*
Quả mơ ở đây là mơ hạnh, hay còn gọi là mơ tây, khác với quả mơ ta hay thấy ở Việt Nam.[1]
Mùa đông giá rét cuối cùng cũng qua đi, Thanh Niểu ngắt cành hoa đầu xuân, sắc hồng trắng dịu dàng mỏng manh nở rực rỡ. Thanh Niểu vẩy vẩy chút nước, nàng vô cùng thích thú.
Cơn gió trong lành thổi xuyên qua rèm, mơn man đóa hoa, quyến luyến xoay vần. Thanh Niểu xắn ống tay áo, ngâm tay trong gạo trắng mới ủ.
Hoa văn mây trắng như ẩn như hiện trên tay áo màu lam, một bóng dánh lạnh lùng quạnh quẽ dừng ở trước cửa.
Phảng phất như mang theo sự thản nhiên của mưa phùn gió rét.
Hắn giữ cửa, tầm mắt dừng ở cành hoa, một lúc sau mới hỏi.
"Ngươi có ủ mơ xanh không?"
[2]
Thanh Niểu lau tay, lắc đầu nói: "Không."
Hắn im lặng.
Khuôn mặt thanh lãnh chợt trầm xuống, ẩn bên dưới đó là một nỗi tịch mịch không rõ nguyên do, nhưng giữa đầu mày vẫn còn nét kiêu ngạo chống đỡ. Dường như hắn đeo một thanh kiếm trên lưng, nghe nàng trả lời có vẻ cũng đã đoán được trước.
"Uống chén rượu rồi đi." Thanh Niểu thản nhiên nói: "Đường vẫn còn dài."
Đôi mắt hắn như giật nhẹ một cái, hắn ngồi xuống chiếc bàn có cắm hoa mơ. Lúc ngắm hoa, ánh mắt mê mang có hơi quạnh quẽ, đầu ngón tay lộ ra bên ngoài tay áo trắng nõn mịn màng, không giống một kiếm khách.
Chỉ là quá mức lạnh lùng, trông không giống người có thể trò chuyện.
Thanh Niểu hâm nóng rượu, hai người im lặng, chỉ có tiếng gió thổi hiu hắt. Nàng không nhịn được ho khan một tiếng phá vỡ bầu không khí: "Khách nhân sẽ đi đâu?"
Hắn cau mày, có vẻ đang rất buồn rầu về vấn đề này.
"Vậy thì... từ đâu đến?"
"Sơn ngoại."
Đó chính là nơi ngoài trần thế, ẩn dật chốn núi rừng.
Thanh Niểu biết điều không hỏi nữa, lại nghe hắn nói thì thầm, "Hoa mơ ở đây nở sớm."
"Sớm hơn một chút so với những nơi khác, đi về hướng Đông còn có một rừng mơ."
Người nọ ngẩng đầu nhìn.
Nhìn rồi lại nhìn.
Hắn lẩm bẩm nói.
"Ta không thích."
[3]
"Sư phụ?" Một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng như phấn đột ngột hiện ra, í ới nói với người mặc lam bào bên dưới: "Mau cứu ta!"
Những cánh hoa màu hồng phấn bị chấn động, xào xạc rơi xuống đầu vai và tóc hắn, ngay cả quyển sách đang mở cũng không thoát được. Hắn im lặng một lúc, ngón tay trắng nõn phủi phủi hoa cánh, hắn không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện.
"A a sư phụ!" Ống tay áo màu phấn dài thật dài đong đưa giữa không trung rồi khẽ quét qua phát quan bằng bạc của hắn. Khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn lại, nàng giãy giụa nói: "Mau cứu ta đi! Sắp ngã rồi! Oa, ngã xuống thế này đầu sẽ vùi vào trong đất! Sẽ lớn thành một cái cây đó!"
... Một cây hoa anh đào.
Kha Khanh thanh tâm quả dục bỗng chốc khép sách lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Con ngươi trầm tĩnh tựa như mặt hồ sau cơn mưa, giữa hồ phản chiếu một khuôn mặt cau có sinh động, đôi mắt hắc bạch phân minh chớp chớp nhìn hắn.
"Ta mà thành một cái cây, có thể câu được hết cá trong hồ."
"Nói bậy." Kha Khanh giơ tay, ôm nàng từ trên cành hoa xum xuê xuống đất, hắn nhíu mày nói: "Núi mơ không có hồ."
