Chuyện Yêu Đương

Chương 31

Cuộc sống của lớp mười hai rất khô khan và nhàm chán, ngày nào cũng là bài kiểm tra và bài tập, lúc nào cũng muốn học sinh vừa thấy đề là não có thể nảy ra cách giải ngay lập tức. Sách phụ đạo lúc nào cũng chất thành đống ngày càng cao trên bàn học, mãi cho đến khi sách che luôn đầu người, giáo viên mới nói bạn có thể để nó dưới chân, vậy sẽ không đến mức không thấy bảng.

Bạn học, phụ huynh, giáo viên đều nhắc bạn còn bao nhiêu ngày nữa sẽ đối mặt với kỳ thi đại học, là bước ngoặt đầu tiên trong đời bạn, sự lựa chọn của bạn có ý nghĩa tương lai của bạn sẽ được đối xử như thế nào.

Đại học danh tiếng và đại học chỉ khác nhau hai chữ, nhưng có thể khiến cuộc đời của bạn đi vào hai con đường khác nhau.

Còn hai tháng trước khi thi đại học, Giản Ninh và Nhậm Nguyên đều ở trong phòng ký túc, ngồi im xem sách liên quan đến giới thiệu đại học, không lâu sau bọn họ phải viết nguyện vọng, dựa vào điểm bài thi thử để dự định chọn trường.

“Cậu định đăng ký vào trường nào?”

Giản Ninh nhìn trường học trong quyển sách, chau mày hỏi. Hai người họ, một người lớp văn một người tự nhiên. Nhậm Nguyên muốn học y, cậu muốn học luật, ngành y yêu cầu điểm số tương đối cao, với lại ——

Nhậm Nguyên vỗ đầu Giản Ninh, “Hai lần thi thử không phải tốt hết sao? Không cần lo lắng, đến lúc đó nhất định chúng ta học chung một trường, chẳng qua không cùng ngành thôi.”

“Nhậm Nguyên, rõ ràng trường mình chọn không phải trường dạy y tốt nhất, vì sao cậu phải nhất định theo mình.” Nói xong nhìn Nhậm Nguyên, biết Nhậm Nguyên muốn nói, tiếp tục mở miệng, “Mình biết cậu muốn nói gì, không phải là muốn xa nhau gì đó, nhưng ở chung thành phố không tốt sao?”

Nhậm Nguyên liếc mắt, “Đầu cậu suy nghĩ cái gì đấy, dù trường cậu chọn không phải trường dạy y tốt nhất, nhưng mình thấy nó trực thuộc bệnh viện, không phải sao? Chẳng lẽ cậu không biết trường trực thuộc bệnh viện có rất nhiều bác sĩ tốt à, với lại ngoại khoa cũng là mạnh nhất, mình muốn sau tốt nghiệp vào thẳng đó luôn.”

“Này, sao cậu không nói sớm? Hại mình tự mình đa tình!” Giản Ninh bất mãn phàn nàn, nhưng ánh mắt vẫn vui vẻ.

Giữa bọn họ không có ai nhượng bộ ai, không có gì tốt hơn như thế, vì nếu Nhậm Nguyên thay đối thì Giản Ninh không còn là Giản Ninh của lúc đầu nữa.

Đối với bọn họ, áp lực bài tập cũng không quá nặng, dù sao hai lần thi thử đã nói rõ khả năng của họ không thay đổi. Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh, thừa dịp đám bạn cùng phòng vẫn chưa về, lập tức nhào tới, cắn lên môi cậu, “Thật sự  muốn thi xong nhanh nhanh một chút.”

Thật ra Giản Ninh cũng mong thế, nhưng cậu sẽ không nói cho Nhậm Nguyên biết, không thì Nhậm Nguyên lại tiếp tục đắc ý.

Còn chuyện đăng ký vào trường nào, hai người định tuần này về nhà sẽ nói với cha mẹ, tám phần mười là sẽ không phản đối, dù sao người nhà vẫn cho là hai người bọn họ ở chung chăm sóc nhau, căn bản không nghĩ tới chuyện này. Với lại hai người chọn trường kia, cho dù là ở khía cạnh nào thì cũng là trường top của cả nước.

Quả thật, về nhà bàn bạc chuyện đó, không hề có gì cản trở, hơn nữa còn rất bằng lòng với trường mà hai người chọn.

Sau cơm chiều, hai người chuồn ra khỏi nhà, nói là đến thư viện ôn tập, nhưng thật ra là đến sân vận động nhỏ gần đó, đương nhiên chơi bóng cũng có thể thư giãn một chút.

“Nhậm Nguyên, khi nào chúng ta nói cho họ biết, mình luôn cảm thấy như vậy rất có lỗi với bọn họ.” Giản Ninh chơi bóng xong, thở hổn hển ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn Nhậm Nguyên.

Nhậm Nguyên cũng ngồi xuống, nhìn Giản Ninh, “Sau khi thi đại học, bây giờ nói cho họ biết chỉ tăng thêm áp lực trong lòng họ thôi, dù sao họ cũng đã lo lắng cho cuộc thi của chúng ta rồi, thật ra mình định sau khi chúng ta có việc làm mới nói, nếu thế có thể cho bọn họ hiểu mấy năm nay chúng ta bên nhau rất tốt.”

“Ngốc, quên đi, đến lúc đó lại xem tình hình.” Giản Ninh phủi mông, đứng lên, nhìn Nhậm Nguyên còn ngồi dưới đất, “Này, đứng lên, về nhà.”

“Ừ.” Nhậm Nguyên trả lời rồi đứng dậy khỏi bậc thang, kéo tay Giản Ninh.

