Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 65


Ba ngày sau, công tác chuẩn bị cơ bản trên đảo không người cũng hoàn thành, Hà Nghiêm mang theo toàn bộ đoàn phim《 Hoang Đảo 》bước lên đảo không người.

Tuy nói là đảo không người nhưng có không ít nhóm người đến đây dã ngoại sinh tồn, trên đảo cũng không có mãnh thú gì, chỉ có một ít loài chim, tính an toàn nhất định đảm bảo, đây cũng là lý do Hà Nghiêm lựa chọn hòn đảo này làm địa điểm quay chụp.

Vì tiến độ quay chụp, toàn bộ đoàn phim sẽ ở đây một thời gian rất dài, trong một tuần sẽ có một ngày quay lại cổ trấn, còn lại trừ phi là có việc muốn xin nghỉ.

Nguyên liệu nấu ăn cùng đồ dùng sinh hoạt sẽ được chuyển tới bổ sung từ một con thuyền chuyên dụng, ba ngày một lần, đến tận lúc quay chụp kết thúc và toàn bộ đoàn phim rời khỏi đảo.

Tín hiệu trên đảo không tốt, chỉ có một vài chỗ mới thu được tín hiệu, có thể nói là một khi bước lên tiểu đảo này, toàn bộ đoàn phim đều ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho nên Tân Nhạc và Trần Nhu ở trên đảo một buổi sáng rồi liền rời đi, các nàng còn phải xử lý những việc khác, không thể đem tất cả thời gian hao hết lên việc chăm sóc nghệ sĩ đóng phim.

Lúc rời đi Tân Nhạc vốn muốn dặn dò vài câu và hỏi Cố Niệm Bắc có muốn mình tìm một trợ lý tạm thời tới đây hay không, nhưng nhìn thấy Trần Nhu và những trợ lý của các diễn viên khác cũng không có ý định lưu lại đảo, nàng cũng không nói gì nữa.

Tân Nhạc không biết rằng, chính bởi vì nàng và Trần Nhu đều không ở lại, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh đều không có trợ lý bên người, cho nên các nghệ sĩ khác mới bảo trợ lý trở về.
"Thời điểm Diệp Tuyết Nhu tỉnh lại, phát hiện bản thân đang chìm trong nước, nàng mau chóng bò lên bờ, còn chưa kịp thở dốc liền thấy Hạ Thạch nằm cách đó không xa.

Sau khi lay Hạ Thạch tỉnh khỏi cơn say rượu (?), hai người trong chốc lát cũng không biết nên làm thế nào cho phải, may mắn thay lúc này, năm sinh viên đại học cũng trôi dạt tới đảo hoang tìm thấy các nàng.

Bảy người ngồi chờ đến nửa ngày cũng không thấy được con thuyền nào đi ngang qua, đành phải cùng nhau đi thăm dò đảo nhỏ xem có thể tìm được đồ vật gì hữu dụng để vượt qua được quãng thời gian chờ đợi cứu viện tới.

Bọn họ trong lòng run sợ mà đi quanh tiểu đảo nửa vòng, cái gì cũng không thấy, thậm chí không tìm thấy bóng dáng của bất kì con vật nhỏ bé nào, cả hòn đảo yên lặng đến đáng sợ.


Đúng lúc này, Hạ Thạch đột nhiên hét lên một tiếng, ngã vào trong lòng Diệp Tuyết Nhu, những người khác theo tầm mắt Hạ Thạch nhìn tới, lại thấy sau lùm cây là một mảnh đất trống, mà trên mảnh đất trống đó, chỉnh tề ngay ngắn đặt bảy cái rương quan tài."
Kịch bản Hà Nghiêm đưa cũng chỉ viết đến đây, Giang Nam Ảnh mới vừa nhìn đến dòng cuối cùng, còn chưa kịp suy nghĩ, Cố Niệm Bắc bên cạnh đột nhiên giống Hạ Thạch hét lên một tiếng, còn lui về phía sau vài bước, liếc mắt thấy liền sẽ phải giống Hạ Thạch ngã vào lòng Giang Nam Ảnh, Giang Nam Ảnh lấy một bàn tay chống đỡ nàng, Cố Niệm Bắc mới đứng thẳng lại.

