Cuộc sống ở cấp hai cấp ba hoàn toàn tốt đẹp, là thiên đường, nhưng bước chân vào đại học rồi mới biết, ở đây vốn là địa ngục, mỗi ngày đều học không ngừng, làm thí nghiệm không ngừng, rồi còn tham gia trao đổi trên mạng không dứt.
Thiên đường tốt đẹp? Không, chỉ là ảo giác mà thôi.
Cùng trường như khác khoa, Nhậm Nguyên và Giản Ninh không có nhiều thời gian gặp mặt, sinh viên năm nhất phải chú ý hoàn thành yêu cầu theo lời dặn dò của người hướng dẫn, vẫn còn chưa đi huấn luyện quân sự đã phải vội vã đi hỏi ai dễ, ai nghiêm khắc, ai hay điểm danh.
Công tác xã đoàn, gặp mặt tân sinh, hội học sinh…
Giản Ninh nằm lì trên giường, chán nản cầm sách đọc, tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, đang đọc hăng say, đột nhiên điện thoại trong phòng ngủ vang lên.
“Hello, tìm ai?”
“Giản Ninh, là mình.”
Ai? Là Nhậm Nguyên? Giản Ninh nghe đúng là giọng Nhậm Nguyên, gương mặt tươi cười, phải biết rằng bọn họ đã một tuần chưa gặp nhau.
Nhậm Nguyên là sinh viên y khoa, học nhiều, tiết học cũng nhiều, mà lại rất khô khan, Giản Ninh cũng không hay đến làm phiền Nhậm Nguyên, mỗi ngày đều lăn lộn trong ký túc với đám bạn cùng phòng, tám người một phòng ở suốt bốn năm. Uầy, quên đi quên đi, lúc đó Nhậm Nguyên còn tốt nghiệp trễ hơn cậu ba năm.
“Tối đến quán ở cổng sau trường, cùng nhau ăn một bữa.”
“Ừm, chừng nào cậu tan học? Bao nhiêu người? Có muốn mình đi chiếm chỗ trước không? Xem chừng buổi tối ở đó rất đông.” Giản Ninh tựa vào tường, nói chuyện với Nhậm Nguyên, gương mặt luôn mang theo nụ cười tươi rói.
“Chỉ có hai chúng ta, được rồi, tháng mười cậu phải về nhà sao?”
“Chưa biết, còn cậu? Cậu phải về?”
“Có lẽ là không, rất phiền phức, có lẽ sẽ ở lại trường học, hoặc đến nơi gần đây đi chơi, nếu cậu không về thì chúng ta cùng đi.”
Rõ ngốc, mới đến trường chưa một tháng thì về làm gì? Với lại cậu cũng không về. Giản Ninh bất mãn oán giận trong lòng, mở miệng nói, “Không về, còn bao lâu cậu tan học?”
“À, còn một tiết, bốn mươi lăm phút, cậu đến sớm mười phút gọi món, mình học xong sẽ đến thẳng luôn.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại Giản Ninh mới chợt nhớ, Nhậm Nguyên đang học, làm sao có thể gọi điện thoại tới? Chậc chậc, xem ra học trong lớp có người giàu, có thể tuỳ tiện mang điện thoại tới trường.
Giản Ninh quay lại giường thu dọn, cất xong đồ đạc, thay quần áo xuống lầu, dọc đường gặp bạn học cùng lớp, sau khi chào hỏi lập tức chạy thẳng đến quán ở cổng sau. Bây giờ đã gần đến giờ cơm, xem ra có rất nhiều người.
Vào quán, cũng may còn hai bàn trống, Giản Ninh xông lên ngồi xuống nhanh như chớp, tạo ra một luồng gió.
“Bạn học ăn cái gì?”
“À, để tôi xem một chút.” Cầm thực đơn chỉ tên mấy món ăn cho nhân viên phục vụ, Giản Ninh xem tivi đang phát bộ phim truyền hình về nhà Thanh, câu thoại kinh điển kia là gì?
——Hoàng Thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà ở ven hồ Đại Minh mười tám năm trước không?
Nội dung cẩu huyết khiến nam sinh không thể nào thích nổi, nhưng mà, nội dung khôi hài cũng không ít, không có việc gì làm, chỉ có thể xem tivi chăm chú.
Nghe nặng trên vai, bị ai đó vỗ một cái, Giản Ninh quay đầu lại, thấy Nhậm Nguyên, cười nói, “Ngồi xuống đi, món ăn chắc sẽ nhanh được mang lên thôi, cũng may đến sớm, không thì chắc không có chỗ.”
“Giảng viên khoa y đều rất khác thường, lúc đầu sao lại học y chứ? Cũng may là nội dung khá dễ hiểu.” Giản Ninh hiểu chẳng qua Nhậm Nguyên chỉ phàn nàn ngoài miệng, thật sự không hề cảm thấy ngoại khoa không tốt.
“Mình định sau ngày 01 tháng 10
(quốc khánh Trung Quốc) tìm việc làm thêm, năm hai chúng ta dọn ra ngoài.”
“Mình sẽ tranh thủ giành một ít học bổng.” Làm một sinh viên y khoa, Nhậm Nguyên không có thời gian làm thêm, lịch học dày đặc khiến cho Nhậm Nguyên ngay cả nhín thời gian ra gặp mặt Giản Ninh còn không được, hơn nữa liên lạc cũng không thuận tiện, chỉ có thể ra ngoài ăn cơm vào mỗi cuối tuần, đi dạo quanh trường.
Hai người nhìn nhau cười, hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, đều cố gắng vì cùng một mục tiêu, cách thức khác nhau cũng không sao, quan trọng nhất là cuối cùng có thể bên nhau.
Giản Ninh là sinh viên ngành kiến trúc, người chuyên môn không nhiều, đa số mọi người đều chạy theo kinh tế chuyên nghiệp cải cách mở cửa và các bộ môn chắc chắn khác, cũng may học kiến trúc tuy cần phải vẽ nhiều một chút, nhưng sau khi học lấy được bằng cấp, có thể tìm được một công việc tốt.
Ban đêm ở sân trường rất đẹp, là cảnh đẹp nổi tiếng cả nước. Giản Ninh và Nhậm Nguyên kề vai nhau đi dạo trong sân, gió đêm thổi qua, trong lòng lại cảm thấy như có một dòng nước ấm đang chảy.
“Không đánh nhau không cãi nhau không chia tay?”
“Thế giới bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, nhưng mình tin hai chúng ta có thể đi đến cuối con đường.” Nhậm Nguyên dừng bước, nhìn Giản Ninh đứng bên cạnh.
Giản Ninh mỉm cười, mượn bóng đêm và cây cối làm vật cản, vòng tay qua cổ Nhậm Nguyên, “Ừm, chắc chắn là có thể, nếu mình đồng ý, cha mẹ cũng sẽ không cho.” Giản Ninh đến gần, khẽ hôn lên môi Nhậm Nguyên, Giản Ninh chôn đầu trên hõm vai Nhậm Nguyên, nở nụ cười.
Bị cảm xúc của Giản Ninh tác động, Nhậm Nguyên ôm lấy cậu, cảm nhận thời khắc bình yên này.