Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiTrong khoảng thời gian ngắn không khí có phần lúng túng, hai người không ai mở miệng trước.
Nhà hàng xóm bỗng truyền đến tiếng mở cửa, Giang Nhiễm kéo Phong Kính vào, mạnh tay đóng cửa lại.
“Gâu gâu.”
Nhị Hoàng nhìn bọn họ sủa hai tiếng, Giang Nhiễm buông cánh tay Phong Kính ra, quay đầu đi chỗ khác: “Ngại quá…”
Phong Kính khụ một tiếng, nói: “Không sao.”
Trong phòng lại yên tĩnh, Phong Kính nhìn thoáng qua son môi và tấm card Giang Nhiễm đặt trên bàn, trên mặt hơi nóng: “Cái đó…”
Giang Nhiễm nhìn theo ánh mắt anh, tim cũng đập nhanh lên: “Cái này em mới nhận được, là anh gửi sao?”
“Ừ…”
“Cho nên anh thật sự là Phong Kính?” Tuy dân mạng đã kết luận ảnh chụp là Phong Kính, chỉ là bản thân anh không thừa nhận, nhưng anh lại gửi hai thứ chỉ có Phong Kính mới có cho mình.
“Ừ…”
“Vì thế… anh mới luôn đeo khẩu trang?”
“Ừ…” Giọng nói của Phong Kính đã thấp đến nỗi không thể thấp hơn, tuy trên đường đi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, nhưng sau khi thấy Giang Nhiễm, anh nhận ra những gì chuẩn bị đều vô ích.
Giang Nhiễm nhìn anh chằm chằm, một lát sau mới hỏi: “Vậy anh có thể tháo khẩu trang xuống không?”
“Được…” Anh phát hiện ngoại trừ “Ừ” ra, thì không nói được từ nào khác.
Giang Nhiễm thử vươn tay, thấy Phong Kính không hề né tránh mới từ từ chạm vào lỗ tai anh, tháo khẩu trang xuống. Gương mặt người đàn ông dần dần xuất hiện trước mắt cô, mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, đường nét tỷ lệ vàng, vẻ đẹp đầy sắc bén.
Giang Nhiễm nắm khẩu trang, chậm rãi thu tay, Phong Kính nhìn cô, dè dặt quan sát từng cử động của cô.
“Thật sự là Phong Kính…” Giang Nhiễm lẩm bẩm một lúc, đôi mắt đen không ngừng nhìn thẳng vào anh, “Anh, anh có thể ký tên cho em không?”
“…” Phong Kính đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tượng mình tháo khẩu trang xuống trước mặt Giang Nhiễm, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới đối phương lại xuất chiêu như vậy, “Có thể, em có muốn chụp ảnh không?”
“Có thể ạ? Có chứ.” Giang Nhiễm chạy đến lấy điện thoại thật, chụp một bức ảnh với Phong Kính.
“Tên thì ký trên tấm card đi.” Cô lấy bút và tấm card Bunny đưa cho Phong Kính. Phong Kính nhận từng thứ một, thành thành thật thật ký tên lên đó.
“Cảm ơn anh.” Giang Nhiễm cầm tấm card về, thổi thổi lên chỗ mới ký, ngước mắt cười với Phong Kính.
“… Không cần khách khí.” Nếu cô thích, anh có thể ký thêm một trăm lần nữa.
“Đúng rồi.” Giang Nhiễm cất tấm card, chợt nhìn Phong Kính hỏi, “Anh Phong, trước đó anh biết em sao?”
“Hả?”
“Không biết anh còn nhớ không, lúc anh về thành phố A có xoa đầu một fan tới sân bay đón, người đó chính là em.” Vốn dĩ Giang Nhiễm còn cho rằng đó là ngẫu nhiên, nhưng sau đó Phong Kính lại tới tiểu khu này, đặt hai việc này ở một chỗ, cũng không tránh khỏi trùng hợp, “Sau đó anh chuyển tới đây… À, mặc dù nghĩ vậy có hơi tự kỷ nhưng em thật sự cảm thấy quá trùng hợp.”