"Làm sao, em cũng thấy tới bảy cái rương rồi?" Giang Nam Ảnh trêu chọc nói.

"Chỉ thấy bị một đoàn muỗi cắn." Cố Niệm Bắc chỉ vào vết đốt trên đùi, ưu thương nói.

Hiện tại đang quay cốt truyện năm sinh viên tỉnh lại, phần diễn buổi sáng hôm nay của Giang Nam Ảnh và Cố Niệm Bắc đã xong rồi, cho nên các nàng chạy qua một bên đi tập diễn cùng nhau.

Bị muỗi cắn như vậy, Cố Niệm Bắc cũng không có tâm tư tiếp tục tập diễn, lấy dầu thơm thoa lên xong, bởi vì những người khác đều đang bận, cũng không lo lắng bị nhìn đến, hai người lại đi dạo tới bờ biển ngắm cảnh.
Bởi vì lên đảo ngày đầu tiên, đến 7 giờ, khi sắc trời đêm hoàn toàn bao trùm một màu đen, mọi người trong đoàn phim đều tiến vào trại, chỉ còn lại vài nhân viên công tác thay phiên nhau canh gác.

Đại bộ phận mọi người đều là hai người một lều, nhưng Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh lại là một người một lều.

Sau khi vào lều trại, Cố Niệm Bắc ngồi xổm ở cửa lều trại, tịch mịch nhìn lều trại Giang Nam Ảnh đối diện, ngồi mười lăm phút, nàng liền đi tới lều trại của Hà Nghiêm kêu người ra một chút.

Hành động này của Cố Niệm Bắc đương nhiên là Giang Nam Ảnh có chú ý tới, nàng còn tưởng Cố Niệm Bắc đi tìm Hà Nghiêm thảo luận kịch bản, chỉ là nàng không nghĩ tới một hồi sau, liền thấy Cố Niệm Bắc trở về, nhanh chóng chui vào lều, lại mau chóng ôm hành lý, kéo khóa cửa lều trại Giang Nam Ảnh lên.

"Cô tới đây làm gì?" Bởi vì đã có không ít người chú ý tới động tĩnh này, dù đã đoán được, Giang Nam Ảnh cũng không thể không giả bộ hỏi ra.


Hai người giả mô giả dạng mà giằng co một hồi, người tốt trong lòng Cố Niệm Bắc-Hà Nghiêm quả nhiên liền tới giải hòa.

"Thật xin lỗi, Tiểu Cố nói nàng sợ ở một mình trong lều, hỏi tôi có thể hay không cùng một nữ diễn viên khác ở cùng, nhưng những lều trại khác đều đã hai người, tôi bảo nàng lại đây ở cùng lều với cô, nửa đêm nếu là đi WC thì cũng có bạn."
"Nếu đạo diễn Hà đã nói như vậy, vậy vào đi." Sau khi Cố Niệm Bắc đã tiến vào, Giang Nam Ảnh nhìn đến mấy cái lều trại kia đã kéo khóa lại, cảm thấy không khí quay chụp ngày mai phỏng chừng càng thêm "hài hòa".

Cố Niệm Bắc vừa tiến vào liền mang hành lý của mình sắp xếp xong xuôi, đem giường đệm trải ra, vô cùng vui vẻ nằm lên.

"Về sau phải cảm ơn Hà Nghiêm thật nhiều mới được." Nếu không phải đạo diễn bộ này là Hà Nghiêm, Cố Niệm Bắc cũng không có can đảm làm như vậy.

Nàng biết cho dù Hà Nghiêm thật sự nhìn ra cái gì, cũng sẽ giúp các nàng che dấu.

"Ít nhất em cũng phải làm ra vẻ sợ hãi một chút đi chứ." Giang Nam Ảnh đẩy đẩy Cố Niệm Bắc nói.

"Vừa rồi khi chị không cho em vào, em thật sự sợ hãi." Cố Niệm Bắc lại nghĩ tới chuyện lần trước ở giải thưởng Kim Lập bị Giang Nam Ảnh cự tuyệt ngoài cửa.

