Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 97


Trước khi về đến nhà, Giang Nam Ảnh vẫn luôn đắn đo suy nghĩ xem nên nhắc tới chuyện này với Cố Niệm Bắc như thế nào, chờ đến khi nàng móc ra chìa khóa mở cửa, trong một giây kia, nàng biết không cần suy nghĩ làm gì.
"Chị đã về..." Khi Giang Nam Ảnh mở cửa, Cố Niệm Bắc đang bị Tân Nhạc phạt đứng.

Vừa rồi hai nàng náo loạn xong chuyện của Giang Nam Ảnh, Tân Nhạc rốt cuộc nhận thấy được mặt Cố Niệm Bắc so với khi nàng rời đi đã béo lên một vòng.
"Ừm." Giang Nam Ảnh quay đầu nhìn về phía Tân Nhạc, nàng vừa vào cửa liền chú ý tới ánh mắt Tân Nhạc nhìn mình, ý cười mười phần thì cất giấu đến chín phần phẫn nộ, cho dù là lúc trước khi nàng cùng Cố Niệm Bắc còn trở mặt với nhau, Tân Nhạc cũng không nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.
Tân Nhạc chú ý tới Giang Nam Ảnh xem ánh mắt của nàng, không cam lòng yếu thế mà đáp lễ lại, hai người nhìn nhau ba giây, lại nhìn nhau cười mà thu hồi tầm mắt, sôi nổi chuyển hướng lên đầu Cố Niệm Bắc.

Còn đang bị phạt đứng, Cố Niệm Bắc cảm giác được uy hiếp, rút thân người hướng ra sau tường.

Tân Nhạc chỉ là chị họ nàng, nếu về sau Nam Ảnh phải đối mặt với mẹ nàng, nàng phải làm gì bây giờ a? Cố Niệm Bắc vừa thất thần, suy nghĩ lại trôi thật xa.
"Chị đi trước đây." Sau khi nói xong, Tân Nhạc lại ý vị thâm trường mà nhìn Giang Nam Ảnh, lúc này mới cầm lấy di động trên sofa rồi ra khỏi cửa.
Thời điểm Tân Nhạc quay người lại, Cố Niệm Bắc liền từ ven tường chạy tới bên cạnh Giang Nam Ảnh, còn hưng phấn hướng Tân Nhạc vẫy vẫy tay, nếu không phải Tân Nhạc không quay đầu lại, khẳng định nàng lại muốn đánh Cố Niệm Bắc một trận.
Chờ đến khi cửa lớn được đóng lại, Cố Niệm Bắc mới thu hồi bộ dáng hưng phấn, lại nhanh chóng ngồi xổm xuống ven tường, màn này làm Giang Nam Ảnh khó hiểu.
"Em vừa rồi là cố ý tìm đánh sao?" Giang Nam Ảnh hỏi.

"Chỉ là muốn hòa hoãn không khí một chút thôi." Cố Niệm Bắc đã lấy về toàn bộ kí ức so với phía trước thật sự không có gì khác nhau, vẫn là thích nháo loạn thích ngớ ngẩn, bởi vì nàng rất rõ ràng người đứng trước mặt nàng chính là người nàng yêu, chứ không phải là người "bạn cũ" kia.
"Tân Nhạc cho em xem rồi?" Giang Nam Ảnh lập tức đoán được Tân Nhạc bên kia phỏng chừng cũng nhận được ảnh chụp, có vẻ cái tên lấy ảnh chụp làm tiền này thực sự cũng có chút thông minh, biết từ trên người đối thủ của nàng mưu lợi.
"Xem rồi, chị vẫn luôn thật xinh đẹp nha." Khi nói lời này, bình dấm của Cố Niệm Bắc rốt cuộc xông ra.

Giang Nam Ảnh rất ít cho nàng cơ hội ghen tuông, đến tận bây giờ cũng chỉ mới có hai lần, một lần là ở trò chơi nói thật hay thử thách, còn một lần khác chính là lúc này.
"Chị nên nói cảm ơn vì lời khen, hay nên giải thích cho em nghe đây ta?" Giang Nam Ảnh chưa bao giờ lo lắng Cố Niệm Bắc sẽ hiểu lầm, Cố Niệm Bắc tuy rằng ngày thường thích ngớ ngẩn, nhưng ở phương diện này từ trước đến nay đều thông minh hơn người bình thường.

