Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y Phi Giang Nhiễm quá quen thuộc với Nhị Hoàng, công việc của cô không cần ra ngoài nên gần như có thể ở chung một chỗ với Nhị Hoàng cả ngày, rất rõ tất cả những động tác của nó.
Cử chỉ và thần thái của Phong Kính ở trong video cực kỳ giống Nhị Hoàng.
Cô nhớ tới từ lúc quen Phong Kính, chưa đến buổi tối Nhị Hoàng sẽ trở nên có phần kỳ lạ, cô nhớ tới quy định quay phim ban đêm không thể quá 12 giờ của Phong Kính, cô nhớ tới lần trước Nhị Hoàng mở máy tính, còn chuyện nó tự chạy đến bệnh viện tìm cô…
Những việc này nếu nhìn riêng lẻ có lẽ chỉ khiến cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng xâu chuỗi lại thì có thể rút ra một kết luận không thể tưởng tượng nổi.
Giang Nhiễm không biết bản thân nhìn chằm chằm máy tính bao lâu thì mới chú ý đến tiếng chuông điện thoại. Cô nhìn tên người gọi đến, vội nghe máy: “Phong Kính à?”
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng nghe máy rồi.” Nếu Giang Nhiễm mà không nghe nữa thì anh chẳng thèm quan tâm lời dặn dò của Tần Phàm mất, phải tự mình chạy đi tìm cô.
Nghe được giọng nói như trút được gánh nặng của Phong Kính, Giang Nhiễm hơi áy náy: “Ngại quá, vừa rồi em không nghe thấy tiếng chuông.”
“Không sao, em không sao là được rồi.” Phong Kính dừng lại rồi đi vào chuyện chính, “Bên anh vừa xảy ra chút chuyện, anh sợ phóng viện lại đi tìm em nên đã bảo Tần Phàm qua đó đón em. Chắc anh ta sắp đến rồi, em chuẩn bị một chút đi.”
Giang Nhiễm ngẩn người, hỏi anh: “Là chuyện video hả anh?”
“…” Phong Kính không ngờ Giang Nhiễm đã nhìn thấy nhanh như vậy, “Em thấy rồi à?”
“Vâng.”
Phong Kính: “…”
Bị bạn gái thấy dáng vẻ không có hình tượng như vậy… Anh thật sự không muốn sống nữa.:)
“Cái đó, em nghe anh giải thích, bài báo đưa tin kia hoàn toàn bịa đặt, tinh thần của anh không hề bất thường.” Phong Kính giải thích xong, lại cảm thấy nếu không phải tinh thần bất thường mà có hành động như vậy thì càng kỳ quái hơn, “Chuyện xảy ra trong video đó là có nguyên nhân cả, em đừng nghe mấy người kia bịa đặt linh tinh.”
Phong Kính thật sự khá sợ hãi, trên mạng nói anh một ngàn một vạn câu cũng không thể nào đau đớn bằng một câu nói của Giang Nhiễm với anh.
“Em biết mà, em đi sắp xếp đã, lát nữa chúng ta lại nói chuyện nhé.”
“Được.”
Giang Nhiễm cúp điện thoại, nhìn đống hàng hóa đã đóng gói trong phòng, buổi chiều cô còn hẹn người chuyển phát nhanh quay lại lấy.
Cô cảm thấy công việc order này sắp không làm nổi nữa rồi.
Cô thu dọn được một nửa thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào trong tiểu khu. Cô đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn thoáng qua, quả nhiên bên ngoài tiểu khu đã có phóng viên tới. Nhờ có hai vệ sĩ mà Phong Bình cho cô lúc trước, những phóng viên đó bị chặn ở bên ngoài, không kéo vào dưới nhà cô giống như lần trước.
Chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Tần Phàm. Anh ta nói với cô xe anh ta đã dừng ở gara dưới nhà, bảo cô đi thang máy xuống, anh ta chờ cô ở gara.
Vì thời gian cấp bách nên hành lý lần này cô mang ít hơn so với lần trước. Cô dắt Nhị Hoàng, cầm theo một túi nhỏ rồi ra ngoài.
