Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiTiêu Nam nhìn cô, lái xe vào ven đường rồi dừng lại.
Vu Dao tiếp tục thuyết phục chị ấy: “Em cảm thấy nếu đã là diễn viên của bộ phim “Bí mật”, sao còn phải quay lại làm một tiểu hoa đán nữa chứ? Đúng là như bây giờ có thể kiếm ra tiền thật nhưng em cảm thấy đến cuối cùng giới giải trí vẫn phải dựa vào thực lực và tác phẩm để nói chuyện, không phải sao? Phong Kính có thể được làm người phát ngôn của Fleur đã nói rất rõ vấn đề rồi. Em muốn ra nước ngoài tiếp tục đào tạo chuyên sâu, sau khi trở về còn có thể tự nhiên bỏ đi hình tượng, chị cũng không muốn để em đi theo con đường đáng yêu mãi đúng không?”
Tiêu Nam dừng xe ở bên đường rất lâu rồi mới cho xe chạy lần nữa. Chị ấy nhìn thẳng con đường phía trước, hỏi Vu Dao: “Em muốn đi đâu?’
Vu Dao đáp: “Đại học Mỹ thuật London.”
Tiêu Nam liếc cô một cái: “Không phải em thích Phong Kính chứ?”
“… Sao có thể, hơn nữa anh ấy và bạn gái cũng sắp kết hôn rồi.”
Tiêu Nam thở ra một hơi, nói với cô: “Chị về công ty thương lượng với Lý tổng, chị sẽ cố gắng thuyết phục anh ta.”
“Cảm ơn chị Nam!”
Tiêu Nam cười: “Đừng vui mừng sớm thế, thi sát hạch nhập học vào Đại học Mỹ thuật London rất khó, chưa chắc em có thể thông qua đâu.”
“Em sẽ nỗ lực hết sức, không phải Phong Kính cũng từng thi đỗ đó sao? Em sẽ học hỏi kinh nghiệm từ anh ấy.”
Tới phim trường, Vu Dao vội vã đi tìm Phong Kính. Có thể liên quan đến tin tức ngày hôm qua nên hôm nay khi người ở phim trường nhìn thấy cô thì vẻ mặt đều khá vi diệu, nhưng vi diệu thì vi diệu, mọi người vẫn chào hỏi như ngày thường, cũng không có ai đến hỏi cô chuyện trên Weibo.
Vu Dao đến phòng hóa trang thì Phong Kính đã đến rồi. Sau khi cô nói chuyện muốn đi du học ở đại học Mỹ thuật London xong, Phong Kính chỉ sửng sốt trong phút chốc rồi nói: “Quả thật có thể học được rất nhiều điều ở đại học Mỹ thuật London, sau này nếu có cơ hội còn có thể diễn sân khấu kịch, sau đó cô sẽ có nhận thức mới về việc diễn xuất.”
“Được, có cơ hội nhất định tôi sẽ thử.”
Hai người trò chuyện một lát rồi bắt đầu quay phim. Đạo diễn còn nghĩ vì chuyện ngày hôm qua, trạng thái Vu Dao sẽ không được tập trung, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của ông, trạng thái hôm nay của Vu Dao rất tốt, hơn nữa có thể nhận ra cô còn nghiêm túc hơn trước đây. Mặc dù bình thường quay phim cô cũng nhập vai rất nhanh, nhưng tính chủ động thì chưa đủ, hôm nay cô lại chủ động hỏi Phong Kính và ông rất nhiều vấn đề, còn lắng nghe cực kỳ nghiêm túc.
Đạo diễn rất hài lòng, lúc nghỉ ngơi, ông gọi riêng Vu Dao đến trước mặt bảo: “Cô mới 23 tuổi, con đường tương lai còn rất dài, chớ nên để khó khăn trước mắt đè bẹp.”
Vu Dao cười với ông: “Tôi hiểu mà, cảm ơn đạo diễn Quách.”
“Ừ, tiếp tục cố gắng nhé, tôi xem trọng cô.”
