Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiTrong lòng Giang Nhiễm sốt ruột, vươn tay muốn tháo khẩu trang trên mặt Phong Kính xuống, Phong Kính hết hồn, phản ứng nhanh nhẹn tránh đi.
Giang Nhiễm ngẩn người, bây mới ý thức được mình làm gì: “Ngại quá, tôi chỉ… khẩu trang của anh…”
Cô ấp a ấp úng nhưng Phong Kính vẫn nhanh chóng đoán được ý của cô từ mấy chữ cô nói.
Phong Kính: “…”
Anh giơ tay để trên khẩu trang của mình, vội ho một tiếng rồi nói: “Tóm lại mấy người nhớ phải bảo trì thang máy định kỳ cho tốt.” Nói xong anh không khỏi thanh minh mình phải bê hai cái thùng lên, đi tới một thang máy khác.
Giang Nhiễm thấy thế cũng vội vàng đi giúp anh nhấn nút mở thang máy.
Trong thang máy lúng túng lần nữa, cũng may tầng 7 không cao, đi một chút là đến. Cửa mở ra, Giang Nhiễm và Phong Kính đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi giúp cô bê tới cửa nhé.” Phong Kính bê hai thùng hàng ra khỏi thang máy, trong tay Giang Nhiễm cầm chìa khóa, nhanh chân đuổi kịp anh, mở cửa ra. Ban đầu cô còn định mời Phong Kính vào trong ngồi một lát, nhưng không nghĩ tới lại xảy ra một màn xấu hổ trong thang máy như thế, hơn nữa bây giờ trên khẩu trang đen còn có dấu son, chỉ sợ không có tâm trạng mà vào ngồi.
Quả nhiên Phong Kính đặt thùng hàng ở cửa rồi chào cô: “Tôi đặt ở đây cho cô nhé, tôi lên trước đây.”
“Vâng, được rồi ạ, cảm ơn anh.” Giang Nhiễm nhìn anh đi vào thang máy rồi kéo cái thùng vào.
Sau khi Phong Kính về nhà, chuyện đầu tiên là tháo khẩu trang trên mặt mình xuống.
Quả nhiên trên đó có một vết son nhàn nhạt.
Tim anh lại đập nhanh hai nhịp, ngay cả khuôn mặt cũng không tự giác nóng lên.
Nhìn vết son này, dường như nhớ lại cảm giác khi môi Giang Nhiễm chạm vào.
Tâm trạng hơi nhộn nhạo, Phong Kính nhìn chằm chằm vết son hồi lâu, quyết định tạm thời sẽ không giặt sạch cái khẩu trang này.
Dù sao anh cũng có rất nhiều khẩu trang cùng loại như thế.
Đến buổi tối, trong lòng anh âm thầm có vài phần chờ mong. Thường Tâm nói nụ hôn tình yêu, có phải anh đã đạt được rồi không? Đêm nay có biến thành Nhị Hoàng nữa không?
Sự thật chứng minh, có.
Đúng 12 giờ, anh đứng trong phòng khách nhà Giang Nhiễm, rơi vào sự im lặng vô tận.
Quả nhiên kẻ lừa đảo Thường Tâm dọa anh đúng không? Cút con mẹ nó nụ hôn tình yêu đi!
Bực bội đi hai vòng trong phòng khách, Phong Kính bắt đầu suy nghĩ đến những khả năng khác.
Chẳng lẽ vì Giang Nhiễm không phải tình yêu của anh? Không, anh không tin, chắc chắn là lỗi tại khẩu trang.
Phong Kính càng nghĩ càng thấy có khả năng, có khẩu trang ở giữa, môi hai người còn chưa hề chạm nhau.
Không, ý anh cũng không phải là muốn chạm vào môi Giang Nhiễm.
Mà nếu hôn môi không có khẩu trang, đồng nghĩa với việc Giang Nhiễm nhất định nhìn thấy mặt anh, nhưng lúc hôn môi hình như đều nhắm mắt đúng không?
Anh cảm thấy nên tự hỏi trước xem mình còn có cơ hội nào để hôn môi Giang Nhiễm không.
Hình như là không có đâu.