Đi thang máy xuống bãi đỗ xe, cô nhìn một vòng, chợt nghe thấy tiếng còi vang lên từ một chiếc xe màu đen. Cô đi về phía chiếc xe đó, Tần Phàm mở cửa giúp cô. Phong Bình cũng ở trên xe, anh ta gật đầu với cô.
Giang Nhiễm chào hỏi bọn họ rồi ôm Nhị Hoàng ngồi vào ghế sau. Tần Phàm lái xe ra ngoài, lúc đi qua cổng thì bị phóng viên ở bên ngoài nhận ra.
“Mau nhìn đi, xe Tần Phàm ra rồi!”
“Trên xe có phải bạn gái Phong Kính không?”
Mấy người đó anh một câu tôi một câu, xô đẩy lẫn nhau, mặc kệ cửa sổ xe đóng chặt, ở ngoài không thể nhìn rõ bên trong nhưng bọn họ vẫn bất chấp chụp. Nhanh chóng có phóng viên lái xe muốn đuổi theo bọn họ nhưng đều bị vệ sĩ đã được chuẩn bị từ trước của nhà họ Phong ngăn cản.
Tần Phàm thấy cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn họ thì thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Ngại quá, lại liên lụy đến cô.”
Lời này đương nhiên là anh ta nói với Giang Nhiễm, cô lắc đầu rồi hỏi anh ta: “Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
Phong Bình trả lời cô: “Vẫn là nhà họ Phong, tôi thấy trước khi kết hôn, cô cứ ở chỗ đó đi, chỗ này không thích hợp để cô ở đâu.”
Giọng điệu của anh ta rất cứng rắn nhưng Giang Nhiễm cũng cảm thấy anh ta nói có lý. Chẩm Thủy Hương đúng là khá tiện cho mấy tên chó săn xông vào, cho dù cô không sợ bọn họ thì có lẽ bảo vệ tiểu khu cũng sợ cô.
Cô ôm Nhị Hoàng, nhìn Tần Phàm đang lái xe: “Anh Tần, anh có thể đưa tôi tới nhà Phong Kính không? Chỗ Nam đình Hoa Đô ấy.”
Tần Phàm hơi bất ngờ, anh ta đã sớm cảm thấy Hoa Đô mới là nơi thích hợp nhất, còn từng hỏi Phong Kính chuyện này, nhưng Phong Kính lại tình nguyện mỗi ngày chạy hai nơi cũng không chịu đón cô ấy qua. Hôm nay anh ta chợt suy nghĩ cẩn thận, có lẽ cho tới bây giờ Phong Kính vẫn chưa nói về bệnh tình của mình cho Giang Nhiễm.
Nếu bây giờ video đã bị tung ra thì Phong Kính cũng không còn gì để giấu giếm nữa nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tần Phàm liền thay Phong Kính đồng ý: “Vậy được rồi, Michelle ở bên đó có thể chăm sóc hai người, cũng đỡ để hai người phải chạy qua chạy lại.”
Phong Bình không phát biểu ý kiến gì, xe thay đổi hướng đi, chạy về biệt thự ở Nam đình Hoa Đô.
Gần Hoa Đô cũng có phóng viên đang đợi, chẳng qua nơi này là khu biệt thự cao cấp, những gia đình bên trong không phải người có tiền thì là có quyền, bảo vệ cũng khác hẳn Chẩm Thủy Hương. Phóng viên đều biết người bên trong không thể đắc tội nên cũng không dám làm chuyện quá giới hạn.
Xe Tần Phàm coi như thuận lợi đi vào, Giang Nhiễm phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cô xuống trước đi.” Tần Phàm không lái xe vào gara mà dừng bên ngoài ngôi nhà. Giang Nhiễm mở cửa, để Nhị Hoàng xuống trước rồi mình mới cầm theo túi bước xuống.
Phong Kính không ngờ Tần Phàm sẽ đón người rồi đưa tới chỗ mình, khi thấy Giang Nhiễm đi theo Michelle vào, rõ ràng anh khá giật mình.