Phong Kính: “…”
Chuyện gì tới trước sau cũng tới, anh suy nghĩ một chút mới với Giang Nhiễm: “Lần ở sân bay đúng lúc anh nhìn thấy em, chuyển đến đây vì… Chắc em cũng nghe nói sức khỏe anh không được tốt, trong khoảng thời gian trở về thành phố A, anh không làm việc, chỉ muốn đổi môi trường để tĩnh dưỡng một chút.”
Cuối cùng anh vẫn dùng lý do đã dùng để đối phó với Tần Phàm.
“Hóa ra là vậy.” Giang Nhiễm vẫn còn hơi nghi ngờ, hoàn cảnh tiểu khu bọn họ cũng không có gì quá tốt, với điều kiện của Phong Kính hoàn toàn có thể đổi một nơi khác tốt hơn nhiều để tĩnh dưỡng. Nhưng từ trước đến nay cô không phải một người thích truy hỏi cặn kẽ, nếu anh đã nói vậy, cô cứ biết vậy thôi.
“Giấu giếm em lâu như vậy, ngại quá.” Phong Kính lo lắng nhất là Giang Nhiễm để ý đến chuyện anh giấu giếm cô.
“Không có gì, dù sao anh cũng là nhân vật của công chúng, nhất định phải chú ý giữ bí mật.” Giang Nhiễm không để bụng thật, nếu Phong Kính nghênh ngang xuất hiện trong tiểu khu thì mới kỳ lạ.
Trong lòng Phong Kính thầm thở phào nhẹ nhõm một, quả nhiên Giang Nhiễm là một cô gái dịu dàng hiểu lòng người! Anh vui vẻ ra mặt, đang định nói với cô thêm mấy câu thì chuông di động vang lên. Phong Kính nhìn thoáng qua, cười xin lỗi với Giang Nhiễm rồi nghe máy: “Chuyện gì?”
“Phong tổng, anh chưa tìm được đồ sao? Hay để tôi lên tìm giúp anh nhé?” Michelle đơn thuần thật sự cho rằng ảnh đế Phong nhà mình lên lấy đồ.
Phong Kính không kiên nhẫn mím môi, nói với anh ta: “Không cần, tôi lập tức xuống ngay.”
“À, vậy được ạ.”
Cúp điện thoại, Phong Kính nhìn Giang Nhiễm: “Ngại quá, bây giờ anh phải đi rồi.”
“À, không sao, anh có việc thì cứ đi đi.” Giang Nhiễm nghĩ, một ngôi sao nổi tiếng như Phong Kính, lịch trình chắc chắn rất dày.
“Vậy…” Phong Kính không muốn đi, “Anh sẽ gọi điện cho em sau.”
“Vâng.”
Phong Kính mỉm cười với cô, cúi đầu nói tạm biệt với Nhị Hoàng rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
“Đợi đã!” Giang Nhiễm vội gọi anh lại, “Anh Phong, khẩu trang của anh.”
Phong Kính xoay người lại nhận khẩu trang, nhìn Giang Nhiễm, “Em cứ gọi thẳng tên anh là được.”
“…” Giang Nhiễm nuốt nước bọt, rốt cuộc cũng gọi cái tên kia, “Phong Kính.”
“Ừ, anh đây.” Thật sự hi vọng mỗi lần Giang Nhiễm gọi anh, anh đều ở bên cạnh cô.
Sau khi Phong Kính đi, Giang Nhiễm bắt đầu nghi ngờ tất cả vừa rồi do mình đang nằm mơ. Chỉ khi nhìn thấy thỏi son và tấm card Phong Kính kí tên trên bàn, cô mới tin tất cả đều là sự thật.
Ngôi sao nổi tiếng chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình vừa rồi thật sự ở bên cạnh cô.