Sau khi nam nữ chính lần lượt gặp chuyện không may, rốt cuộc việc quay phim “Bí mật” cũng bắt đầu thuận buồm xuôi gió. Bên phía Vu Dao, Tiêu Nam cũng thuận lợi thuyết phục ông chủ công ty, bắt đầu bắt tay vào sắp xếp thủ tục cho Vu Dao ra nước ngoài.
Sau khi quay xong chương trình kia, đã rất lâu Mạnh Hành Xuyên không gặp Vu Dao, những lời bàn tán tiêu cực về cô trên Weibo càng ngày càng ít, đáng tiếc cô đăng Weibo xin lỗi xong thì cũng không cập nhật gì thêm nữa.
Đến khi Phong Kính đăng một cảnh quay của Vu Dao, cô mặc đồng phục nhân viên thu ngân, tuy mộc mạc nhưng cực kỳ thanh tú.
Quả thật đối lập rõ nét với ảnh chụp tóc xù trang điểm khói trước đó.
Có thể vì lúc Phong Kính gặp chuyện không may, Vu Dao từng ủng hộ anh nên ở dưới Weibo Phong Kính, fan đánh giá khá cao bức ảnh chụp lén ở phim trường, đều bình luận diễn xuất của Vu Dao không tồi, thể hiện được nhân vật sống động. Mạnh Hành Xuyên nhìn Weibo Phong Kính một lát, cuối cùng không nhịn được gửi tin nhắn WeChat cho anh.
[Lão Mạnh]: Tôi thấy bài đăng trên Weibo của cậu rồi, quan hệ của cậu và Vu Dao tốt quá nhỉ?
[Lão Phong]: Đã nói từ lâu rồi, người anh em tốt nhất của tôi là chị Dao (mỉm cười).
[Lão Mạnh]: Chị Dao có biết cậu coi cô ấy là anh em không? (mỉm cười).
[Lão Phong]: Vậy rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Ăn giấm của tôi và cô ấy ngon không?
[Lão Phong]: Ăn giấm của tôi hay của cô ấy hử?
[Lão Mạnh]: …
[Lão Mạnh]: Tôi chỉ quan tâm cậu thôi mà (mỉm cười) Tôi thấy trước đó Vu Dao bị bôi đen, dạo này trạng thái của cô ấy tốt chứ, có ảnh hưởng đến công việc không?
[Lão Phong]: Cảm ơn đã quan tâm, diễn xuất của cô ấy tốt hơn cậu nhiều.
Mạnh Hành Xuyên: “…”
Tình cảm anh em hoa nhựa! Tình cảm anh em hoa nhựa!
[Lão Phong]: Tôi nghe Vu Dao nói cô ấy muốn ra nước ngoài bồi dưỡng.
Mạnh Hành Xuyên ngẩn ra, ra nước ngoài bồi dưỡng ư? Sao cô ấy nói với Phong Kính mà không nói với anh chứ?
…. Mà cô cũng không cần phải báo với anh, bọn họ chỉ giả vờ tạo CP, không phải người yêu thật sự.
Mạnh Hành Xuyên nhìn hình đại diện của Vu Dao rồi thả di động xuống.
Mạnh Hành Xuyên không nhắn tin cho cô nhưng anh cả Triệu Kiệt của cô lại lên WeChat tìm cô.
[Anh cả]: Dao Dao, tối nay có rảnh không? Tới quán bar một chuyến đi.
[Dao Dao]: Có chuyện gì không ạ? Có lẽ 11 giờ em kết thúc công việc.
[Anh cả]: Bọn anh tìm được người tung tin đồn rồi, là bạn học cấp ba của em.
Vu Dao im lặng một lát rồi mới hỏi anh ấy:
“Anh không làm gì người ta chứ?”[Anh cả]: Yên tâm đi, anh sẽ không làm ẩu đâu.
[Dao Dao]: Vậy được, xong việc em sẽ tới tìm anh.