“Gâu gâu.” Dường như Nhị Hoàng cực kỳ phấn kích, tò mò nhìn xung quanh ngôi nhà mới này.
“Nhị Hoàng, đừng nghịch, ngoan nào.” Trên tay Giang Nhiễm còn kéo dây, Nhị Hoàng cũng không chạy xa, nghe cô gọi nó, Nhị Hoàng liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên chân cô.
Tần Phàm nhìn thấy thế thì khẽ cười: “Tôi nghe nói chó núi Đài Loan không dễ dạy bảo, nhưng chú chó này lại rất nghe lời cô.” Sau đó anh ta bổ sung một câu, “Giống như Phong Kính.”
Phong Kính: “…”
Tần Phàm nhướng mày với anh, vẻ mặt như đang nói, tôi nói sai à? Phong Kính cũng không bảo gì nghe nấy với mình như vậy.
Giang Nhiễm xấu hổ, cô nhìn Phong Kính rồi nói với anh: “Ngại quá, tự mình quyết định chạy đến chỗ anh.”
“À, không sao mà… Chỉ là anh, anh hơi bất ngờ.” Anh bước đến cầm hành lý trên tay Giang Nhiễm, lại nhíu mày, “Em mang ít đồ thế này à?”
“Vâng, không kịp sửa soạn.”
Phong Kính đặt túi lên sofa rồi kéo cô ngồi xuống: “Không sao cả, cần gì thì cứ bảo Michelle đi mua giúp em là được.”
“Đúng vậy, quần áo, đồ trang điểm, đồ dùng sinh hoạt, cần gì thì cứ nói.” Michelle vội vàng tiếp lời. Giang Nhiễm cười với anh ta: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Dù sao đều là Phong tổng trả tiền.
“Được rồi, nếu tất cả mọi người đều ở đây, chúng ta thương lượng xem phải đối phó với chuyện này thế nào đi.” Tần Phàm cũng ngồi xuống sofa rồi bảo Michelle đi pha cà phê cho mọi người. Michelle nhanh nhẹn chạy đi, Phong Kính nhìn Tần Phàm, hỏi anh ta: “Công ty định trả lời thế nào?”
Tần Phàm đáp: “Ý của tôi là chuyện này phải để tự cậu ra mặt trả lời mới được.”
“Ừm, trả lời thế nào?”
“Không phải họ nói cậu thường xuyên bất thường sao? Cậu quay video để bọn họ nhìn xem rốt cuộc có phải tinh thần cậu bất thường không.”
Phong Kính suy nghĩ một chút mới hỏi: “Cái này không thành vấn đề, các anh muốn tôi nói gì?”
“Nói gì thì cậu phải tự viết ra, quan hệ xã hội mà viết thì bọn họ phát hiện ra ngay, họ sẽ lại chỉ trỏ sau lưng cậu là có sẵn kịch bản rồi, như thế không thể làm rõ vấn đề nên tự cậu viết sẽ chân thật hơn. Đương nhiên cũng không thể không có bố cục gì, lần này chúng ta quyết định đánh mạnh vào tình cảm, thể hiện sự thê thảm.”
“Thể hiện sự thê thảm?”
“Ừ, nhìn những biểu hiện của cậu trong video, nói cậu không có chút vấn đề gì cả, chính cậu có tin không? Cho nên bộ phận quan hệ xã hội đề nghị, cậu phủ nhận tinh thần bản thân bất thường nhưng phải kín đáo tỏ vẻ quả thật mình đã chịu áp lực quá lớn, có chút vấn đề về tâm lý, đến buổi tối thông qua cách thức cực đoan này phát tiết cảm xúc. Về phần phải nói thế nào để dễ dàng chạm tới lòng người hơn thì cần phải cân nhắc một chút. Tóm lại, dư luận vĩnh viễn đứng về phe người yếu, bây giờ cậu phải đắp nặn bản thân thành một kẻ yếu.”
Phong Kính suy nghĩ một lúc mới đáp: “Tôi hiểu ý của anh.”