Nàng vỗ vỗ góc váy dính đầy cánh hoa, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn: "Có mà, hồ ở trong mắt sư phụ."
Kha Khanh theo bản năng muốn chạm vào mắt mình, bàn tay vừa đưa ra khỏi ống tay áo thì đột ngột dừng lại, đặt ở trên quyển sách.
"Nói nhảm."
"Không phải đâu." Hạ Anh tiến sát lại đánh giá đôi mắt hắn, nàng nói: "Thật sự rất đẹp, sao sư phụ lại có đôi mắt đẹp như vậy? Coi chừng bị hoa yêu bắt đi," nàng giảo hoạt chớp chớp mắt, "Sẽ bị ăn luôn!"
Kha Khanh nhìn chằm chằm vào sách, không để ý tới nàng.
"Sư phụ."
Trang sách bị lật qua.
"Sư phụ..."
Ánh mắt lần theo nét chữ.
"Sư huynh đang bay kìa!"
Kha Khanh muốn xoay người sang chỗ khác nhưng cánh tay đã bị nàng nắm chặt. Đồ đệ ngốc vui vẻ chỉ lên trời, nàng nhảy nhót nói: "Là đại sư huynh!"
Kha Khanh muốn bảo nàng lại nói bậy, có điều hắn vừa ngẩng đầu đã thật sự nhìn thấy đại đệ tử nhà mình đang lơ lửng trên đỉnh rừng hoa. Khung tre khổng lồ như cánh diều chao lượn, sau đó hương hoa thơm ngát ùa thẳng đến.
"Lợi hại quá." Hạ Anh buông hắn ra, vui sướng xoay người chạy đi, nàng hô to: "Sư huynh dạy ta với."
Kha Khanh nhìn chằm chằm ống tay áo bị nàng nắm đến nhăn nheo, nhìn hết nửa ngày rồi vô cảm đưa tay vuốt phẳng lại, giống như hắn đã phát ngốc.
Hắn cảm thấy.
Đứa nhỏ Nghiêu Thần này rãnh rỗi không chịu luyện kiếm, còn hao phí tâm tư đi dụ dỗ A Anh.
Thật là những đồ đệ khiến người ta đau đầu.
[4]
Hôm đó là sinh nhật A Anh.
Nghiêu Thần tặng cho nàng một con diều thật to có thể chở nàng bay lên, y còn không quên nghiêm nghị nói: "Đi theo sư huynh mới bay được."
Hạ Anh vây quanh con diều lớn, hai mắt nàng sáng rỡ, thỉnh thoảng lại đưa tay chạm vào, nàng vui vẻ nhảy nhót, hết lời khen ngợi Nghiêu Thần. Cho dù nàng có nói gì Nghiêu Thần cũng cúi đầu mỉm cười. Thấy nàng hưng phấn khoa tay múa chân, còn cười khanh khách thành tiếng, vẻ mặt y càng thêm dịu dàng.
Mũi kiếm trong tay áo Kha Khanh chậm rãi xoay quanh đầu ngón tay, tựa như đang quấn quít dày đặc trong lòng hắn. Hắn thờ ơ uống trà lạnh như không có gì xảy ra, có điều lúc hắn tặng dây buộc chuôi kiếm cho nàng, trong lòng lại không có chút hứng thú nào.
Hai đứa trẻ vô tư...
Hai đứa trẻ vô tư là một đoạn nhân duyên tốt.
Nghĩ đến đây, hắn cau mày đẩy chén trà ra, thầm nghĩ nước trà hôm nay thật khó uống, hương vị đắng chát khó tả.
Đắng chát.
[5]
Rừng mơ có nhiều nhất chính là cây mơ.
Khi sắc hồng phấn dần dần vơi đi, những quả mơ xanh bắt đầu trĩu nặng trên cành.
Kha Khanh rất nâng niu thanh kiếm của mình, hắn thường hay ngồi dưới tàng cây lau chùi, mỗi lần lau đến mấy canh giờ.
Hạ Anh cũng giống một quả mơ xanh nhỏ, chỉ khác là khi lớn lên vừa trắng vừa mềm. Nàng ngồi bên cạnh hắn cắn mơ xanh rôm rốp, chớp mắt nhìn hắn lau kiếm. Nàng không thể ngừng nói, luôn thích hỏi hắn tất cả mọi thứ. Kha Khanh rất kiệm lời, bỗng có một hôm hắn bất chợt hỏi lại nàng.