Trong khoảng thời gian này phóng viên vẫn theo dõi cô khá kỹ, Tiêu Nam phê bình kín đáo hành vi kết thúc công việc còn muốn đi quán bar của cô, nhưng cuối cùng vẫn lái xe đưa cô đến. Chỗ này Vu Dao thường xuyên đến nên rất quen thuộc, cô đeo khẩu trang và đội mũ rộng, che kín mít bản thân rồi đi vào.
Đến một phòng bên trong quán bar, Triệu Kiệt và mấy người anh em của anh ấy đều ngồi bên trong. Trên sô pha có một cô gái, sắc mặt trắng bệch.
“Thư Doanh?”
Thư Doanh sửng sốt, nhìn về phía Vu Dao vừa bước vào, không lên tiếng.
Triệu Kiệt: “Cô ta nói khi học trung học, cô ta và em là chị em tốt.”
“Vâng, sau đó vì một tên đàn ông mà cô ta đã làm loạn rồi cắt đứt quan hệ.”
Mấy người anh em ngồi bên cạnh hóng hớt cực kỳ hứng thú với câu chuyện này: “Tên đàn ông nào mà có sức hấp dẫn thế?”
“Cũng không có gì hấp dẫn cả, chỉ có mắt Thư Doanh bị mù thôi.”
Thư Doanh: “…”
Quần chúng ăn dưa: “Ồ, thế nên đây lại là một câu chuyện cũ về tình cảm hoa nhựa của chị em à?”
Vu Dao không để ý đến lời trêu chọc của bọn họ mà đi đến vị trí cạnh Thư Doanh ngồi xuống: “Vì sao cô lại đưa ảnh chụp hồi cấp ba của tôi cho tài khoản marketing? Cô hận tôi nhiều năm như vậy à?”
Thư Doanh còn chưa mở miệng, quần chúng hóng hớt bên cạnh lại nói chen vào: “Không phải cô ta hận mà là ghen tỵ, không chịu nổi khi thấy chị sống quá tốt! Cái gọi là tình cảm hoa nhựa của chị em chính là như vậy đấy, tôi hy vọng cậu sống tốt, nhưng cậu không thể sống quá tốt so với tôi.”
Vu Dao nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ: “Sao các em hiểu rõ thế? Mấy đứa đều là thiếu nữ hết à?”
Quần chúng lập tức im bặt.
Lúc này Thư Doanh mới mở miệng: “Làm gì có nhiều vì sao như vậy, chỉ là ngứa mắt cô thôi.”
Vu Dao nhướng mày: “Cô ngứa mắt tôi nhiều năm như vậy, bây giờ mới tung tin của tôi, đúng là kiên nhẫn quá nhỉ.”
Thư Doanh mím môi, không trả lời.
Triệu Kiệt lên tiếng: “Cô ta làm thế vì tiền đấy, anh điều tra được gần đây có người gửi tiền cho cô ta, nhưng hai ngày trước số tiền đó lại chuyển cho người khác.”
Quần chúng hóng hớt lại lần nữa mặt dày ra mặt: “Nhìn qua rất giống bao nuôi tiểu bạch kiểm đấy.”
Sắc mặt Thư Doanh trắng bệch, Vu Dao nhìn cô ta cười mỉa: “Xa cách nhiều năm như vậy, ánh mắt cô nhìn đàn ông vẫn kém thế nhỉ.”
Thư Doanh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô nói: “Chỉ là có người luôn hỏi thăm chuyện của cô, trong tay tôi vừa lúc có ảnh, anh ta lại chịu bỏ tiền nên tôi liền bán cho anh ta. Bây giờ rơi vào tay cô, cô muốn thế nào cứ việc nói thẳng.”
Vu Dao nhìn cô ta một lúc mới đáp: “Thật ra tôi còn phải cảm ơn cô nhiều, nếu không phải cô làm loạn như vậy, có lẽ tôi còn chưa biết thứ tôi muốn chính xác là gì.”
“Hừ.” Thư Doanh cười lạnh, “Cô đang châm chọc tôi ư?”
“Cô muốn nghĩ thế nào thì tùy, cứ coi như tôi châm chọc cô đi.”