Kết luận này khiến Phong Kính có phần bực bội, anh đi đến phòng ngủ của Giang Nhiễm, quả nhiên cô còn chưa ngủ, đang làm tổ trên giường vừa đắp mặt nạ vừa gõ bàn phím.
Giây phút thấy Giang Nhiễm, cảm giác bực bội trong lòng dần dần được xua đi, trên người cô như có ma pháp gì đó khiến người ta mê muội.
“Gâu.”
Anh ngồi xổm ở mép giường kêu một tiếng, Giang Nhiễm cúi đầu nhìn anh, thuận miệng hỏi: “Nhị Hoàng, sao vậy?”
“Gâu gâu.” Phong Kính quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cô.
Đôi mắt tròn xoe ngập nước, quả thật khiến Giang Nhiễm không có sức chống cự, cô thả máy tính đang ôm trong tay ra, nói với chú chó đang làm nũng: “Nhị Hoàng, lên đây.”
Phong Kính vui vẻ nhảy lên, Giang Nhiễm ôm nó lên đùi mình, để nó nằm bò ra, sau đó để máy tính lót trên lưng nó.
Phong Kính: “?????”
Còn có thao tác này à????
“Ồ, như thế này gõ chữ thuận tay hơn nhiều.”
Phong Kính: “…”
“Gâu!”
Anh bất mãn xoay hai cái, Giang Nhiễm tiện tay vỗ vào mông anh, dặn dò: “Nhị Hoàng, nằm yên, đừng có nhúc nhích.”
Lại, lại vỗ mông anh!
Phong Kính cụp tai xuống, mặt chó đỏ ửng.
Giang Nhiễm vẫn đang gõ máy tính lạch cạch, một mình Phong Kính xấu hổ hồi lâu rồi tò mò xoay đầu nhìn vài lần trên màn hình.
[Triệu Kha]: Cậu đã mua vé máy bay chưa?
[Giang Nhiễm]: Mua rồi, thứ sáu họp lớp xong sẽ đi.
Hả? Giang Nhiễm phải đi sao? Rốt cuộc Phong Kính không kiềm chế được lại kêu lên: “Gâu gâu!”
Máy tính đặt trên lưng nó suýt rơi xuống, Giang Nhiễm bưng máy tính lên, Phong Kính vẫn kêu với cô.
“Được rồi được rồi, không hành hạ em nữa.” Giang Nhiễm đành phải xuống đi dép, đặt máy tính lên bàn. Phong Kính cũng đi qua, ngồi xổm bên cạnh cô xem.
[Triệu Kha]: Ôi! Hâm mộ cậu quá, lại có thể nhìn thấy học bá đẹp trai!
[Giang Nhiễm]: (sống không còn gì luyến tiếc.jpg)
[Triệu Kha]: Mọi người muốn ăn cơm ở đâu?
[Giang Nhiễm]: Thiên Hạ Cư, quá xa xỉ.
[Giang Nhiễm]: Không nói nữa, đến giờ tớ rửa mặt nạ rồi.
Giang Nhiễm gõ xong mấy chữ này thì đứng dậy vào toilet, lúc đi ra, thấy chó nhà mình đang nhìn bằng ánh mắt đầy ai oán.
Giang Nhiễm: “…”
Cứ vừa đến buổi tối thì Nhị Hoàng liền vô cùng đa sầu đa cảm.
Cô lại bôi nước hoa hồng và kem dưỡng da mặt rồi tắt đèn phòng ngủ: “Nhị Hoàng, ngủ thôi.”
“Gâu.” Phong Kính không vui sủa một tiếng, vẫn nhảy tới bậc cửa sổ.
Giang Nhiễm muốn đi Nhật Bản chơi với bạn cô sao? Muốn đi bao lâu? Khoan đã, cô đi rồi, chó phải làm sao bây giờ?
Liên tiếp mấy vấn đề quanh quẩn trong đầu Phong Kính, cả đêm anh cũng không ngủ yên ổn được. Sáng ngày hôm sau, anh bị điện thoại Tần Phàm gọi tới đánh thức.
Nghỉ ngơi một thời gian lâu như thế, đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Phàm, Phong Kính không quen cho lắm.