"Có chua không?"
Hạ Anh mở to mắt nhìn hắn một hồi lâu, sau đó lắc đầu, "Không chua không chua."
Kha Khanh biết nàng thích thứ này, bởi vậy hắn càng thường xuyên ghé lại đây.
Rất nhiều lần hắn tỏ vẻ không để ý nhưng lại lắng nghe rành mạch từng câu từng chữ nàng nói. Thậm chí lúc nói chuyện, âm cuối kéo dài thật nhỏ của nàng hắn cũng ghi nhớ trong lòng, sự đắc ý nho nhỏ này khiến hắn thỏa mãn, cứ quẩn quanh trong tâm trí hắn, cuối cùng khắc sâu vào trong tim.
Rất nhiều năm sau hắn vẫn không thể xóa nhòa.
[6]
Thời điểm mơ chín, Nghiêu Thần phải xuống núi.
Lúc gần đi y cứ nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn lơ đãng đến hỏi Hạ Anh.
"Muốn đi tham quan với ta không?"
"Không đi không đi."
"... Muội ở lại làm gì?"
"Bồi sư phụ đó." Hạ Anh kiễng gót chân với quả mơ trên cành.
Nghiêu Thần im lặng, đưa tay ôm eo nàng, y vừa định chạm vào thì chợt dừng lại, tay vươn lên kéo cành cây mơ thấp xuống cho nàng với tới.
"Mùa xuân ta sẽ trở lại, muội phải chăm sóc sư phụ thật tốt. Có thấy chán quá cũng không được đi ra sau núi, nhỡ lạc đường các sư đệ sẽ không tìm thấy muội. Đừng xem thường lũ tiểu tinh quái trong rừng, chúng rất thích ghi thù. Mơ xanh ta ủ chôn dưới tàng cây trước cửa nhà muội, muội không được tham rượu. Đợi ta trở về sẽ dẫn muội đi chơi có được không?"
Ngày thường tính cách y điềm đạm, thế mà bây giờ lại trở nên lải nhải lắm lời. Kha Khanh cảm thấy sự biến đổi này thật khó hiểu, nhưng A Anh lại rất nghe lời.
Đúng vậy... Nàng chỉ không chịu nghe lời hắn.
Gió lùa trong rừng mơ lay động tà áo màu bạch lam, hắn đứng ở đó nghe bọn họ trò chuyện. Mái tóc đen như mực khẽ bay bay, vị mơ chua ngọt quanh quẩn khắp người hắn dường như đã tản đi bớt.
Nghiêu Thần cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt thiếu niên thẳng thắn, ánh nhìn trực diện mang theo sự chiếm hữu mà chỉ người trẻ tuổi mới có được. Kha Khanh để mặc cho y nhìn, hắn lặng lẽ phủi phủi tay áo. Thấy Nghiêu Thần cúi đầu hành lễ, hắn chợt có một cảm giác khó giải thích được muốn xoay người rời đi, nhưng A Anh cũng nhìn sang, nàng mỉm cười vẫy tay với hắn, hắn liền đứng yên ở đó.
"Sư phụ lưu luyến huynh đó." Hạ Anh chắp tay sau lưng trêu chọc Nghiêu Thần.
Nghiêu Thần cũng cười cười, y nói: "Ta cũng lưu luyến sư phụ. Sư phụ tính tình lạnh nhạt, muội đừng chọc tức người."
Hạ Anh thở dài một cách kỳ lạ, xòe hai tay mà nói: "Ta nào dám, kiếm đâu ra một cô nương ngoan ngoãn nghe lời như ta chứ. Mặc dù sư phụ không cười nhưng cũng có lúc người rất dịu dàng. Có điều huynh cứ nhìn xem, ta cảm thấy người vẫn luôn là một tiên nhân ở giữa chốn núi rừng, vừa đẹp lại vừa đạm nhiên... Nếu có thể chọc tức người, ta cũng muốn nhìn thử dáng vẻ đó như thế nào."
"Làm bậy." Nghiêu Thần vỗ nhẹ lên đầu nàng, ánh mắt phức tạp. "Nói không chừng... Người..."
Lá mơ xào xạc rơi xuống, tiểu tinh quái dọn mơ trông thấy Hạ Anh, chúng thì thầm rồi nhặt trái mơ ném về phía nàng, trong lòng vẫn còn ghi nhớ mối thù lần trước. Hạ Anh nháo nhào né tránh, còn không quên hỏi y: "Huynh vừa nói gì thế?"
