Sáng mười ba tháng giêng, ta sau khi ăn sáng xong thì nằm sấp trên sofa buồn chán xem tivi, có điều tivi không có kênh nào hay.
Tiết Đồng vẫn luôn đi làm, cho dù là tết thỉnh thoảng cũng phải trở về trực ban. Uyển Uyển sau khi từ Hải Nam về cũng đi làm, qua mấy ngày thì Tô Nam cũng phải đi học, cho nên tiểu tử này gần đây mỗi ngày đều cùng bạn bè chơi đến không muốn về nhà. Mà ta thân là đại nam nhân lại bởi vì không đi làm mà mỗi ngày phải ở trong nhà, loại cảm giác này quả thật là quá nghẹn khuất, quá khó chịu rồi.
Ta vào thư phòng mở máy tính lên mạng xem có công việc nào thích hợp với ta không, nhưng lúc ngồi trước máy tính ta luôn cảm thấy mông thật đau, cho dù đặt gối mềm cũng cảm thấy mông có hơi đau, lúc này ta cảm thấy muốn phát điên rồi. Máy móc đáng ghét, trở về ta nhất định phải mua một bộ mà có thể nằm sấp lên mạng mới được.
Thật sự là không cách nào tưởng tượng, rõ ràng mông của Tiết Đồng ngay cả chym ta cũng có thể tiếp nhận, mông của tên chym non cũng có thể nhét đồ chơi giống như gậy cảnh sát to như vậy, mông ta vậy mà ngay cả hai ngón tay của Tiết Đồng cũng nhét không vào. Tuy rằng không loại trừ nguyên nhân ngón tay Tiết Đồng khá thô, nhưng đây cũng quá không hợp lẽ rồi, ta lại không cẩn thận trở thành đàn ông bị nứt hậu môn.
Lúc trước ta còn không cảm thấy cái gì, cũng chưa bao giờ xảy ra mấy chuyện như táo bón, nhưng từ sau hai ngày trước ta bị ngón tay Tiết Đồng làm trầy hoa cúc thì ta mới ý thức tới. tình cảm hoa cúc ta tỉ lệ nghịch với chym.
Có câu nói mười người đàn ông hết chín người bị trĩ, ta vẫn luôn cho rằng đã rất cẩn thận bảo vệ hoa cúc của ta, mỗi ngày uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây và rau xanh, cho nên ta vẫn luôn không bệnh không tật. nhưng bây giờ...bỏ đi, ta vẫn là nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại nghĩ vấn đề đi làm vậy, nếu không ta cho dù đi làm cũng phải ngồi, vậy không phải thuần túy là tự mình tìm khó chịu sao?
Ta quay lại nằm sấp trên sofa phòng khách xem tivi thì điện thoại vang lên, điện thoại là của đồng nghiệp lúc trước của ta, chính là tên gia hỏa hôm mùng 1 giúp ta kê thuốc. lúc đó ta nói sẽ mời anh ta ăn cơm, kết quả quay đầu suýt chút nữa ta quên mất, anh ta vậy mà lại gọi đến hỏi ta bao giời mời anh ta ăn cơm.
Bỏ đi, mời thì mời, dù sao ta bây giờ cũng đang buồn chán, dứt khoát cùng vài người tụ họp, trả nhân tình, thuận tiện hỏi nơi nào trong thành phố có tuyển người. suy cho cùng bọn họ làm việc trong bệnh viện, dù sao cũng thuận tiện hơn ta tự mình tìm lung tung.
Ta cùng người ta nói mời mấy người quen lúc trước luôn, anh ta cao hứng nói phải tìm hơn hai người đến ăn tiệc lớn.
Trước lúc tới giờ hẹn ra ngoài ta đi nhà vệ sinh trước, dùng tâm trạng rất sỉ nhục đem món đồ chơi của phụ nữ dán trên quần tháo xuống, nhìn nhìn, bên trên còn có chút máu. Xem ra ngay cả bên trong cũng hơi bị thương rồi, mã ứng long cũng trị không được bên trong, hôm nay ra ngoài phải uống nhiều nước, không uống rượu, ít ăn đồ ăn.