Anh xoa tóc ngồi dậy, nghe điện thoại: “Giám đốc Tần có hứng thú gọi điện tâm sự với tôi thế sao?”
Tần Phàm: “Sao nào, nghỉ ngơi một thời gian cũng quên luôn ai là người đại diện của mình rồi à?”
Khóe miệng Phong Kính giật giật: “Tôi quên ai cũng không dám quên ông lớn như anh đây, anh tìm tôi nói chuyện công việc sao?”
“Đại khái thế, cậu dậy đi, tới công ty một chuyến, tôi bảo Michelle qua đón cậu.”
“Biết rồi.”
Cúp điện thoại, Phong Kính than thở một tiếng rồi đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Michelle tới rất nhanh, còn mang bữa sáng cho anh. Phong Kính ăn không nhanh không chậm, dường như không lo lắng về việc Tần Phàm còn đang chờ anh ở văn phòng.
Anh không sốt ruột nhưng Michelle thì lo sốt vó lên rồi, để một người bận rộn như giám đốc Tần chờ lâu như vậy, cuối cùng người gặp tai ương vẫn là anh ta.
“Phong tổng, giám đốc Tần còn đang đợi chúng ta, anh ăn nhanh một chút được không?” Michelle vội vàng thúc giục Phong Kính.
Phong Kính nuốt cháo vào trong miệng, rồi gắp một cái sủi cảo chiên: “Ăn cơm không được ăn quá nhanh, không tốt cho dạ dày.”
Michelle: “…”
Được rồi, anh ta đã nhận ra, anh cố ý như thế!
Vất vả mới chờ được Phong Kính ăn sáng xong, Michelle cuống quýt kéo Phong Kính ra khỏi cửa.
“Đợi chút.” Phong Kính lấy một cái khẩu trang từ trong ngăn kéo ra đưa cho Michelle, “Cậu cũng đeo lên đi.”
“…” Michelle nhìn khẩu trang màu đen trong tay anh, không muốn nhận, “Tại sao ạ?”
“Vì cậu thường xuyên đi bên cạnh tôi, có thể có fan nhận ra cậu, tôi nghĩ cậu cũng nên đeo khẩu trang cho an toàn.”
Michelle: “…”
Anh ta im lặng nhận khẩu trang, đeo lên mặt rồi cùng Phong Kính vào thang máy đi xuống nhà.
Trên đường có mấy nhà khác đi vào, cửa vừa mở ra thấy có hai người đàn ông đeo khẩu trang đen đứng bên trong thì do dự một chút, cuối cùng quyết định chờ lần sau.
Michelle: “…”
Anh ta thấy bộ dạng của hai người bọn họ mà đi đến cổng nhà trẻ có thể sẽ bị cảnh sát bắt thẳng cổ luôn rồi.
Sau khi lấy xe, Phong Kính ngồi phía sau hỏi Michelle: “Cậu biết hôm nay Tần Phàm tìm tôi có chuyện gì không?”
Michelle thành thật lắc đầu: “Không biết, giám đốc Tần không nói với tôi.”
Ánh mắt sắc bén của Phong Kính như cây kim đâm vào lưng Michelle: “Cậu không nói với anh ta chuyện chuyển nhà chứ?”
“Không có không có, tuyệt đối không có!” Michelle sợ tới mức tay đặt trên tay lái cũng run lên, “Tôi trung thành với Phong tổng có trời đất chứng giám!”
Phong Kính: “…”
Đừng có giống như tà giáo thế.
“Chưa nói là tốt, tháng sau sẽ tăng lương cho cậu.”
“… Cảm ơn Phong tổng.” Chỉ là tiền lương kiểu này anh ta thà rằng không có, chỉ mong giày vò anh ta ít một chút thôi.
Đến Thiên Tần, cuối cùng Phong Kính cũng tháo khẩu trang và mũ xuống, chỉ đeo một cái kính râm trên mặt. Dọc đường gặp rất nhiều đồng nghiệp cùng công ty, có mấy minh tinh nhỏ mới vào công ty thấy anh, giống như mấy fan nhỏ hét lên hai tiếng.
