Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 122


Sau khi Giang Nam Ảnh xử lý xong công tác, đã là 9 giờ rưỡi, nàng nhìn Cố Niệm Bắc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, liền cúi đầu bên tai Cố Niệm Bắc nhẹ nhàng hô: "Bạn nhỏ Niệm Bắc, trễ học rồi." Từ sau lần trước gọi "Tiểu bảo bối", Giang Nam Ảnh hiện tại gọi Cố Niệm Bắc càng ngày càng tùy ý, ngoại trừ "Tiểu đồ ngốc" thường dùng nhất, còn lại đều là nghĩ đến cái gì thì kêu cái đó.

Cố Niệm Bắc trong lúc ngủ mơ tựa hồ nghe thấy giọng nói của Giang Nam Ảnh, đưa tay đẩy đẩy mặt Giang Nam Ảnh, còn nhanh chóng lật người qua, đưa lưng về phía Giang Nam Ảnh.

Nhìn đến bộ dáng này của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh nhịn không được xuống giường, di chuyển tới phía bên kia giường, tiếp tục cúi đầu nhỏ giọng hô: "Bạn nhỏ Niệm Bắc, 9 giờ rồi, còn không dậy nổi thật sự sẽ bị muộn đó."
Cố Niệm Bắc vẫn chưa phản ứng kịp, cả người chui vào trong chăn, trong miệng còn nói: "Mẹ, đừng gạt con, rõ ràng mới 7 giờ..."
Nghe thấy câu trả lời của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh không nhịn được bật cười ra tiếng, nàng vội bước ra ngoài cửa, chờ đến khi cười đến bình ổn lại mới lần nữa tiến vào.

Cố Niệm Bắc ở trên giường nửa ngày không nghe được tiếng động gì, thả lỏng cảnh giác, lại đem đầu lần nữa lộ khỏi chăn.

Giang Nam Ảnh hướng đến trên mặt Cố Niệm Bắc thổi thổi khí, trước khi Cố Niệm Bắc nhăn nhó mặt mày, nàng cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.

Sau đó nàng thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu, dù sao thì nhìn dáng vẻ này của Cố Niệm Bắc, xem ra một lát nữa cũng chưa thể tỉnh dậy.

Cố Niệm Bắc lần này đổi mới kỷ lục rời giường thường ngày của mình, khi tỉnh lại đã là hơn 12 giờ, vị trí bên cạnh cũng đã trống không.

Cố Niệm Bắc cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Nam Ảnh ở dưới lầu nấu cơm.

Lúc trước mỗi lần rời giường, Cố Niệm Bắc đều thích ôm Nam Ảnh cọ cọ mặt, nhưng hôm nay nếu Nam Ảnh không ở đây, Cố Niệm Bắc đành phải ôm gối đầu của Nam Ảnh mà hoàn thành lưu trình này.

Cọ cọ xong, Cố Niệm Bắc nhanh chóng rời giường rửa mặt.

Chờ đến khi nàng xuống lầu, mới phát hiện Giang Nam Ảnh cũng không có ở dưới lầu, ngay lúc nàng chuẩn bị mở WeChat nhìn xem Nam Ảnh có nhắn cái gì cho mình không, thì ở cửa truyền đến tiếng vang.

Cố Niệm Bắc đi ra thì thấy Giang Nam Ảnh vừa lúc mang đôi mắt đầy ánh cười nhìn nàng.

"Bạn nhỏ Niệm Bắc, cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi sao? Ăn cơm chưa?" Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh đã biết đáp án.


"Chị ra ngoài đi một vòng, mấy cái tiệm ăn em thích ăn kia vẫn còn chưa mở cửa, cho nên mấy ngày nay em cũng chỉ có thể tạm chấp nhận một chút." Giang Nam Ảnh hâm nóng lại cơm trưa làm sẵn cho Cố Niệm Bắc.