Nhìn chấm đỏ trên băng vệ sinh màu trắng, ta vậy mà nhớ đến quốc kì nền trắng chấm đỏ của nước bạn chúng ta. Đồng thời ta cuối cùng cũng biết tại sao lúc xem tivi trong quảng cáo băng vệ sinh thường dùng chất lỏng màu xanh để thể hiện gì đó, hóa ra là sợ dùng màu đỏ sẽ ảnh hưởng đến hữu nghị hai nước.
Lại đổi sang một cái mới dán lên quần lót, lúc ta đang kéo quần lên đột nhiên cảm thấy phụ nữ vô cùng vĩ đại, bởi vì bọn họ mỗi tháng đều chảy máu bên dưới vậy mà mỗi ngày còn có thể vui vẻ. mà ta lại cảm thấy bên dưới chảy máu quả thật là tăm tối không cách nào tưởng tượng, quả thật là quá khủng bố, tuyệt đối có thể khiến ta trong năm tháng cuối đời không cách nào quên lãng.
Cũng may Uyển Uyển đã đi làm, hơn nữa còn hời hợt quên mất cô ấy còn để thứ đồ chơi này trong nhà vệ sinh, nếu không ta nhất định sẽ bị cô ấy cười chết.
Ách...băng vệ sinh không còn...ta có cần đi mua một gói không...
Sau khi trái nghĩ phải nghĩ, trước khi ra ngoài gửi tin nhắn cho Tiết Đồng, bên trên viết <Lúc trở về mua cho anh một gói...>, một gói băng vệ sinh ta lại không gửi được, lỡ như bị người khác nhìn thấy tin nhắn này ta sẽ không cần sống nữa. cho nên, để cậu ấy tự mình đoán đi, cậu ấy chắc biết phải mua cái gì.
Tuy rằng bọn họ nói phải giết chủ xị, nhưng bọn họ cũng biết ta không đi làm, ngày tháng không phải rất vui, cho nên sau khi gặp mặt hẹn một nơi. Lúc đi đến địa điểm ăn cơm đã hẹn ta thật muốn chửi mẹ, đây giúp bọn gia hỏa lại nói thời tiết lạnh, cho nên hẹn đi ăn lẩu. vốn dĩ bình thường ta rất thích ăn lẩu, nhưng bây giờ ta lần đầu tiên lại hận thứ gọi là lẩu này. Lẩu tuy rằng là hàng tốt giá rẻ, già trẻ đều thích hợp, nhưng ta vừa nghĩ đến ta ngồi xuống có chút đau mông, nghĩ đến khiến ta không hận nó cũng khó.
Có điều cũng may, cũng có lẩu không cay, ta gọi lẩu uyên ương, đem bên không cay để phía ta.
Bọn họ cũng hỏi có phải đổ tính rồi, lúc trước người không cay không vui vậy mà không ăn cay. Ta ngại nói là vì ta vừa bị nứt mông, chỉ đành nói bụng mình có vấn đề, gần đây không thể uống rượu, cũng không thể ăn cay.
Vừa nói câu này, ngược lại khiến bọn họ cảm thán, kêu ta chút ý thân thể mình nhiều hơn.
Sau đó bọn họ bắt đầu nói trong bệnh viện tiểu Vương loét dạ dày, tiểu Lưu sỏi thận, lão Trần tiểu đường, chuyện mấy người này khiến ta nghe vô cùng vô ngôn.
Bác sĩ bởi vì luôn giúp người khác khám bệnh, ngược lại không chú ý cơ thể mình, bình thường nghĩ mình là bác sĩ mình sẽ tự mình chẩn đoán bệnh. Nhưng thật ra bác sĩ không thể tự khám cho mình, bác sĩ cũng là người, cũng phải ăn uống thải, cho nên bác sĩ sinh bệnh cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Bữa lẩu này vô cùng náo nhiệt, cuối cùng mọi người đều ợ to giải tán.
Có điều mấy người này cũng không phải là ăn không, bọn họ tiết lộ một tin tức cho ta, nói bác sĩ trạm công tác tiểu khu của bệnh viện khu bên cạnh ra nước ngoài, bây giờ trong bệnh viện bọn họ nhân lực không đủ, đang tuyển người.