“A a a Nhị Hoàng! Chị có nên đi mua xổ số không?” Giang Nhiễm bế Nhị Hoàng lên, liên tục xoa xoa nó.
“Gâu gâu.” Lông Nhị Hoàng dưới bàn tay cô đều bị làm cho rối tung lên.
“Nhị Hoàng.” Giang Nhiễm lại giơ tay lên, bóp mặt Nhị Hoàng. Nhìn mặt Nhị Hoàng bị mình nặn đến nỗi biến dạng, Giang Nhiễm bật cười thành tiếng.
Nhị Hoàng ở trong lòng cô không hề phản kháng, chỉ mở to đôi mắt nhìn cô, giống như nói cô vui vẻ là được.
Giang Nhiễm chà đạp Nhị Hoàng một lát, ánh mắt dừng lại trên thỏi son màu 007. Màu này thật sự rất đẹp, hồng hồng mịn mịn, nhìn rất ngọt ngào.
Cô cầm lấy, đi đến trước bàn trang điểm, chuẩn bị đánh thử.
Thỏi son này chắc là thỏi mà Phong Kính từng dùng.
Cô vặn ra, phía trên quả thật nhìn thấy dấu vết từng dùng.
Khi son sượt qua môi mình cảm giác giống như môi Phong Kính chạm vào. Giang Nhiễm chợt đỏ bừng mặt, trong lòng như có con nai chạy loạn.
Cô tô nhẹ một lớp rồi nhìn mình trong gương, cảm thấy màu 007 này rất thần kỳ, sau khi tô xong còn có thể dùng để tạo má hồng.
Cô không nghĩ lại xem Phong Kính tặng son và tấm card có dấu môi cho mình có ẩn ý gì, có lẽ chỉ vì muốn xin lỗi cô thôi.
Sau khi Phong Kính rời khỏi nhà Giang Nhiễm thì về luôn Hoa Đô. Mấy hôm nay anh đều ở trong nhà đọc kịch bản, nhưng hôm nay khi cầm kịch bản lại luôn hiện ra mặt Giang Nhiễm.
Hôm nay thời gian không đủ, hơn nữa cô ấy mới biết được thân phận của mình, nên để cho cô ấy có chút thời gian thích ứng, sau đó chờ thời cơ thích hợp, có lẽ bọn họ có thể… yêu đương luôn?
Lần đầu tiên Phong Kính nhìn thấy Giang Nhiễm thì đã có thiện cảm với cô, anh không phân biệt rõ được đó là thiện cảm của Nhị Hoàng còn lại trong người anh hay là của chính anh, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Giang Nhiễm là kiểu người anh thích, hơn nữa càng tiếp xúc thì bản thân cô càng bộc lộ nhiều điểm hấp dẫn anh, anh thích cô, về điểm này anh chưa từng nghi ngờ.
“Mễ Tuyến Nhi, cậu đã từng yêu đương chưa?” Phong Kính ngồi trên sofa bất ngờ hỏi.
Đây đã là lần thứ ba mà dạo gần đây Phong Kính nhắc đến chuyện tình yêu với mình, Michelle ngay lập tức nâng cao tinh thần: “Phong tổng, nếu anh thật sự muốn yêu đương thì phải nói với giám đốc Tần đi, anh ấy sẽ giải thích cho.”
Phong Kính buông kịch bản, nhìn anh ta nói: “Tôi đang hỏi cậu.”
Michelle bĩu môi, nói: “Lúc học đại học từng thích một bạn học cùng lớp.”
“Sau đó thì sao? Cậu thổ lộ với cô ấy không?”
“Không hề, cô ấy có người mà cô ấy thích, tôi chỉ có thể lén nhìn cô ấy.”
“… Cậu thật thất bại.”
“…” Tim Michelle bị đâm mạnh một nhát, suýt nữa nước mắt đã rơi xuống, “Nếu như tôi mà là anh, tôi cũng dám đi thổ lộ với cô ấy.”