Cố Niệm Bắc ngủ trễ dậy trễ, khiến cho kế hoạch đêm qua nàng soạn không có đất dụng võ, dù sao thì vào giờ này nàng cũng không có khả năng ngủ trưa, mà Giang Nam Ảnh bởi vì chuyện này cho nên cũng không nhận ra được Cố Niệm Bắc có điểm không thích hợp.

Giang Nam Ảnh là ở ngày hôm sau mới ý thức được có điểm không thích hợp.

Tuy rằng tối ngày hôm trước Cố Niệm Bắc cũng đã dựa theo kế hoạch của mình, không để Giang Nam Ảnh phải cùng mình tập thể dục vận động, nhưng Giang Nam Ảnh chỉ tưởng là do Cố Niệm Bắc lười biếng.

Đối với Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh từ trước đến nay là không có cách nào.

Cho nên buổi tối hôm đó các nàng liền đổi từ tập thể dục vận động thành tản bộ đi siêu thị mua dâu tây.

Giữa trưa ngày hôm sau, Giang Nam Ảnh như thường ngày ngồi trên sofa chờ Cố Niệm Bắc lại đây lôi kéo nàng cùng lên lầu đi ngủ.

Tuy rằng cùng Cố Niệm Bắc ngủ trưa đã là hoạt động thường ngày, nhưng Giang Nam Ảnh và Cố Niệm Bắc mỗi ngày đều vẫn thích chơi làm nũng, làm nũng rồi lại làm nũng mới đáp ứng lưu trình.

Giang Nam Ảnh thích nhìn bộ dáng Niệm Bắc làm nũng với nàng, nếu Tằng Dật giờ phút này đang phơi nắng trên bãi cát mà biết được ý niệm này của em gái, nhất định sẽ phun tào: "Em có thể nói ra bộ dáng nào của nàng mà em không thích sao?!" Đương nhiên là, giờ phút này hắn cũng sẽ không nghĩ đến Giang Nam Ảnh, bởi vì hiện tại bạn gái cũ đang đứng cách hắn khoảng 50 mét, hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, thì ông anh họ mà hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy dường như đang đi cùng nàng.

Mấy ngày nay trong lúc ngồi ở trên sofa chờ Cố Niệm Bắc, trong tay Giang Nam Ảnh vẫn luôn cầm một quyển thi tập.

Trước hôm nay, Giang Nam Ảnh cũng chỉ xem xong câu thơ thứ nhất của bài thơ đầu tiên, hơn nữa tuy rằng nhìn lâu như vậy, nhưng câu thơ này vẫn cứ không hề lưu lại chút ấn tượng nào trong đầu Giang Nam Ảnh.

Hôm nay Giang Nam Ảnh cuối cùng cũng xem xong bài thơ đầu tiên, nàng đóng thi tập lại đặt ở trên sofa, đứng dậy đi nhìn xem Niệm Bắc đang làm cái gì.

Khi Giang Nam Ảnh thấy Cố Niệm Bắc đang làm cái gì, lại yên lòng tiếp tục đi xem thi tập, chờ Cố Niệm Bắc tới tìm nàng làm nũng.

Cố Niệm Bắc cũng không chú ý tới Giang Nam Ảnh có đến tìm nàng, nàng vẫn còn đang hết sức chuyên tâm mà dùng tăm xỉa răng loại bỏ hạt dâu tây, đây là biện pháp có thể giúp nàng không dính lấy Giang Nam Ảnh mà nàng phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.


Bởi vì chỉ cần một khi rảnh rỗi, nàng liền nhịn không được mà chạy đi tìm Giang Nam Ảnh.

Lúc nhìn đến trang thứ hai của thi tập, Giang Nam Ảnh lại nhịn không được đi tìm Cố Niệm Bắc, Cố Niệm Bắc đã khều hạt xong hẳn một chén dâu tây, nhưng vẫn chưa hết, vẫn còn đầy một chậu.