"... Hãy ngoan một chút."
[7]
Kha Khanh có tổng cộng sáu người đồ đệ, Nghiêu Thần lớn nhất, Hạ Anh nhỏ nhất. Ngoại trừ Hạ Anh, tất cả những người còn lại đều không thích ở cùng hắn, có lẽ do hắn quá lạnh lùng, sự lạnh lẽo đó khiến cho vùng núi vốn đã quạnh quẽ này càng thêm thiếu vắng hương vị khói lửa ở nhân gian.
Chỉ có Hạ Anh vẫn khư khư đi theo sau lưng hắn, ôm kiếm cho hắn, nói với hắn những lời vô nghĩa.
Một lần nọ Hạ Anh giao đấu trong núi, khi trở về nàng đã bị thương. Đó là một ngày mùa đông giá rét, các sư huynh của nàng lo lắng đến mức chạy đôn chạy đáo tìm thuốc ở khắp nơi, nàng chỉ thấy toàn thân lạnh cóng, thần trí càng lúc càng mờ mịt.
Đương lúc mê mang, đầu ngón tay như bị ai đó khẽ móc lấy. Vẫn lạnh, nhưng cái lạnh này khiến nàng an tâm. Hạ Anh không thể mở mắt, chỉ biết ngón tay kia vẫn luôn móc lấy tay mình, có điều lực vô cùng nhẹ, giống như nàng chỉ cần cử động thật khẽ là có thể thoát ra.
Nàng mơ hồ cất tiếng nỉ non: "Sư phụ... Là sư phụ sao..."
Ngón tay giật mình không trả lời.
"Sư phụ ơi... Con muốn mãi mãi... Mãi luôn ở trong núi với sư phụ.... Cùng sư phụ..."
Trong lúc vô tri vô thức, nàng vẫn luôn lặp lại những lời này, ngón tay kia không biết đã nghe bao lâu, cũng không biết đã sửng sốt bao lâu. Đợi Hạ Anh yên giấc ngủ say, hắn mới giật mình mờ mịt rút ngón tay ra.
Động tác nhanh chóng lại gọn ghẽ, không có chút lưu tình thừa thãi.
Hắn ngẩn ngơ nhìn đầu ngón tay mình, bên trên còn lưu lại hơi ấm của nàng, nhưng trái tim hắn lại đập thật nhanh, trong lúc hoảng hốt hắn đứng bật dậy, cau mày vội vàng rời đi.
Hạ Anh nhắm hai mắt, một thứ trong suốt trượt dọc theo khóe mắt nàng, từng giọt từng giọt thấm vào gối, hết thảy đều biến mất không dấu vết.
[8]
Lại một mùa hoa mơ nở rộ, nhưng Nghiêu Thần vẫn chưa trở về.
Nghe nói nhà hắn đã trì hoãn hôn sự rất lâu, không biết lần này có về được hay không.
Hạ Anh ngồi đan một chiếc vòng bằng hoa mơ, nghe vậy nàng hì hì cười đặt vòng hoa lên trên phát quan của Kha Khanh, nàng ôm má thỏa sức tưởng tượng: "Không biết sư huynh sẽ cưới phu nhân như thế nào nữa, nhất định là một người hiền lương thục đức."
Kha Khanh yên lặng đọc sách, đợi hết nửa ngày cũng không thấy nàng nói tiếp, hắn đảo mắt nhìn sang thì phát hiện nàng đã dựa vào cánh tay mình, ngủ thật hồn nhiên.
Hắn nhìn góc nghiêng của nàng một lúc lâu, từ vầng trán trơn bóng đến sống mũi thẳng tắp, rồi lại đến cái miệng nhỏ nhỏ hồng hồng, hắn nhìn hàng lông mi thật dài của nàng, thấy giữa mày nàng nhíu chặt.
Mi mắt của A Anh dường như ngày càng dài hơn.
Tại sao?
Hắn không biết.
Dường như cũng không đoán được.
Hắn tự nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt. Ở chốn núi rừng, khung cảnh hoa nở hoa khai, mây cuộn mây tan này hắn đã nhìn hết mấy chục năm, cũng quen với tư vị tịch mịch, thậm chí hắn đã hóa thành một phần của sự tịch mịch ấy.
A Anh tuổi trẻ nhiệt thành.
... Tuổi trẻ nhiệt thành.
[9]
Một đêm hè.