Trạm công tác tiểu khu cũng gọi là trung tâm xã khang, có điều một trung tâm xã khang bình thường đều là khá nhiều bác sĩ đa khoa. Từ khi thiếu bác sĩ nhi khoa nên người trong xã khang mới có thể hưởng thụ chính sách đãi ngộ như phòng khám bình thường không đến hai thành phố, bởi vì có rất nhiều phụ huynh nhi đồng nói đa số xã khang không có bác sĩ nhi khoa, cho nên bây giờ trong xã khang có khá nhiều con nít bắt đầu tuyển bác sĩ nhi khoa.
Ta cùng đồng nghiệp cũ tụ họp sau hai ngày thì đi đến bệnh viện đó phỏng vấn, đối phương đối với ta khá hài lòng, cảm thấy khả năng có thể đi làm rất cao.
Công việc có chỗ để làm, ta cũng thở ra một hơi.
Có điều...hôm đó buổi tối về nhà, Tiết Đồng mua đồ cho ta quả thật là khiến ta khóc cười không xong, bởi vì cậu ấy mua một hộp ba con sói hình thù cổ quái.
Ta vô lực nói: "Anh là nói em mua một gói...băng vệ sinh..."
Tiết Đồng đột nhiên vô cùng lúng túng: "Không phải chứ...anh vẫn còn chảy máu sao..."
Ta lúc này thật muốn đem đầu lật xuống đất mà đi, xem ra ta và Tiết Đồng vẫn không có cách nào đồng điệu.
Sáng mười lăm tháng giêng ăn nguyên tiêu xong, ta đột nhiên nhớ đến tiểu Bối Bối đáng yêu, liền hỏi Tiết Đồng tiểu Bối Bối tìm được ba mẹ chưa, nếu như chưa có thể ôm về nhà cùng chúng ta đón nguyên tiêu không.
Tiết Đồng nói vừa qua tết, vẫn chưa có tìm được người nhà tiểu Bối Bối nhanh như vậy, bây giờ vẫn không rõ tiểu Bối Bối là bị bắt cóc ở đâu.
Thế là ta ngồi trên xe Tiết Đồng cùng đi đến viện phúc lợi nhi đồng thăm tiểu Bối Bối, kết quả đến đó ta lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người.
Thấy lão Khải đang ôm Bối Bối trong lòng dỗ dành, khiến ta cảm thấy thật đáng sợ, không cách nào tưởng tượng lão Khải thô rộng như vậy cũng sẽ dùng loại động tác dịu dàng như vậy dỗ con nít. Nếu như Bối Bối lớn hơn chút. Anh ta nhìn qua chỉ đơn thuần như là một quái nhân dụ dỗ con nít.
Tuy rằng lúc trước ta đi bắt gian có để lão Khải ôm tiểu Bối Bối, nhưng ta không ngờ tới anh ta vậy mà ôm đến nghiện, tiểu Bối Bối đã đưa đến viện phúc lợi, anh ta còn chạy đến ôm ôm.
"Lão Khải, anh ở đây làm gì?" lúc ta đang hiếu kỳ thì Tiết Đồng đã hỏi trước.
Lão Khải ôm tiểu Bối Bối, bày ra dáng vẻ hoa si nói: "Tôi muốn nhận nuôi con bé."
Tiết Đồng nhìn dáng vẻ đó của lão Khải, mặt tê liệt nói: "Nước ta quy định luật nhận nuôi: "Đàn ông không có phối ngẫu nhận nuôi con gái, tuổi tác người nhận nuôi và người được nhận nuôi phải cách nhau tròn 40 tuổi. anh năm nay 33 tuổi, Bối Bối 1 tuổi, cho nên anh phải đợi đến lúc 41 tuổi mới có thể nhận nuôi con nít, mà lúc đó Bối Bối đã 7 tuổi rồi."
