Ngủ gật?”
“Không ạ, lúc nãy chỉ cúi đầu dụi mắt thôi, mắt hơi khó chịu.” Giản Ninh nhìn thầy mình, cười xoà nói.
Thầy Hoàng cũng lười lật tẩy đứa học sinh bình thường có thành tích cao này, gật đầu, “Lần sau vào lớp không được gục đầu, cứ tưởng là ngủ gật, như thế không tốt đâu.” Sau khi nói xong tiếp tục lên bục giảng chờ học sinh làm bài trên bảng đen.
Ngồi xuống như nhận được đại ân, Giản Ninh nhìn người ngồi cùng bàn, “Này, sao lúc nãy cậu không nhắc mình?” Cũng may là nói dối được, nếu không được, thật sự không biết nên nói thế nào.
“Không phải mình thúc chỏ vào người cậu sao, vậy mà còn nói không nhắc cậu, rõ là do cậu ngủ quá say!”
Vậy sao? Thảo nào khi nãy cảm thấy đau đau, còn tưởng là nằm mơ mà cảm giác lại chân thật như thế. Giản Ninh cười với người cùng bàn, gãi gãi tóc bắt đầu làm bài.
Ừm, học môn Văn cũng có không ít người cảm thấy nhức đầu so với môn Toán, cũng may căn bản môn Toán của cậu không tệ, hơn nữa còn có Nhậm Nguyên bên cạnh trợ giúp môn Toán đau đầu này, Giản Ninh chưa từng trải qua nổi khổ ngồi yên suốt hơn tám mươi phút khi kiểm tra.
Tốn một chút thời gian để giải đề, không bao lâu sao thầy cũng bắt đầu giảng, Giản Ninh nhìn ba phương pháp trên bảng, cậu giải bằng cách này hình như có hơi dài, dùng phương pháp thứ ba có lẽ đơn giản hơn một chút.
Ngồi đến hết tiết, đến lúc nghỉ trưa, trước hết là phải giải quyết vấn đề cơm trưa.
Nhậm Nguyên ở lầu một chắc là đã đi chiếm chỗ trước, Phương Linh Linh ở lớp bên cạnh, sau khi hết giờ Giản Ninh có thể chờ cô cùng xuống lầu, sau đó đi căn tin.
Đứng trước cửa lớp hai trong chốc lát, liền thấy Phương Linh Linh đi ra, “Lớp mình kéo giờ một chút, bây giờ đi thôi.”
“Không sao, dù gì Nhậm Nguyên cũng chiếm chỗ rồi.” Giản Ninh cười nói, “Ai bảo cậu ấy ở lầu một, điều kiện chiếm chỗ thuận lợi hơn làm gì! Chúng ta học trên cao, so ra kém hơn với học sinh bên dưới, không ai đến chiếm chỗ kịp cho mọi người cả!”
“Cái này đúng, may là Nhậm Nguyên ở lầu một. Lớp tự nhiên thật sướng, điều kiện của lớp tự nhiên cũng tốt hơn! Lớp văn chúng ta chỉ có ba lớp, tất cả đều ở tầng năm, lớp tự nhiên từ lớp tám đến lớp bốn đều ở tầng ba, ở giữa là phòng thí nghiệm, chúng ta khổ sở thật.” Phương Linh Linh và Giản Ninh vừa xuống lầu vừa trò chuyện, cùng nhau kể lể nỗi khổ khi học trên tầng cao.
Giản Ninh đồng ý gật đầu, ý bảo công dân trên lầu cao thật khổ!
Thấm thoát hai người đã đứng trước cửa phòng ăn, nhìn đám người nhốn nháo nhận cơm trước cửa, Giản Ninh và Phương Linh Linh liếc nhìn nhau, cùng nhau cảm thán.
Có Nhậm Nguyên chiếm chỗ thật tốt.
Nhìn một vòng quanh phòng ăn vẫn không thấy Nhậm Nguyên đâu, hai người lại nhìn nhau, không thể nào, lớp Nhậm Nguyên bị dạy lố giờ, vậy… Hai người còn chưa kịp nghĩ xong bước tiếp theo đã bị người phía sau vỗ một cái, quay đầu lại nhìn, là Nhậm Nguyên.
Thôi rồi, cơm trưa không còn rơi xuống nữa.
“Được rồi, nhìn cái mặt trách móc của hai người kìa, chúng ta ra ngoài ăn, mình mời.” Nhậm Nguyên nhìn vẻ mặt trách móc của bọn họ, không thể không mở miệng.
Nhưng trước khi thi cuối kỳ mà tiêu phí ra ngoài ăn không phải sẽ rất quá đáng sao, với lại cũng không phải người có nhiều tiền. Nếu ăn ở ngoài, không chừng còn trễ giờ nghỉ trưa, không được nghỉ.