Tam sư huynh đốt pháo hoa cho bọn họ xem.
Các sư huynh rất yêu thương Hạ Anh, để cho nàng ước bảy tám nguyện vọng, dù là chuyện gì bọn họ cũng thành toàn cho nàng.
Hạ Anh chạy đến bên cạnh Kha Khanh, hắn đang ngồi trên Thái Thạch lẳng lặng quan sát. Nàng khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Sư phụ sư phụ, có thể thực hiện điều ước đó, người có nguyện vọng gì không?"
Kha Khanh nhìn chằm chằm những thứ đồ hào nhoáng đó, không nói lời nào.
Hạ Anh cũng yên lặng, giữa những âm thanh ồn ào náo nhiệt, cô nương bỗng đỏ mặt, nhẹ nhàng hít thở, tựa như gom hết mọi dũng khí trong mấy năm qua.
Ngón tay trắng nõn của nàng cẩn thận di chuyển đến bên tay hắn, lại thật cẩn thận —
"Ngươi xuống núi đi."
Giọng nói sắc lạnh của Kha Khanh vang lên mồn một, thậm chí hắn còn thu tay vào trong tay áo, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bàn tay đang đưa lên của Hạ Anh giằng co giữa không trung, trong tiếng pháo hoa lộp độp vang vọng, bàn tay ấy tựa hồ khe khẽ run lên. Môi nàng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt Kha Khanh vừa thăm dò lại vừa lạnh lẽo, cuối cùng nàng tươi cười.
Đôi mắt mơ hồ phản chiếu bóng dáng hắn, cho dù đôi mắt ấy đang rơi xuống mấy giọt nước, nàng vẫn vui vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Được, ta nghe lời sư phụ."
Kha Khanh không hiểu vì sao nàng rơi lệ.
Nhưng giờ khắc này.
Hắn thực sự muốn đưa tay ra lau nước mắt cho nàng.
Hạ Anh đợi một lúc, sau đó đứng dậy vỗ sạch bụi bám trên váy, nàng điều chỉnh lại vẻ mặt lẫn cảm xúc. Tiểu cô nương lần đầu tiên đứng đắn hành lễ sư đồ với hắn, sau đó nàng không nói một lời quay lưng rời đi.
Khi bước đi bóng lưng nàng thẳng tắp đĩnh đạt, trong đêm tối, góc váy tung bay dưới ánh sáng rực rỡ.
Không bao giờ nhìn lại.
Không bao giờ quay lại.
[10]
Vài ngày sau khi Hạ Anh rời đi, Nghiêu Thần đã trở lại.
Y nghe xong liền cười cười, chỉ nói một câu: "Ta lo A Anh không rành sự đời, chỉ e thế sự vô thường, không giống như trên núi. Sư phụ, cáo từ."
"Ngươi muốn đi tìm nàng."
"Đương nhiên ta muốn tìm nàng." Nghiêu Thần mang kiếm lên, nói với hắn: "Ta không những muốn tìm nàng, ta còn muốn chờ nàng, ta muốn cưới nàng."
Thanh kiếm Kha Khanh đang lau chùi đột nhiên vang lên một tiếng thanh thúy.
"Tiên trong núi vô cớ vô tình, cực khổ cho sư phụ chịu đựng nàng nhiều năm như vậy. Bây giờ người đuổi nàng xuống núi để tìm yên tĩnh, vậy người sẽ phải hối hận trong yên tĩnh." Nghiêu Thần quay đầu lại nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ta tôn trọng tâm ý nàng, cũng tôn trọng lựa chọn của người, nhưng sự đã đến nỗi này, đại khái ta cũng hiểu ý tứ chỗ sư phụ. Sư phụ, không hẹn gặp lại."
Kha Khanh nhìn vạt áo y lay động băng qua núi, bóng dáng cũng thẳng tắp đĩnh đạc giống hệt nàng, tư thế thẳng thắn chỉ tiến chứ không lùi, so với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ở trong núi càng hiếm có hơn.
Hắn cứ cố chấp như thế đó.
Lại mấy năm trôi qua, từng người lần lượt xuất sư. Núi mơ lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh lúc ban đầu, tiểu tinh quái giữ rừng mơ cả ngày ăn không ngồi rồi. Kha Khanh vẫn ngày qua ngày ngồi dưới tàng cây lau kiếm đọc sách, chỉ là không còn ai ngồi bên cạnh ríu ra ríu rít nữa.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy cả ngọn núi yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngày đêm bắt đầu gian nan, năm tháng bắt đầu vô tận. Dường như hắn đã đánh mất thứ gì đó, hoa mơ nở rồi lại tàn bao nhiêu mùa, hắn vẫn chờ đợi bấy nhiêu năm.