Người đại diện đi bên cạnh các cô ấy nhắc nhở: “Quy tắc công ty các cô cũng rõ rồi, không được phép làm phiền các nghệ sĩ khác, cũng không được xin chữ ký các nghệ sĩ này.”
Nhóm minh tinh nhỏ lập tức ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi chị Ngô.”
Tới tầng văn phòng của Tần Phàm, ngay lập tức yên lặng hơn nhiều. Michelle chờ anh ở bên ngoài, một mình Phong Kính đi vào văn phòng Tần Phàm.
Nghe tiếng gõ cửa, Tần Phàm không ngẩng đầu lên, nói: “Vào đi.”
Phong Kính đẩy cửa đi vào, tháo kính xuống ngồi đối điện anh ta: “Giám đốc Tần, tìm tôi có chuyện gì?”
Tần Phàm ngẩng đầu lên từ văn kiện, anh ta nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó mới mỉm cười với Phong Kính: “Ảnh đế Phong càng ngày càng kiêu ngạo.”
Phong Kính không hề có lấy một chút xấu hổ nào: “Đường hơi tắc.”
Tần Phàm chỉ cười không nói gì nữa, anh ta lấy một tập tài liệu đưa tới trước mặt Phong Kính: “Series son Bunny sau khi đưa ra thị trường được nhiều người hưởng ứng, lần này tìm cậu làm người phát ngôn cho son môi chỉ là thử nghiệm của bọn họ, hoặc nói là thí nghiệm, may mắn kết quả khiến cho người khác rất vừa lòng. Bây giờ bọn họ chính thức mời cậu trở thành người phát ngôn cho toàn bộ sản phẩm của họ.”
Ngón tay thon dài của Phong Kính nhẹ nhàng lật hợp đồng trước mặt: “Anh có ý gì không?”
“Nhãn hàng xa xỉ này tìm được một người phát ngôn thích hợp cũng không dễ dàng gì, phong cách của cậu và Bunny coi như phù hợp, nếu hợp tác mà nói, hai bên đều sẽ có lợi. Từ trước đến nay Bunny ra tay rất hào phóng, thù lao và điều kiện bọn họ đặt ra cũng không tồi, cậu xem một chút, nếu cậu không có ý kiến thì chúng ta sẽ chuẩn bị ký hợp đồng chính thức.”
Tuy rằng Phong Kính không thích con người của Tần Phàm nhưng vẫn vô cùng tin tưởng năng lực làm việc của anh ta. Anh nhìn hợp đồng rồi nói với anh ta: “Tôi không có ý kiến gì.”
“Vậy thì được.” Tay Tần Phàm đan vào nhau, nhìn người ngồi đối diện, “Làm người phát ngôn cho toàn bộ sản phẩm tương đương với việc xác định sẽ bị ràng buộc với nhãn hiệu, trong đó nếu một bên xảy ra chuyện, bên còn lại đều chịu ảnh hưởng. Đặc biệt khi nghệ sĩ xảy ra chuyện gì, cũng có ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với nhãn hiệu, cho nên sau khi kí hợp đồng, cậu càng phải chú ý đến lời nói và hành động của mình, không được để tin tức tiêu cực bị tuồn ra ngoài.”
Phong Kính nhìn dòng chữ “Không được làm việc tổn hại đến hình tượng bản thân, khiến đông đảo dư luận phản đối hành động đó” trong hợp đồng, hơi nhướng mày, “Không tính yêu đương ở trong đúng không?”
Tâm trạng Tần Phàm thay đổi trăm ngàn lần nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không tính, tin tức tiêu cực này chủ yếu nói về ảnh hưởng xấu đến xã hội, ví dụ như hút thuốc phiện, đánh nhau, gây chuyện.”
“Vậy thì không có vấn đề gì.”
Đầu ngón tay Tần Phàm gõ hai cái lên mặt bàn, giống như muốn nhìn thấu anh.
Mặc dù bị người khác nhìn quen rồi nhưng Phong Kính cũng không được tự nhiên: “Anh nhìn tôi như thế làm gì?”
Ngón tay Tần Phàm dừng lại, khẽ nở nụ cười với anh: “Gần đây có phải cậu chuyển nhà không?”