Nàng vội vã trở về cũng không phải vì muốn giải thích rõ ràng, mà là bởi vì Cố Niệm Bắc ở trong lòng nàng xếp vị trí thứ nhất.
"Cảm ơn vì đã khen đi, cuối cùng nhớ khen lại em nữa đó."
"Được được, khen em, tiểu ngu ngốc."
"Đây là lời khen của chị á hả?" Cố Niệm Bắc đưa ra kháng nghị.
"Đúng vậy, chị khen em thông minh đấy thôi."
Giang Nam Ảnh lấy điện thoại mở ra ảnh chụp chung với Tằng Dật lúc trước, đưa cho Cố Niệm Bắc xem, "Chị với hắn từ nhỏ đã quen biết nhau."
"Ừa, em cũng từ nhỏ đã quen biết chị, so với hắn còn sớm hơn." Cố Niệm Bắc vô cùng bất mãn mà nhìn gương mặt của Tằng Dật trên ảnh chụp.

"Khó mà làm được." Khóe miệng Giang Nam Ảnh không giấu được ý cười, "Em không thể nào quen biết chị sớm hơn hắn được đâu."
"Ơ?" Cố Niệm Bắc ngây ngẩn cả người.
"Đồ ngốc, Tằng Dật là anh trai chị."
Cố Niệm Bắc lập tức hướng trên ảnh chụp quét tới, nhưng mà một chút cũng không nhìn ra Giang Nam Ảnh và Tằng Dật có chỗ nào giống nhau.
"Không phải chị họ Giang sao?" Cố Niệm Bắc khó hiểu hỏi.
"Đó là họ của mẹ chị, Giang Nam Ảnh là nghệ danh, toàn bộ hồ sơ của chị đều là giả, đây cũng là lý do mà lần trước chị nói với em kia không phải là ngày sinh nhật thật của chị."
"Lúc trước chị nói tới anh trai thực ngốc của mình, chính là nói Tằng Dật sao?" Cố Niệm Bắc vẫn không thể tin được điểm này, tuy rằng lúc trước nàng vẫn luôn cảm thấy Tằng Dật rất quái lạ, nhưng cũng không có ngốc như trong miệng Giang Nam Ảnh nói nha.
"Chính là hắn, chị chỉ có một anh trai, chờ có rảnh sẽ mang em đi gặp hắn, chẳng qua là hai người hẳn rất quen thuộc, dù sao thời điểm em chụp quảng cáo cho Tằng Thị, hắn vẫn luôn ở đó."
"Chờ một chút, em có một vấn đề." Cố Niệm Bắc nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
Sau khi nàng lấy lại được ký ức, nàng phát hiện tuy rằng thế giới này cũng không phải là thế giới ban đầu của nàng, nhưng sự việc trước lúc quay chụp《 Cầu hoàng 》lại gần như giống nhau như đúc, khác biệt lớn nhất chính là sự tình phát sinh vào buổi tối hôm đó ở khách sạn, còn có quan hệ của nàng cùng Giang Nam Ảnh ở thế giới cũ ngay từ đầu đã ác liệt hơn nơi này rất nhiều.
Ở thế giới cũ kia, Tằng Dật cũng không phải giống như bây giờ chỉ là bị người ta mượn gió bắt bóng, mà thật sự là một công tử ăn chơi thứ thiệt, vào buổi tối hôm đó Tằng Dật cũng là thành viên của buổi tiệc rượu, chỉ là vị trí hắn chọn không được tốt lắm, nàng vừa vào cửa liền thấy hắn, thuận tay liền thọc cho hắn một dao.

Sau đó là Vệ Phi cùng người đại diện của hắn tới hỗ trợ thu thập tàn cuộc.

Cố Niệm Bắc vốn dĩ cho rằng chuyện này sẽ nháo loạn thật to, nhưng về sau không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà trưởng bối Tằng gia lại đàn áp chuyện này xuống, còn giúp Cố Niệm Bắc giải quyết bản hợp đồng lừa gạt kia, mà Tằng Dật lần nữa trở lại trong tầm mắt của đại chúng cũng dường như thay đổi bản thân, bắt đầu nghiêm túc quản lý tập đoàn Tằng Thị.
Cố Niệm Bắc hiện tại cũng rốt cuộc hiểu được vì sao Giang Nam Ảnh ở thế giới kia ngay từ đầu đã chán ghét nàng, cũng không hẳn là vì giải thưởng Kim Lập, mà là bởi vì ở khách sạn tối hôm đó nàng thọc Tằng Dật một dao.