Hắn phát hiện bản thân cũng không hẳn sống trong cô độc.
Hắn vẫn khát khao sự náo nhiệt của nàng.
Kha Khanh mờ mịt đứng dậy, hắn bắt đầu tìm kiếm trong rừng. Hắn tìm mãi tìm mãi, cuối cùng cũng bước ra khỏi hạnh sơn, rốt cuộc hắn vẫn tự đẩy bản thân vào hồng trần. Hắn hoảng hốt bước đi, hoảng hốt tìm kiếm nhưng đã không thể nghe thấy tiếng cười đó nữa.
Hắn bắt đầu dò hỏi.
"Ngươi đã gặp qua A Anh chưa?"
A Anh đang ở đâu.
A Anh.
Hãy làm bạn với vi sư một đoạn đi, ở bên vi sư đến lúc đầu bạc răng long, hoặc chỉ cần ngắm bình minh hoàng hôn với vi sư thêm một lần nữa.
Chỉ một lần thôi cũng được.
[Cuối]
Có lẽ hắn đã tìm thấy A Anh.
Giữa rừng hoa mơ nở rộ, có tiểu tinh quái nghịch ngợm, khi mà toàn bộ núi mơ đã sống lại tốt tươi.
Làn váy A Anh dừng ở ngoài trường hiên, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn quạnh hiu bụi bặm, cười nói: "Sư phụ."
Kha Khanh muốn vươn tay vỗ mái tóc nàng.
Khuôn mặt nàng bình yên dịu dàng, nghịch ngợm chớp mắt với hắn. "Người sống có tốt không?"
Hắn muốn nói cũng không tốt lắm.
Nhưng bỗng có một đứa trẻ vội vàng lao ra từ trong rừng, nó bị mấy con tinh quái đuổi đánh bèn làm mặt xấu, trông rất giống A Anh. Nó nhào vào vòng tay nàng, cúi đầu mềm mại làm nũng.
A Anh càng thêm dịu dàng, ôm lấy nó nhìn sang Kha Khanh.
Đứa nhỏ ló đôi mắt ra lén lút nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, tiểu quỷ thiếu mất răng cửa vô cùng vui vẻ. Nó sửa sang lại cái yếm nhỏ, chấp tay hành lễ với Kha Khanh, ngây ngô mà nói: "Xin chào sư tổ tổ."
Sự ngây ngô đó là của A Anh, nhưng khí thế đó lại là của Nghiêu Thần.
Khóe mắt Kha Khanh có chút chua xót.
Hắn đưa tay sờ đầu đứa bé, nhỏ giọng hỏi: "Tên là gì?"
"Nghiêu Mộ Anh."
Nghiêu Mộ Anh, Nghiêu mộ Anh.
Kha Khanh bỗng cười rộ lên, trăng hoa trên núi tàn phai hết sắc, khó mà tranh được với vẻ đẹp chốn nhân gian. Hắn cười thật sảng khoái, cũng cười thật chua chát, trăm mối ruột gan lẫn ngàn vạn tâm ý, suy cho cùng cũng chỉ có một chữ mà thôi.
"... Được."
Đây là một cuộc ly biệt ở nhân thế.
Rõ ràng chỉ trong gang tấc nhưng hắn lại thấy như bãi bể nương dâu. Sư phụ hắn năm đó nói rằng sự tịch mịch cũng giống như tuyết rơi, nhưng đến bây giờ hắn mới bàng hoàng nhận ra, người trong núi vĩnh viễn cô tịch. Hắn đã bước vào hồng trần, ngay chốn hoa mơ nở rồi lại tàn. Những năm tháng nàng ăn mơ xanh bồi bạn với hắn đã một đi không trở lại. Hắn vọng tưởng mà nhớ nhung trong suốt quãng đời còn lại.
Chúng ta đã từng gần trong gang tấc.
Cuối cùng cũng cách sơn nguyệt mà mỉm cười.
Nhân gian dễ ly biệt, trân trọng không bằng trân ái làm trọng.
Thanh Niểu ngắt mấy cành hoa hạnh.
Tặng cho hắn, người lại lần nữa lên đường.