Thư Doanh: “Sao bây giờ cô trở nên lề mà lề mề vậy? Bị hình tượng cô gái ngoan ngoãn nhập vào à? Muốn làm gì cứ việc nói thẳng đi.”
Vu Dao: “Tôi nói, tôi rất cảm kích cô, thế nên tôi sẽ không làm gì cô. Bây giờ cô gọi điện thoại cho người nhận được tiền đến đón cô, tôi sẽ thả cô đi.”
Thư Doanh quan sát cô: “Cô bẫy tôi chứ gì? Tôi gọi anh ấy đến để cô bắt anh ấy à?”
Vu Dao bật cười: “Tôi bắt anh ta làm gì? Tôi không có hứng thú với anh ta, tôi chỉ thấy bây giờ đã khuya quá rồi, cô là con gái một mình về nhà không an toàn thôi. Chỉ cần anh ta tới đón cô, tôi sẽ thả cô và anh ta đi.”
Triệu Kiệt bổ sung: “Tốt nhất cô đừng tùy tiện tìm một người nào tới, trên tay tôi có ảnh của người kia đấy.”
Tay Thư Doanh cầm di động cứng đờ, đúng là cô ta định tùy tiện gọi một người đồng nghiệp nam tới đón mình nhưng Triệu Kiệt nói như vậy, cô ta lại do dự. Nếu bọn họ có thể bắt được cô ta thì chắc chắn cũng có ảnh chụp của anh ta.
Cô ta nhìn chằm chằm di động, không có động tác gì, Vu Dao cũng không vội, ngồi bên cạnh chờ cô ta gọi điện thoại. Cuối cùng cô ta cũng quyết tâm gọi điện thoại.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nghe máy, giọng nói của người ở đầu dây bên kia cực kỳ mất kiên nhẫn: “Trễ thế em còn gọi điện thoại làm gì?”
Thư Doanh: “Bây giờ em đang ở quán bar trong con ngõ phía Nam, anh có thể tới đón em không?”
“Hả? Sao em không tự mình về đi?”
“Em uống chút rượu nên có phần không thoải mái.”
“Uống chút rượu đã không thoải mái, yếu ớt thế? Anh ngủ rồi, anh sẽ gọi taxi giúp em.”
Đối phương nói xong liền cúp điện thoại. Thư Doanh nghe điện thoại tút một tiếng, lòng chùng xuống.
Vu Dao ở bên cạnh nhìn cô ta: “Sao thế, anh ta không chịu tới đón cô à?”
Thư Doanh để điện thoại xuống, quay lại nhìn cô: “Cô cố ý muốn nhìn tôi mất mặt đúng không?”
Vu Dao: “Tôi cảm thấy cô rất buồn cười, hồi cấp ba cô vì một tên đàn ông mà tuyệt giao với tôi, bây giờ cô lại vì một tên đàn ông mà bán ảnh chụp của tôi. Nhưng hai tên đàn ông này, một người có thể đánh bạn gái, một người chẳng muốn đón cô về, rốt cuộc vì sao cô lại thích bọn họ? Hử?”
“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.”
“Vậy bây giờ cô vẫn còn giữ ảnh chụp thời cấp ba của tôi là vì sao? Nghĩ đến một ngày nào đó tung ra để kiếm một số tiền à?” Thời điểm Vu Dao ký hợp đồng với Tiêu Nam đã xóa sạch tất cả ảnh chụp rồi, những bức ảnh trên tay Thư Doanh đều là ảnh lúc học cấp ba, cô ta dùng điện thoại của mình chụp.
Thư Doanh mấp máy khóe miệng, nhìn sang phía khác.
Vu Dao thấy cô ta không lên tiếng thì nói với Triệu Kiệt: “Anh cả, anh cho người đưa cô ta về đi.”
“Được.”
Quần chúng ăn dưa bên cạnh không vui: “Chị Dao, cô ta tung ảnh chụp của chị như thế, chị cứ bỏ qua vậy à?”
Vu Dao nhìn Thư Doanh, khẽ nói: “Cô ta và tên đàn ông rác rưởi kia ở bên nhau còn chưa đủ đáng thương sao?”