“Cậu quay xong video, công ty sẽ xem trước, nếu được duyệt thì có thể công khai, chúng tôi theo sát và phối hợp với cậu.”
Phong Kính gật đầu, Phong Bình nãy giờ không nói gì bây giờ cũng lên tiếng: “Anh chắc chắn sẽ điều tra ra người đã tung tin tức, trước mắt đã có chút manh mối rồi.”
Trên đường tới đây, Giang Nhiễm vẫn lo lắng chuyện này nên xử lý thế nào, bây giờ thấy dáng vẻ mạnh mẽ quyết đoán của Tần Phàm và Phong Bình, cô bỗng nhiên thả lỏng. Phong Kính có một ekip xuất sắc, còn có nhà họ Phong chống đỡ, anh sẽ không dễ dàng bị lật đổ.
“Tôi đi viết bản nháp trước.” Phong Kính đứng lên, nhìn thoáng qua Giang Nhiễm ngồi bên cạnh. Anh cảm thấy có rất nhiều chuyện cần phải giải thích rõ ràng với Giang Nhiễm nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Giang Nhiễm hiểu được cảm xúc phức tạp trong ánh mắt của anh, cô cười với anh: “Anh đi làm việc trước đi, em chờ anh.”
Lời nói này như một viên thuốc an thần khiến Phong Kính yên tâm. Giang Nhiễm không phải chỉ dựa vào video đó mà bắt đầu nghi ngờ anh như trên mạng, cô và họ mãi mãi không giống nhau.
“Được.” Khóe miệng Phong Kính cong lên, anh bước lên trên tầng.
Michelle bưng cà phê và bánh ngọt ra: “Mọi người vừa ăn vừa chờ nhé, tôi cũng mang lên cho Phong tổng.”
Trong phòng khách rất yên tĩnh, ngay cả Nhị Hoàng cũng ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất. Giang Nhiễm uống một ngụm cà phê rồi lấy di động ra lướt Weibo.
Weibo vẫn bị cuồng phong sóng lớn quét qua, ngay cả việc muốn tải lại trang cũng có phần khó khăn, lượng truy cập vào video Phong Kính vẫn tăng rất nhanh, độ nóng cũng càng ngày càng cao.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất, đây là hành động nghệ thuật của ảnh đế Phong à??” “Lần trước Phong Kính thừa nhận hẹn hò, tôi còn nghĩ fan anh ta đã mất kha khá, không ngờ khi nước hoa phiên bản Giáng Sinh của Bunny tung ra vẫn có một đống người xếp hàng, fan mấy người giỏi chịu đựng thật đấy. Lần này còn không mất fan thì tôi phục luôn.” “Mấy người thật hèn hạ, từ trước tới nay Phong Kính không theo hình tượng bạn trai quốc dân, vì sao công khai bạn gái thì không còn là fan nữa? (mỉm cười) Còn chuyện lần này, tôi chờ chính chủ trả lời (mỉm cười).” “Các người cứ việc mắng đi, nếu mất fan coi như tôi thua. (mỉm cười)” “Bây giờ ai cũng có thể chen chân vào giới giải trí được à? Còn bệnh viện nữa, phải trông nom bệnh nhân tử tế, đừng để chạy ra ngoài dọa người ta vậy chứ (ngoáy mũi).” “Ha ha ha ha ha ha may mà tôi không xem vào lúc nửa đêm, nếu không thì dọa chết tôi rồi ha ha ha ha ha ha!” “Fan Phong Kính vẫn không giảm đi nhiều, chắc chắn công ty mua fan rồi!” “Cuộc sống của mấy người các người nhàn nhã thật đấy, mỗi ngày còn coi chừng hộ số fan giảm đi của người ta được à? Ha ha.” “Sắc mặt anh hùng bàn phím nào đó thật khó coi, tích đức đi.” “Sao nào, anh ta bị thần kinh còn không cho tôi nói à?” …
Giang Nhiễm càng đọc càng tức giận nên dứt khoát tắt đi.