Hahaha, Tiết Đồng không hổ là cảnh sát, đối với vấn đề pháp luật này vẫn thật là tinh thông. Ta nhớ mục quy định cách nhau 40 tuổi này là vì quyền lợi nhân thân của người được nhận nuôi, phòng ngừa tương lai xảy ra chuyện trái với đạo đức xã hội. tuy rằng ta biết lão Khải mới không có xảy ra chuyện trái với đạo đức xã hội với phụ nữ, nhưng nhìn lão Khải ăn baba, ta cảm thấy vô cùng sướng. có điều chuyện này ta cảm thấy kỳ lạ, lão Khải không phải thích đàn ông sao? Anh ta nhận nuôi Bối Bối làm cái gì? Con cháu nối dỗi sao? Vậy cũng không nhất thiết phải tìm đứa bé sơ sinh nhỏ như vậy?
Lão Khải nghĩ nghĩ, anh ta rất vô sỉ nói: "Tôi không thể nhận nuôi vậy thì để lão đầu nhà tôi nhận nuôi con bé."
"Lão đầu nhà anh là thân phận gì, làm sao sẽ nhận nuôi đứa nhỏ không có quan hệ với ông ấy?"
"Ai nói không liên quan, tô trở về nói với ông ấy nhận nuôi con bé như cô dâu nuôi từ bé của tôi, đợi con bé lớn lên 18 tuổi tôi sẽ lấy con bé."
Ách~~Đây đã là năm nào rồi, lão Khải vậy mà còn có thể nghĩ ra từ con dâu nuôi từ bé, anh cũng quá có tài rồi. Có điều tạm không nói lão Khải sẽ thích một cô gái hay không, chỉ nói lão Khải một lão nam nhân hơn ba mươi tuổi còn muốn đứa nhỏ chưa đến một tuổi làm vợ tương lai, loại tình hình này anh ta đã là tên biến thái luyến đồng không hơn không kém rồi.
"Lão Khải, anh không phải thích tiểu...Phong sao? Sao mà đột nhiên muốn đối với tiểu Bối Bối..." ta không cách nào hiểu được suy nghĩ của anh ta, liền nhịn không được hỏi anh ta.
"Đây đường nhiên là bởi vì cảm ứng tâm linh rồi, tôi lần đầu tháy con bé liền biết được con bé là một phần không thể nào mất đi trong sinh mạng tôi. Vì con bé, tôi nguyện ý bẻ thẳng, luyến đồng..." lão Khải dùng giọng điệu thần côn mới nói được một nửa, Tiết Đồng liền đoán được chân tướng.
"Lão Khải, nghe nói lão đầu nhà anh lại ép anh kết hôn. Anh thật ra là muốn lấy tiểu Bối Bối làm cớ còn nhỏ, lại tiêu dao 17 năm, đúng không?"
Lão Khải bị Tiết Đồng vạch trần bộ mặt thật, anh ta tức giận mắng người: "Mịa nó, Tiết Đồng tên gia hỏa cậu tại sao thông minh như vậy!!!"
Ta cạn lời rồi, vì có thể trốn không kết hôn mà tìm bé sơ sinh làm cô dâu nuôi từ bé?
Lão Khải, làm người đừng quá biến thái.
Sau đó Tiết Đồng đi nói với người viện phúc lợi muốn đem tiểu Bối Bối về nhà đó nguyên tiêu, làm một đống thủ tục cuối cùng có thể đem tiểu Bối Bối ôm về nhà, lão Khải gia hỏa mặt dày này cũng chạy đến nhà ta cọ cơm. Sau khi về đến nhà ta, anh ta nhìn thấy Tô Nam nhà ta liền khen Tô Nam lớn lên rất đẹp trai, nhìn qua rất thông minh, đáng tiếc Tô Nam không chịu thua, trực tiếp đem tay vươn ra đòi anh ta phải đưa lộc.
Ta nói với Tô Nam lão Khải vẫn chưa kết hôn, Tô Nam nói: "Aiz, đại thúc tuổi tác lớn như vậy rồi vậy mà còn chưa kết hôn? Có phải là có chỗ nào đó không bình thường!"
Tuy rằng là lời nói trẻ con, nhưng vẫn khiến lão Khải đả kích. Sau đó lặng lẽ tìm Tiết Đồng xin bao lì xì, cho Tô Nam một cái lộc to. Sau đó ta thấy Uyển Uyển và Tô Nam đều cười rất vui vẻ, xem ra lão Khải là mất nhiều máu rồi.
