Cuộc sống sau khi dời ra ngoài thuận tiện hơn rất nhiều, vả lại nơi làm thêm cách phòng trọ cũng không xa nên Nhậm Nguyên và Giản Ninh cảm thấy mọi chuyện đều ổn, không hề mệt mỏi. Nhưng so với bài vở của ngành y thì ngành kiến trúc cũng không khá hơn chút nào, hai ngày cũng không nhín ra được bao nhiêu thời gian, đa số là nỗ lực với sách vở và bài học.
Đến cuối kỳ có nghĩa là càng thêm bận, phần lớn thời gian Giản Ninh và Nhậm Nguyên đều ngồi trong thư viện.
“Đã mua vé xe, ngày thứ hai sau khi thi sẽ đi, đã thương lượng xong với bà chủ quán ăn, sau khi trở về sẽ làm tiếp, bà ấy không tìm người khác.” Nhậm Nguyên mở cửa, thấy Giản Ninh đang nấu cơm, lập tức thuận miệng nói hết mọi chuyện một lần.
Giản Ninh nghiêng đầu nhìn Nhậm Nguyên, nói: “Ừ, mua được vé xe là tốt rồi, chỉ lo không có vé xe về nhà, may là chúng ta không nghĩ quá trễ, nếu không hết vé thì cũng đành chịu.”
“Đúng vậy.”
Phòng trọ chỉ rộng khoảng mười mấy mét vuông, đặt thêm giường, một cái nồi cơm điện và cái bàn là đã chiếm hơn phân nửa diện tích, còn lại chỉ thêm được cái kệ sách mà thôi.
Nhậm Nguyên nhìn món trong nồi, hỏi: “Lẩu?”
“Ừ, mới học được, học với một người bạn Tứ Xuyên, mùi vị cũng không tồi, hai chúng ta đều ăn cay được, mình còn mua thêm một ít rau, không có thứ cậu không ăn được.”
“Đảm đang vậy sao?”
“Cút!”
Nhậm Nguyên mỉm cười, sau khi để cặp xuống liền lấy ghế sang ngồi chung với Giản Ninh, hai người cùng vây quanh cái nồi cơm điện đang nóng hôi hổi.
Chỗ giường và kệ sách đã được bọn họ lấy màn che lại, không cần lo bị khói dầu bám vào lúc nấu nướng. Hết cách rồi, ở cái thời đại này thì nhà trọ quanh đây vốn đều như vậy, với lại, đối với họ, họ có thể chịu được mức giá thuê này.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, hai người họ đúng là như cá gặp nước.
“Mà cậu thi đến ngày mấy?”
“Chiều ngày bảy thi xong môn cuối cùng.”
“Ừm, mình thi xong sớm hơn cậu, chiều ngày sáu mình thi xong rồi, ngày tám…Tối ngày chín là chúng ta về tới nhà.”
Về nhà, có nghĩa là phải đối mặt với cha mẹ.
Với tính cách của mẹ Nhậm Nguyên, nhất định là đã nói chuyện này cho cha Nhậm Nguyên biết, nhưng nguyên nhân vì sao đến nay phụ huynh hai nhà vẫn chưa gọi điện thoại đến, bọn họ không biết.
Vào tuần thi Nhậm Nguyên và Giản Ninh mới biết, thi thố trong đại học thật ra rất dễ, nhưng muốn được điểm cao cũng không đơn giản.
Nhưng xét theo hình tượng bên ngoài cùng với địa vị trong lòng giảng viên và chủ nhiệm, hai người vốn không muốn bị vượt qua, mục tiêu chính là phải giành được học bổng hạng nhất để dự trữ thêm một chút cho kho bạc của họ.
Thi xong môn cuối cùng, Nhậm Nguyên về phòng trọ ngủ một giấc thật dài, mãi cho đến chín giờ tối mới dậy.
Sinh viên ngành y, sau khi tốt nghiệp nhất định có thể chịu khổ, nhất định.
Giản Ninh cầm theo đồ ăn khuya mua từ bên ngoài, thấy Nhậm Nguyên dậy, để đồ ăn lên bàn, hỏi: “Thi xong rồi? Ngủ mãi đến tận bây giờ?”
“Ừ.”
Thi xong, có nghĩa là ngày mai hai người phải lên đường về nhà, vừa nghĩ đến chuyện phải đối mặt với phụ huynh hai bên, trong lòng Giản Ninh có chút lo lắng, không phải vì sợ, mà là có chút bối rối.
Suy cho cùng, chuyện bị bắt gặp lần trước rất xấu hổ.
Theo kế hoạch ban đầu, hai người họ định nói ra vào một lúc khác thích hợp hơn, với lại trước đó còn phải làm bước đệm, nhưng ai ngờ đột nhiên lại bị hai người mẹ nhìn thấy, chắc chắn đó là một quả ngư lôi nổ bùm con tim của hai người mẹ.
Hai người tắm xong lập tức bò lên giường, phương Bắc đã đến mùa Đông, ra ngoài là lạnh đến mức hai tay bị mất cảm giác, tắm xong rồi quay lại, hơi nóng trên người cũng biến thành lạnh ngắt chỉ trong nháy mắt.
Chen chúc trên chiếc giường không tính là lớn, hai người bọc cùng một cái chăn để nhận lấy nhiệt độ của nhau.
Tuổi trẻ khí thịnh, rừng rực hoả khí, củi khô gặp lửa lớn, hai người bất tri bất giác dựa vào nhau ngày càng chặt, hoàn toàn không có khe hở nào. Ánh mắt Nhậm Nguyên nóng rực nhìn chằm chằm Giản Ninh, Giản Ninh cũng nhìn thẳng Nhậm Nguyên, không biết là ai đến trước, nhưng chờ đến khi nhận ra được một chút, hai người đã quấn vào nhau.
Thân thể và tình cảm hoà quyện, va chạm tạo ra dục vọng tăng vọt.
Ngày hôm sau, hai người vẫn ngủ mãi đến chiều mới từ từ lên xe, tạm thời quên đi vấn đề phải đối mặt sau khi về nhà. Giản Ninh lên xe, dựa lưng vào ghế ngủ, Nhậm Nguyên thấy Giản Ninh nhíu mày do không thoải mái, lập tực vươn tay dịu dàng xoa xoa hông cậu, giúp cậu chỉnh tư thế, có thể ngủ thoải mái hơn một chút trong không gian chật hẹp.