Về đến nhà, hai người hứa với nhau phải thật cố gắng trong hai tháng còn lại này, chắc chắn không có sai sót khi đăng ký vào trường, nếu không có một người không trúng tuyển thì rất phiền phức.

Hai tháng còn lại đó, Giản Ninh và Nhậm Nguyên có nhớ lại cũng chỉ thấy nó như địa ngục rần gian, nhưng có một người vẫn không rời xa mình, luôn bên cạnh mình ngồi dưới đèn từ nửa đêm cho đến rạng sáng, mỗi lần mệt mỏi không chịu được, người kia sẽ đưa cho một ly nước, nếu không sẽ xoa bóp một chút để người kia tỉnh táo.

Loại chuyện đó, đa số chỉ có Giản Ninh làm, còn Nhậm Nguyên lần nào cũng chỉ để cậu tựa lưng ngủ một lúc mới gọi cậu dậy.

“Nhậm Nguyên, cậu coi đi, cậu tốt với Giản Ninh như vậy, vì sao không tốt với tôi như thế? Chậc chậc, đối xử không giống nhau gì cả.” Một người bạn cùng phòng nháy mắt với một người bạn cùng phòng khác, định trêu Nhậm Nguyên, ai bảo lần nào Nhậm Nguyên cũng đóng vai cô vợ nhỏ cho Giản Ninh.

Nhậm Nguyên liếc mắt trừng hai người không đứng đắn này, “Nhỏ giọng chút, nếu đánh thức cậu ấy dậy thì lần sau không hiểu bài cũng đừng tới hỏi tôi.”

“Chậc chậc, được được, chúng tôi không dám đùa với điểm số.”

Nói đùa một hồi xong tiếp tục gặm sách. Buồn cười, nếu bây giờ không cố gắng thi không được thành tích tốt, vậy thật uổng phí nhiều ngày ngồi trong trường, thức khuya dậy sớm.

Giản Ninh ngủ được khoảng một tiếng, Nhậm Nguyên gọi cậu dậy, “Giản Ninh, dậy đi, đọc sách lát nữa rồi ngủ tiếp, không bao lâu là thi rồi, cứ thức khuya mãi như thế cũng không phải cách.”  Giản Ninh hừ một tiếng coi như trả lời, trước khi thi phải thả lỏng mới đúng, không nên quá căng thẳng.

Một ngày trước khi thi đại học, được thả khỏi trường học về đến nhà, khắp người thoải mái, trong lòng cũng có chút phấn khích, cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống cấp ba, mang theo chút phấn khởi và tiếc nuối, cứ tạm biệt cuộc sống suốt ba năm như thế, nhìn sân trường và đồng phục ngày xưa mặc trên mình, thật sự rất không muốn bỏ.

Có lẽ vĩnh viễn sau này cũng sẽ không thể nhìn thấy bóng dáng mình mặc đồng phục chen vào đầu đường cuối ngõ, cũng không thấy được một đám học sinh mặc đồng phục giống nhau cười hi hi ha ha đùa giỡn.

Sau tiếc nuối là phải đối mặt với ba ngày thi, rốt cuộc cũng ra khỏi phòng thi, Giản Ninh ngơ ngác nhìn túi bút viết trong tay, không nhúc nhích, mãi cho đến khi bị người khác vỗ vai một cái.

“Giản Ninh!”

“Hả? Chúng ta thi xong rồi? Thật sự đã thi xong rồi?” Giản Ninh hỏi đi hỏi lại một vấn đề, Nhậm Nguyên cười híp mắt nhìn Giản Ninh ngớ ra, so với Giản Ninh, Nhậm Nguyên càng vui hơn.

“Chúng ta thi xong rồi, Giản Ninh, cậu bị ngốc luôn rồi sao?”

“Ngớ ngẩn, cậu mới ngốc, mình chỉ cảm thấy hơi lạ thôi, lúc mới lên mười hai còn tưởng phải hơn một năm, ai ngờ chớp mắt một cái đã thi xong, chúng ta tốt nghiệp.” Giản Ninh nói xong, lắc đầu, nắm chặt vật trong tay, “Thứ bảy lớp mình tổ chức liên hoan, lớp các cậu có tổ chức cùng lúc không?”

Nhậm Nguyên gật đầu, “Sau khi liên hoan tốt nghiệp, Đinh Lượng và Đan Thần cũng mời chúng ta đi tụ họp, coi như tiệc chia tay, có lẽ sau này tất cả mọi người không thể gặp nhau được nữa, sáu người chúng ta cũng coi như là bạn tốt, không phải sao?”

“Ờm.”

Ra khỏi cổng trường thi, tất cả phụ huynh đều ở cửa, nhìn từng gương mặt, Giản Ninh và Nhậm Nguyên rất nhanh đã tìm được hai người mẹ của mình đứng cạnh nhau, cười híp mắt đi tới.

“Mẹ!”

“Thi xong là tốt rồi, đi thôi, về nhà ăn một bữa thật ngon, mấy tháng nay gầy đi không ít, thật tình, về nhà thôi, mẹ nấu đồ ăn ngon cho hai đứa!” Hai bà mẹ đã bàn bạc với nhau đêm nay sẽ cho hai đứa con mình cùng ăn một bữa, biết nhau vài năm, với lại hai đứa con mình cũng có duyên như vậy, cùng ăn một bữa, coi như là chúc mừng hai thằng bé một chút.

Giản Ninh và Nhậm Nguyên nhìn hai người mẹ đi phía trước phấn khởi bàn nhau tối nay sẽ ăn gì, nhìn nhau cười —— bọn họ tốt nghiệp.
Bình Luận (0)
Comment