“Không sao, nếu cậu mời thì đi thôi!” Giản Ninh lôi kéo Phương Linh Linh đi, còn không quên gọi luôn Nhậm Nguyên.
Nhậm Nguyên liếc mắt, người này thật là, tốt xấu gì trước kia mình và Phương Linh Linh đã từng quen nhau, có thể không chút e ngại nào luôn sao? Phương Linh Linh đi chung với bọn họ như vậy, người khác nhìn thấy sẽ nghĩa thế nào? Cái tên đơn thuần!
Ba người tìm một quán ăn gần trường, định ăn một nồi lẩu nhỏ, dù sao cũng có vài người, ba người chỉ mới mười khối, thịt cũng chỉ mấy khối một đĩa. Tìm một cửa tiệm có vệ sinh, ba người cùng nhau ngồi xuống, đến lúc gọi món Giản Ninh mới nhớ hỏi Nhậm Nguyên vì sao hôm nay bị lố giờ.
“Đổi tiết, chuyển thành tiết vật lý, giáo viên nói rất nhiều! Tan học còn không muốn thả người đi, nếu không phải bên ngoài ồn ào, không chừng bây giờ mình còn ngồi phòng học.” Nhớ đến giáo viên vật lý của mình, Nhậm Nguyên nói đầy oán giận.
“Ra là thế, hèn gì trước đến giờ lớp các cậu chưa từng bị dạy quá giờ.”
“Vốn là vậy, nhưng đổi tiết một cái lại khiến tụi mình rất khổ!” Nhậm Nguyên đột nhiên nhẹ giọng, “Vậy sao lúc xuống lầu các cậu không thấy lớp mình chưa tan tiết?”
“À, hai đứa mình nói chuyện nên không chú ý, với lại lớp các cậu không kế cầu thang thì làm sao tụi mình biết.” Giản Ninh giải thích, nhìn khuôn mặt u ám của Nhậm Nguyên, vẻ mặt đắc ý.
Phương Linh Linh ở bên cạnh nhìn hai người vui vẻ với nhau, thật sự không biết nên chui vào đâu. Sao lại bình tĩnh tiếp nhận như vậy chứ? Bởi vì ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu và cái nhìn thẳng thắn của Nhậm Nguyên sao? Mình thật sự quá dễ bị đánh bại rồi.
Lúc nồi lẩu được mang lên, Giản Ninh và Nhậm Nguyên cũng vừa kết thúc trận đấu lưỡi thương môi kiếm, nhìn chằm chằm vào nồi, ánh mắt sáng rực.
Nước vừa sôi, hai người nhanh chóng bỏ đồ ăn vào, Phương Linh Linh muốn ngăn cản cũng không kịp mở miệng, nhìn hai người bọn họ đổ thịt và rau vào chung với nhau, khóc không ra nước mắt.
Hai người này không biết cách nấu rau sao?!
“Uầy, Phương Linh Linh, sắc mặt cậu không được tốt lắm, không thích ăn sao?” Nhậm Nguyên tò mò hỏi, Giản Ninh cũng dừng đũa, nhìn chằm chằm Phương Linh Linh.
Phương Linh Linh bị hai người đánh bại, bất đắc dĩ khoát khoát tay, ý bảo mình không có chuyện gì. Nếu đã thành ra thế này, cũng không thể nào vớt rau ra, chỉ có thể ——
Quyết định cầm đũa lên, bưng chén cướp rau với hai nam sinh còn lại.
Đang trong thời kỳ bị áp lực học tập đè nén lẫn cơ thể đang phát triển, dù là nam sinh hay nữ sinh đều ăn tương đối nhiều, nhất là mùa Đông, cần một lượng lớn thức ăn để bổ sung thể lực.
Thở phù phù ăn cái lẩu nóng hôi hổi, áo khoác của cả ba người đã sớm được đặt trên ghế bên cạnh, Nhậm Nguyên và Giản Ninh còn xắn cả tay áo lên. Cả ba đang ăn không ngừng, đột nhiên cửa quán bị đẩy ra, ba người vẫn không chú ý nhưng lúc ngẩng đầu lên, Nhậm Nguyên nhìn thấy một gương mặt đáng ghét.
Xui xẻo hôm trước, bốn chữ này là những chữ mà Nhậm Nguyên nghĩ đến trong đầu ngay bây giờ.
“Ủa, không phải Nhậm Nguyên sao? Hẹn đi ăn với người đẹp à?” Sau lưng Đan Thần còn có vài nam sinh, xem ra cũng định đến đây ăn cơm.