Lão Khải đang ăn cơm tối hỏi ta có tìm được công việc chưa, cũng nhiệt tình mời ta đến phòng khám nam khoa của anh ta làm việc.
Ta nói hôm mười bốn đã qua phỏng vấn rồi, có thể hai ngày nữa sẽ đi làm.
Lão Khải nói một câu phải không? Sau đó liền bắt đầu cùng Tiết Đồng giành đồ ăn.
Ta lúc đó còn cho rằng lão Khải đã bỏ cuộc, ai ngờ qua mấy ngày ta được tuyển dụng, phân đến một xã khang mới phát hiện năng lực lớn của lão Khải. bởi vì...ta đi đến trung tâm xã khang chỉ cách phòng khám nam khoa của lão Khải mấy trăm mét.
Bỏ đi, bị hố thì cứ bị hố đi.
Lương ở xã khang không cao, ta còn phải kiêm chức một phần trợ cấp gia dụng, lại cộng thêm ta quả thật là phải hiểu thân thể của nam đồng chí, cho nên sau đó lão Khải mời ta đến phòng khám nam khoa nhận chứ, ta cũng nửa muốn nửa không đáp ứng.
Còn về tiểu Bối Bối, người nhà con bé đã tìm được, sau khi làm xét nghiện DNA xong, được ba ruột mang về nhà.
Theo như Tiết Đồng nói là ba của tiểu Bối Bối làm kỹ sư, sau khi cùng vợ kết hôn thì sinh tiểu Bối Bối, kết quả tiểu Bối Bối mới mấy tháng vợ anh ta gặp tai nạn xe qua đời. kỹ sư đó vì công việc bận rộn, mời một bảo mẫu đến chăm tiểu Bối Bối, nhưng lại bị bảo mẫu đó đem tiểu Bối Bối bán mất.
Aiz, đầu năm nay, khó trách nhiều vợ chồng mới cưới sau khi sinh con không thể không cùng ba mẹ ở chung, hóa ra là bởi vì mời ba mẹ mình trông con so ra vẫn an toàn hơn bảo mẫu. bảo mẫu bây giờ biết người biết mặt không biết lòng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Ta biết tiểu Bối Bối có thể về nhà cảm thấy vô cùng vui vẻ, an tâm nói: "Vậy chuyện lão Khải muốn nhận nuôi tiểu Bối Bối không thành rồi?"
Tiết Đồng nhìn ta một cái, rất bất đắc dĩ nói: "Lão Khải biết đối phương là đàn ông mất vợ, anh ta theo đuổi người đàn ông đó rồi."
Ta co rút khóe miệng, nói thật thì, ta thật sự không cách nào hiểu được lão Khải rốt cuộc là tâm lý gì. Ban đầu thích tên chym non, sau đó thích trẻ sơ sinh, bây giờ lại đi theo đuổi đàn ông thành niên, anh ta là biến thái sao, biến thái hả, hay là biến thái.
Sau đó vẫn là Tiết Đồng nói cho ta biết chân tướng: "Lão Khải thật ra là hệ nuôi dưỡng, anh ta vẫn luôn thích đem một thứ gì đó còn nhỏ nuôi lớn rồi để hoàn thành hứng thú nuôi dưỡng của anh ta. Nghe nói anh ta từ nhỏ đã nuôi động vật nhỏ, nhưng đợi lúc độn vật nhỏ đó trưởng thành thì anh ta không thích nữa. năm đó anh ta lúc Hàn Phong còn nhỏ đã vô ý thúc bắt đầu thói nuôi dưỡng, ai ngờ sau khi Hàn Phong lớn thì không thích cậu ấy nữa, khiến anh ta canh cánh trong lòng. Cho nên mới muốn lần nữa nuôi dưỡng lola."
Ta hỏi cậu ấy làm sao biết, có phải là lão Khải nói, Tiết Đồng nói còn cần người ta nói sao, lão Khải luôn chơi trò chơi nuôi dưỡng tiểu thụ trên máy tính, bây giờ đã nuôi dưỡng qua mấy trăm tiểu thụ trong trò chơi rồi.
Aiz~~~quả nhiên bạn của người chym đều là người chym mà...ta khô lời rồi.