Bản thân lại làm anh trai người ta bị thương, làm sao có thể cho mình sắc mặt tốt được chứ, chỉ là, cẩn thận suy nghĩ lại điểm này, Cố Niệm Bắc càng thêm không rõ ràng chuyện phát sinh ở tang lễ của mình.
Sau khi thu hồi lại ký ức, Cố Niệm Bắc đã không thể giống như ban đầu mà nhìn đến Giang Nam Ảnh ở thế giới khác một cách đơn thuần như vậy nữa, đối với nàng mà nói, Giang Nam Ảnh kia chỉ là người "bạn cũ", không phải người nàng yêu.

Thậm chí nếu không phải ngay từ đầu ký ức bị che khuất, nàng cũng sẽ không giống như bây giờ bởi vì giọt nước mắt kia mà đi chủ động tiếp cận Giang Nam Ảnh hiện tại.
Có điều, Cố Niệm Bắc có thể khẳng định một chuyện, nàng yêu Giang Nam Ảnh đứng trước mặt mình lúc này, đây là chuyện nàng vĩnh viễn không bao giờ hoài nghi.
"Vấn đề gì cơ?" Giang Nam Ảnh hỏi.
"Có phải từ rất sớm trước kia, chị đã thích em rồi không?" Cố Niệm Bắc thật sự không nghĩ ra được lý do phát sinh sự tình ở khách sạn tối hôm đó, trừ phi là Tằng Dật cũng trọng sinh, biết bản thân sẽ bị nàng thọc một dao, bằng không vô pháp giải thích vì sao tối hôm đó Tằng Dật không những không tham gia tiệc rượu mà ngược lại còn giúp Cố Niệm Bắc một phen, lại còn đưa ra một bản hợp đồng kỳ quái đến như vậy.
"Em biết chuyện Tân Nhạc là chị giới thiệu cho em ư?" Giang Nam Ảnh cho rằng Cố Niệm Bắc hỏi tới chuyện này, còn về bản hợp đồng kia, Tằng Dật lại không cẩn thận quên nói cho Giang Nam Ảnh biết.
"Hả!?" Cố Niệm Bắc là hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Lúc ấy chị là thật tình xem em là đối thủ ngang hàng, không muốn thắng mà không có giao tranh, cho nên nhờ người giới thiệu em cho Tân Nhạc.

Nếu sớm như vậy đã thích em, liền sẽ nói cho em biết, ít nhất cũng muốn em lấy thân báo đáp." Giang Nam Ảnh nói giỡn.
"Đây là bí mật mà lúc trước chị nói?" Cố Niệm Bắc lập tức nghĩ tới hai chữ Bí mật thường xuyên xuất hiện.

"Chỉ là một trong số đó, chị vẫn còn thật nhiều thật nhiều bí mật về em." Giang Nam Ảnh nghiêm túc mà nhìn về phía Cố Niệm Bắc, "Nhưng em có thời gian cả đời để tìm hiểu những thứ đó mà."
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi xác định người thừa kế, so với Giang Nam Ảnh, Tằng Dật vẫn luôn được rảnh rỗi tự do hơn rất nhiều, cũng không có người quản hắn.

Dưới sự xúi giục của một đám người, ngay sau khi tách khỏi Giang Nam Ảnh, hắn liền học được hút thuốc uống rượu chơi bời.
Còn nhớ rõ đoạn này chứ ~ nếu thời-không không bị rối loạn, Tằng Dật cũng không bị đánh, thì xác thực hắn sẽ biến thành Tằng Dật ở thế giới trước trọng sinh kia, mà ở thế giới đó, hai anh em họ quan hệ cũng không tốt lắm.
Giang Nam Ảnh: Chị giới thiệu người đại diện cho em, mau lấy thân báo đáp đi.
Cố Niệm Bắc: Em...!có phải là đi nhầm phim trường rồi không nhỉ? Em hẳn là phải tới phim trường của tình yêu ngây thơ chứ.
Tân Nhạc: Mình giới thiệu người đại diện cho cậu.
Sầm Diệc Thư: Mình có Đàm Việt rồi.
Tân Nhạc:......, chưa nói xong, là mình giúp hai người trở nên thành thật với nhau hơn một chút, còn có cả đứa em họ luôn xem trọng cậu.
Tằng Dật: Em gái tôi có bệnh, nàng muốn cùng nữ nhân thọc anh trai nàng một đao ở bên nhau.
Vệ Huy: Chị họ tôi cũng có bệnh, nàng muốn cùng nữ nhân cầm tù nàng ở bên nhau.
Tằng Dật:....!Bệnh tình của chị cậu có vẻ nặng hơn một chút đó..

Bình Luận (0)
Comment