Có điều, dường như từ sau khi ở Eshabia trở về, nàng cũng không thấy được Giang Nam Ảnh giận dỗi nàng nữa, mà hiện tại là một Giang Nam Ảnh đường đường chính chính thích khi dễ nàng.

"Buổi tối phải ngoan ngoãn, đừng làm ầm ĩ."

"Em ầm ĩ hồi nào, hiện tại em đều nghe theo chị, ngủ sớm dậy sớm."
Cố Niệm Bắc nói lên lời này Giang Nam Ảnh liền muốn bật cười, cô nương này đúng là ngủ, nhưng mà không phải ngủ trên người nàng thì cũng là ngủ trong lòng ngực nàng, nếu không phải lúc sau phân giường ngủ, nàng nửa đêm đều phải lo lắng đứa ngốc này bị rớt xuống giường, cũng may tối nay cũng không cần phải băn khoăn về điều này.

Tín hiệu trên đảo thật sự giống như những gì các nàng biết đến trước đó, kém đến nỗi điện thoại cũng không gọi được, sau khi thử vài lần thất bại, Giang Nam Ảnh dứt khoát bỏ xuống, tiếp tục đi nghiên cứu kịch bản, chỉ là khi nhìn đến đoạn lời thoại bảy cái rương kia, nàng càng xem càng sợ, nàng sợ bản thân lúc này nhập diễn, dứt khoát đóng lại kịch bản, ở Cố Niệm Bắc bên cạnh đánh xuống một cái.

Nhìn đến ánh mắt ủy khuất của Cố Niệm Bắc, cảnh tượng trong kịch bản kia cuối cùng bị đuổi ra khỏi đầu nàng, cũng không cho Cố Niệm Bắc lời giải thích, đem kịch bản đặt bên cạnh, nằm xuống.

"Rõ ràng người làm ầm ĩ là chị!" Cố Niệm Bắc cũng không dám nói lớn, chỉ nhỏ giọng thầm thì, đến khi Giang Nam Ảnh hơi quay người nhìn nàng, nàng lập tức ngậm miệng lại.

Tuy ở trên đảo không người, nhưng vật tư sung túc, cho nên các diễn viên sau khi quay chụp xong đều tẩy trang.

Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh tuy rằng đã xuất đạo nhiều năm nhưng trước sau tẩy trang vẫn không khác nhau là bao, Giang Nam Ảnh cũng chỉ là có chút quầng thâm mắt, này vẫn là do bị Cố Niệm Bắc hai tuần qua quậy phá, ngày thường trên mặt căn bản không có tì vết.

Giang Nam Ảnh vươn tay tới trên mặt Cố Niệm Bắc, Cố Niệm Bắc theo bản năng nhắm mắt lại, ai ngờ vuốt ve trong dự đoán cũng không có, thay vào đó chính là thịt trên mặt bị nhéo lên, Cố Niệm Bắc bất mãn mở to mắt: "Chị làm vậy mặt em sẽ bự ra!"
"Mặt bự ra chỉ có thể là vì em béo lên." Giang Nam Ảnh bình tĩnh nói ra sự thật.

"Không có!" Cố Niệm Bắc hướng tới bên phải Giang Nam Ảnh vươn tay, ai ngờ đối phương căn bản không có dấu hiệu né tránh, Cố Niệm Bắc tuy rằng sợ hãi nhưng cũng lấy hết can đảm tiếp tục duỗi tay, nhưng khi chạm tới mặt Giang Nam Ảnh, ngón tay không dám dùng lực, bảo là nhéo mặt thì không đúng, cũng chỉ là khẽ vuốt.

Buổi đêm không có tín hiệu sóng, cho dù là Giang Nam Ảnh cũng không thể né tránh mà có chút ấu trĩ, hai người quậy phá đùa giỡn nhau nửa giờ, cuối cùng cũng bắt đầu thấm mệt, từng người chui vào ổ chăn, Giang Nam Ảnh còn cố ý dùng chăn cuốn Cố Niệm Bắc thành trứng cuộn, sợ nửa đêm Cố Niệm Bắc đá văng chăn, hiện tại là ở trên hải đảo, nếu không có chăn, ngày hôm sau chắc chắn sẽ cảm mạo.