Giang Nam Ảnh đột nhiên bắt đầu hối hận đêm qua không cùng Cố Niệm Bắc tập thể hình vận động mà lại cùng nàng đi mua dâu tây.

Xỉa hạt lâu như vậy, Cố Niệm Bắc thật sự đã đạt cảnh giới quên mình, cho nên khi nàng duỗi tay tới chậu chuẩn bị lấy một trái dâu tây khác nhưng lại sờ không thấy gì, nàng mới phát hiện ra Giang Nam Ảnh đã đứng bên cạnh, chậu dâu tây kia đang ở trong tay Giang Nam Ảnh.

Giang Nam Ảnh xoay người đem chậu dâu tây bỏ vào tủ lạnh, cầm lấy phần dâu tây Cố Niệm Bắc đã xỉa hạt, đút cho Cố Niệm Bắc một trái, chính mình cũng ăn một trái, sau đó liền kéo Cố Niệm Bắc đi lên lầu.

Lúc bị Giang Nam Ảnh kéo lên trên giường, Cố Niệm Bắc mới kịp phản ứng lại, xem ra kế hoạch của nàng hôm nay lại thất bại.
Buổi chiều khi hai người ngủ trưa xong, một lần nữa đi xuống lầu, Giang Nam Ảnh mới phát hiện chính mình giữa trưa là đi quá nhanh, cuốn thi tập kia bị góc áo của nàng đánh rớt trên mặt đất, chẳng qua là nàng nghĩ thi tập thật sự khá hiểu nàng, mỗi một chữ đều viết về "tình ái".

Nàng nhặt cuốn thi tập lên, dùng khăn giấy lau bụi bẩn rồi lại thả lại sofa.

Dâu tây bất luận là đã được Cố Niệm Bắc bỏ hạt hay không bỏ hạt, đều trở thành điểm tâm ngọt sau bữa tối của hai nàng, Giang Nam Ảnh tất nhiên không nghĩ lại để dâu tây xuất hiện vào giữa trưa mai.

Tới giờ tập thể hình vận động, không đợi Cố Niệm Bắc mở miệng, Giang Nam Ảnh đã từ ánh mắt của nàng nhìn ra được buổi tối hôm nay nàng vẫn không muốn tập thể dục.

"Buổi tối lại muốn đi tản bộ sao?" Giang Nam Ảnh chủ động mở miệng hỏi.

"Em đi một mình thôi." Cố Niệm Bắc đêm qua cũng là muốn một mình đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được lôi kéo Giang Nam Ảnh cùng tản bộ.

"Vì cái gì lại không muốn chị đi theo?" Cố Niệm Bắc nói như vậy, Giang Nam Ảnh liền minh bạch ý tứ của nàng.

Từ sau sự kiện Hoang Đảo, nàng cũng chưa từng đem vấn đề giấu ở trong lòng.

Cố Niệm Bắc tất nhiên sẽ không nói chuyện canh gà tình ái cho Giang Nam Ảnh biết, nàng trả lời là: "Em sợ chị sẽ không cho em mua thứ đó."

"Thứ gì? Sẽ không phải lại là dâu tây đi?"
"Không, thanh long."
Trước khi Cố Niệm Bắc trả lời, Giang Nam Ảnh còn nghĩ sẽ không có loại đồ vật này tồn tại, nhưng khi nghe được câu trả lời của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh tức khắc sinh ra ý niệm không thể để Cố Niệm Bắc đi mua đồ được.

"Có phải gần đây Lý Nhạc lại mời em đi tham gia tiết mục của hắn không?" Bằng không thì Giang Nam Ảnh thật sự không có cách nào lý giải được chấp niệm của Cố Niệm Bắc với dâu tây và thanh long kỳ quái này.

"Không có, hơn nữa nếu hắn có mời, em cũng sẽ không đáp ứng, dù sao bị lừa gạt tham gia một lần《 Toàn lực đi tới 》thì không nói, lại đi tham gia lần thứ hai là có bao nhiêu ngốc a." Lúc này Cố Niệm Bắc hoàn toàn không ý thức được nàng xác thật là rất ngốc.