Nhưng mà, đây là vùng lân cận của trường bọn họ, làm sao mấy người này lại xuất hiện ở đây? Nghĩ đến đó, trong đầu Nhậm Nguyên có thêm vài dấu chấm hỏi.
“Nhậm Nguyên ăn xong chưa? Chúng ta về trường ngủ một giấc, chiều con có lớp.” Giản Ninh bên cạnh thấy tình hình không đúng, liếc mắt nhìn Phương Linh Linh rồi mặc áo khoác định về, dù sao cũng đã ăn không ít, mà có ăn chưa no thì cũng thà quay về trường gặm bánh mì cũng không thèm dính líu đến mấy người này.
Nhậm Nguyên gật đầu, không định trả lời câu hỏi của Đan Thần, bọn họ vốn chẳng quen biết nhau.
“Ừm, được rồi, về thôi.”
Đan Thần cười khẩy nói, “Ể, thằng kia không phải đứa đã trông coi quần áo lần chơi bóng trước sao? Da dẻ trắng bóc, chỉ làm được một chút việc của nữ sinh, đồ đàn bà!”
Giản Ninh và Phương Linh Linh đang đi bên cạnh Nhậm Nguyên, đột nhiên dừng lại, Phương Linh Linh chỉ thấy cậu hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục đi, không bận tâm đến lời nói của Đan Thần, không bỏ hắn ta vào trong mắt. Nhậm Nguyên cảm thấy nực cười, mặc áo khoác rồi nhanh chóng đi theo.
Trước khi ra cửa, Nhậm Nguyên nhìn Đan Thần, “Lần trước có phải do cậu không?”
“Ha! Cậu nghĩ sao?” Đan Thần không trả lời thẳng vào vấn đề mà hỏi ngược lại một câu, Nhậm Nguyên gật đầu rồi bỏ đi.
Đan Thần không phải kẻ ngốc, không thể là loại ngu muội kêu người đến, ví dụ như vừa rồi, nếu thích thì sẽ ra mặt ức hiếp chứ không phải xử lý ở sau lưng.
“Cậu mới nói gì với cậu ta?”
“Không có gì, xác nhận một số chuyện mà thôi, bây giờ đã xác nhận, không sao.” Nhậm Nguyên nói xong, nhớ đến những lời lúc nãy của Đan Thần, nói, “Cậu đừng để trong lòng những lời khi nãy của cậu ta, tuy rất khó nghe, nhưng ——“
“Nếu để bụng, khi nãy mình đã nhào vào đánh nhau với cậu ta rồi.” Giản Ninh khoanh tay, tỏ vẻ bản thân mình vốn không để Đan Thần vào trong mắt. Phương Linh Linh bên cạnh có hơi ngạc nhiên, tại sao Giản Ninh và Nhậm Nguyên quen được nam sinh phách lối lúc nãy?
Nhậm Nguyên giải thích, “Là do chơi bóng với Thiết Cục Nhị Trung, cầu phẩm lẫn nhân phẩm đều khá được, chỉ có hơi thiếu gia với bốc đồng thôi, không cần để ý.”
“À.”
Giản Ninh trừng Nhậm Nguyên, “Từ lúc nào mà cậu hiểu rõ cậu ta như thế? Còn nói tốt cho cậu ta, thật tình, rõ là một tên khốn nạn vô liêm sỉ!”
Phương Linh Linh và Nhậm Nguyên nhìn nhau, vừa rồi Giản Ninh nói không quan tâm chắc là nói đùa, dáng vẻ này của cậu ấy là rất để ý mới đúng! Nhưng câu nói kia thật sự rất khó nghe, hơn nữa còn nói với một nam sinh, uầy ~
Về trường, ba người đều chạy đến phòng nghỉ trưa, ngã xuống giường bắt đầu ngủ, không thèm quan tâm đến cả người dính đầy mùi khói. Không nghỉ trưa, chiều lên lớp nhất định không có sức, không tài nào chịu nổi quá một tiết.
Mỗi ngày loanh quanh đi thẳng hai nơi từ nhà đến trường có chút mệt, nhưng nghĩ tới vấn đề nghề nghiệp sau này, lại cảm thấy đi học là một chuyện rất nhàn nhã, chí ít là không cần lo lắng chuyện ăn mặc. Lúc Nhậm Nguyên về phòng ngủ, đúng lúc các bạn cùng phòng đang bàn đến việc dự thi, hỏi nguyện vọng của Nhậm Nguyên, nhận được câu trả lời là ——
Máy tính.
Nhậm Nguyên trả lời xong liền ngủ, thật sự là ăn no uống đủ rồi sẽ không muốn di chuyển, chỉ muốn ngủ thôi.