Giang Nam Ảnh cũng không ngờ rằng ban đêm ở trên đảo lại lạnh đến mức vượt qua tưởng tượng của nàng.

Trong lúc nàng mơ mơ màng màng ngủ, lại nghe được bên cạnh có tiếng động kì quái, chờ đến khi nàng mở mắt, mới phát hiện Cố Niệm Bắc đáng thương vô cùng mà ôm chăn ngồi ở chỗ kia, trên người còn gắt gao nắm chặt quần áo của mình.


Nhìn thấy Giang Nam Ảnh đã tỉnh, Cố Niệm Bắc e dè nói một tiếng: "Lạnh.."
"Lại đây." Giang Nam Ảnh duỗi tay cầm lấy áo khoác của mình khoác lên, trước để Cố Niệm Bắc chui vào chăn, lại đem cái chăn của Cố Niệm Bắc chồng lên chăn của mình, cuối cùng mới chui vào trong.

Sau khi tiến vào, Giang Nam Ảnh đụng tới chân Cố Niệm Bắc, nàng mới hiểu được lý do Cố Niệm Bắc kêu lạnh, nàng dùng chân mình ấp lên chân Cố Niệm Bắc một hồi cũng không thể ấm lên được.

"Sao không gọi chị tỉnh?" Giang Nam Ảnh lấy tay Cố Niệm Bắc ôm vào lòng bàn tay mình che lại.

"Chị đã ngủ rồi, em không muốn đánh thức chị."
"Đồ ngốc, nếu không phải chị tỉnh giấc, ngày mai em nhất định bị cảm." Giang Nam Ảnh nhịn không được nói, "Đến lúc đó người khó chịu nhất vẫn là chị."
Được Giang Nam Ảnh ôm ấp che lại như vậy, thân thể của Cố Niệm Bắc cuối cùng cũng ấm lên, hơn nữa hai chăn chồng lên nhau thật sự ấm áp rất nhiều, Cố Niệm Bắc vốn là bị đông lạnh nên tỉnh, giờ đây đã nóng lên nên bất tri bất giác ngủ mất rồi.

Giang Nam Ảnh căng mắt chờ một chút, chờ đến khi Cố Niệm Bắc không có kêu lạnh nữa, mới nhắm mắt lại ngủ.

Chỉ là lúc này đây, Giang Nam Ảnh ngủ cũng không còn an ổn như trước, nàng mơ thấy mình lại trở về buổi tối kia, cái buổi tối mà bên ngoài rơi xuống rất nhiều tuyết trắng, nàng bị khóa trong kho hàng trường học ở Eshabia.

"Lạnh...!Lạnh quá..

Không thể ngủ, mau dùng sức đá cái khóa kia đi." Giang Nam Ảnh một hồi thấy được chính mình đang ở trong mộng, một hồi lại cảm thấy bản thân còn ở kho hàng kia, nếu bản thân không ở trong mộng làm sao biết được phải đi đá khóa, nhưng bản thân lúc ở kho hàng rõ ràng cũng biết.

Lung tung rối loạn hình ảnh xuất hiện ở trong đầu Giang Nam Ảnh, khi thì nàng nhìn thấy chính mình đá văng cửa, Tằng Dật chạy như bay tới đây, khi thì lại thấy bản thân nằm ở sau cửa, là bạn gái của của Tằng Dật Erica mở cửa ra đưa nàng đi bệnh viện.

Hai hình ảnh không ngừng đan xen, cuối cùng chỉ còn lại một điểm sáng, trong ánh sáng nho nhỏ có hai cái vòng sáng vô cùng lóa mắt, trong hai cái vòng tròn đó đều phát ra giọng nói, một cái hình như là giọng nói của Tằng Dật lúc nhỏ, đang cuống quýt mà kêu: "Em gái, đừng tới đây.", một cái khác lại là giọng nói rất xa lạ: "Hoàng Hậu, Ngọc Quý Phi bên kia........".

Bình Luận (0)
Comment