“…Tình yêu không chỉ nhìn bề ngoài.”
“… Vâng, phải nhìn bề ngoài trước, sau đó mới nhìn tới cái khác.”
“…” Không thể phản bác, “Vậy trước đây cậu đã từng tỏ tình với ai chưa?”
Michelle nhớ lại, nói: “Lúc học tiểu học, hình như từng tỏ tình với ủy viên học tập của lớp chúng tôi.”
“… Tình yêu của cậu nảy sinh cũng sớm quá đấy.” Phong Kính nhướng mày, “Cậu tỏ tình như thế nào?”
“Đã qua nhiều năm như vậy, ai mà nhớ được nữa, chỉ nói đơn giản là tớ thích cậu linh tinh.” Michelle nói tới đây, đột nhiên nhanh trí, “Phong tổng, anh định tỏ tình với ai à?”
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“…” Michelle không tin, anh ta cảm thấy Phong Kính chắc chắn đã động lòng rồi, mặc dù trước mắt anh ta không có bất cứ manh mối gì về người khiến Phong Kính động lòng, “Nói thật, vẻ ngoài của anh đẹp thế còn cần gì phải tỏ tình chứ, cứ hôn luôn cho rồi.”
Phong Kính: “…”
Lưu manh như thế à? Chẳng qua hình như anh cũng khá thích…
“Có đề nghị nào nghiêm túc một chút không?” Anh vẫn nhịn đau từ chối đề nghị có phần cám dỗ của Michelle.
“Vậy thì làm từng bước từ tặng quà đến hẹn ăn cơm, chờ đến lúc không khí tốt thì một lần tóm gọn thôi.” Michelle nói xong, mở to mắt nhìn Phong Kính, “Vậy tôi có thể hỏi anh một câu không, đối phương là ai vậy?”
“Ai gì mà ai? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Michelle: “…”
Lừa ma thì có!
Nhưng nói đến tặng quà, lại nhắc nhở Phong Kính đã lâu anh không xem vòng bạn bè của Người order Đại Kha Kha. Anh lên WeChat nhìn một lượt, phát hiện gần đây các cô đăng một loạt sản phẩm của Fleur phiên bản giáng sinh.
[Phong]: Cô Giang, em có đấy không?
[Người order Đại Kha Kha]: Có ạ, anh cứ gọi tên em đi.
[Phong]: Được (đáng yêu).
[Phong]: Anh thấy các em đăng sản phẩm phiên bản giới hạn giáng sinh của Fleur, cái đó thế nào?
[Người order Đại Kha Kha]: Rất tốt ạ, phiên bản giáng sinh khá đáng yêu, hơn nữa Fleur thích hợp với tất cả các loại da, ngoại trừ đắt ra thì không có khuyết điểm gì cả (che mặt).
[Phong]: Ha ha, anh định đặt một bộ, tiền anh ở chỗ em chắc vẫn còn đủ chứ?
[Người order Đại Kha Kha]: Đủ ạ, phiên bản giáng sinh đều là dạng vừa.
[Người order Đại Kha Kha]: Nhưng bây giờ anh không ở đây, mua xong đồ rồi thì em gửi đến đâu cho anh?
[Phong]: Không cần gửi.
[Người order Đại Kha Kha]: Dạ????
[Phong]: Để ở chỗ em đi, anh tặng em.
~~~ Đôi lời của Mạc Y Phi: Về việc đổi xưng hô nhanh như vậy giữa nam nữ chính thì mình muốn nói thế này. Một là do khi fan mà nhìn thấy thần tượng của mình, hẳn sẽ muốn xưng hô theo kiểu thân thiết nhất nên mình quyết định đổi xưng hô giữa hai người từ “tôi-cô”, “tôi-anh” sang “anh-em”. Hai là vốn Phong Kính cũng khá thích Giang Nhiễm rồi nên đã đổi của Giang Nhiễm thì đổi luôn của Phong Kính cho nó đồng đều =)))