"Được rồi, vậy em đi đi." Vì để Cố Niệm Bắc có thể mua được thanh long mang về nhà, Giang Nam Ảnh đành phải từ bỏ cùng Cố Niệm Bắc đi tản bộ.

Vì thế vào buổi tối thứ ba làm theo kế hoạch, Cố Niệm Bắc cuối cùng thành công được bước đầu tiên.

Mấy ngày nay nhiệt độ rõ ràng lên cao, cho dù có là buổi tối, bên ngoài cũng không quá lạnh.

Cố Niệm Bắc sau khi từ siêu thị mua xong thanh long trở về, liền ôm thanh long đi vòng vòng gần nhà.

Hai vòng trước, xung quanh vẫn chưa thấy bóng dáng người nào, đến khi vòng đến vòng thứ ba, ngay lúc nàng chuẩn bị trở về, ven đường đột nhiên xuất hiện một tên béo.

Trước khi suýt chút nữa đã đem thanh long ném đi, Cố Niệm Bắc rốt cuộc nhận ra được cái tên mập mạp này, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì phản ứng nhanh, nếu không nàng thật sự sẽ phải chuẩn bị đi tham gia tiết mục mới của tên mập mạp này.

Tên mập mạp dọa Cố Niệm Bắc một trận ấy đương nhiên là đạo diễn Lý Nhạc, đến tận bây giờ, hắn đã hoàn thành liên tiếp ba trận kinh hách: Là ta, hu hu hu, nhớ Miêu Miêu.

Mỗi lần Lý Nhạc xuất hiện ở gần biệt thự của Cố Niệm Bắc, chỉ có thể là vì Miêu đại gia, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Từ sau lần trước bị Miêu đại gia phát hiện hắn lên bè với vô số mèo, hút mèo đến nghiện, hắn cũng chưa từng gặp lại Miêu đại gia, cho nên lần này hắn tới là tìm Cố Niệm Bắc đi cùng, có Cố Niệm Bắc, tỉ lệ hắn nhìn thấy được Miêu đại gia từ 0 lập tức vút thành 100%.

"Vậy ngài chờ một chút, tôi hỏi vợ mình có muốn đi cùng hay không." Bởi vì mấy ngày nay quá mức thả lỏng, Cố Niệm Bắc trực tiếp buột miệng thốt ra.

"Tôi đã hỏi qua vợ mình rồi, nàng nói buổi tối còn phải trông con." Lý Nhạc nghe lầm, tưởng rằng Cố Niệm Bắc là nói vợ của hắn.

Ba giây sau, Cố Niệm Bắc cùng Lý Nhạc hai người đồng thời phản ứng lại đây.


"Cô cô cô cô....!Vợ của cô!?" Lý Nhạc đến lời nói đều không thể nào trôi chảy nữa, cho dù Cố Niệm Bắc nói chồng của nàng, thì so với cái xưng hô vợ khiến Lý Nhạc hoảng hồn một trận này cũng chỉ là điểm nhỏ mà thôi.

Người trong giới giải trí ẩn hôn nhiều như vậy, Lý Nhạc ở bên trong lăn lộn đã lâu, sớm đã thành thói quen, giống như Hà Nghiêm kia, lớn tuổi như vậy mà không có ẩn hôn, thậm chí đến đối tượng còn không có, mới là chuyện kỳ quái trong giới giải trí.

"Tôi tôi tôi......!Nói sai rồi!" Bị Lý Nhạc dắt theo, giọng nói của Cố Niệm Bắc cũng đã không thể trôi chảy nữa, nhưng mà khi nàng vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Lý Nhạc? Sao ngài lại ở chỗ này?"
Lý Nhạc run rẩy quay đầu qua, nhưng bất luận hắn nhìn như thế nào, người đứng trước mắt này thật sự chính là Giang Nam Ảnh.

Tuy rằng Lý Nhạc đã biết trước là Giang Nam Ảnh cũng sống trong tiểu khu này, nhưng tại cái thời điểm như thế này, hắn đến lời nói cũng không thể thốt ra, càng không thể nào suy nghĩ được cái gì, trong đầu hắn hiện tại chỉ có: "Vợ mà Cố Niệm Bắc nói trong miệng sẽ không phải là Giang Nam Ảnh đấy chứ! Đây là chuyện gì vậy!!"
Giang Nam Ảnh xuất hiện làm hai nguười vốn đang ngốc rớt não không sai biệt lắm muốn hóa đá tại chỗ, cũng may động tác của Giang Nam Ảnh đánh vỡ cục diện bế tắc, nàng lấy thanh long trong tay Cố Niệm Bắc, nhét vào tay Lý Nhạc, trong miệng còn nói: "Năm mới vui vẻ, đây là quà mừng năm mới."
"Năm mới vui vẻ!" Thanh long trong lòng mang lại cảm giác an toàn cho Lý Nhạc, giúp hắn cuối cùng không còn cà lăm nữa.

"Đi chứ?" Giang Nam Ảnh là ở nhà đợi đã lâu, sợ Cố Niệm Bắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đi ra tìm nàng.

"Lý Nhạc nói muốn đi gặp Miêu đại gia."
"Vậy chúng ta mau đi thôi." Giang Nam Ảnh nhìn di động, "Thời gian không còn sớm, nếu chậm trễ Hà Nghiêm phỏng chừng sẽ ngủ mất."
Bọn họ đến nhà Hà Nghiêm bằng xe của Lý Nhạc, nhưng người lái là Giang Nam Ảnh, nhìn bộ dáng ôm thanh long mất hồn mất vía của hắn, Giang Nam Ảnh đương nhiên không yên tâm để hắn lái xe.

Tết Âm Lịch trên đường xe rất ít, vì thế không đến vài phút, ba người bọn họ đã đến nhà Hà Nghiêm, trước khi lên xe Cố Niệm Bắc đã gọi điện thoại cho Hà Nghiêm, cho nên vừa xuống xe, Cố Niệm Bắc đã thấy Hà Nghiêm đang đứng đợi ở cửa.

"Mọi người tới rồi." Hà Nghiêm nhìn thấy chỉ có mỗi Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh, có chút kỳ quái.

Trong điện thoại rõ ràng Cố Niệm Bắc nói Lý Nhạc cũng muốn đi theo tới, tuy rằng không muốn gặp mặt Lý Nhạc, nhưng xuất phát từ lễ phép Hà Nghiêm vẫn là hỏi một câu: "Lý Nhạc đâu? Hắn không tới cùng hai người sao?"
"A?" Cố Niệm Bắc lúc này mới phát hiện Lý Nhạc còn chưa xuống xe, "Ở trong xe, để cháu đi kêu."
"Để chú đi vậy.

Hai người cứ vào trước đi." Tuy Hà Nghiêm nói vậy, nhưng Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh sợ đầu đề tin tức ngày mai là hai đạo diễn vung tay đánh nhau, cho nên vẫn cùng đi đến bên cạnh xe.

Lý Nhạc thật sự vẫn chưa xuống xe, vẫn duy trì tư thế khi lên xe, ôm thanh long không nhúc nhích.

Trước khi Hà Nghiêm chuẩn bị trào phúng, Cố Niệm Bắc nhanh chóng đem thanh long trong tay Lý Nhạc đưa cho Hà Nghiêm, nói: "Lão Hà, đây là hắn đưa cho chú quà năm mới, năm mới vui vẻ."
Cố Niệm Bắc vừa nói xong, Lý Nhạc trông như mới bừng tỉnh đại ngộ liền nói theo một câu: "Năm mới vui vẻ!"
- ---------Hết Chương----------.

Bình Luận (0)
Comment