Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 10

Sở Phong thở dài, với tính cách cố chấp của Quý Vân Vãn, nếu không để ý đến cô, cô sẽ thật sự có khả năng làm chuyện khó tưởng nào đó. Anh ta nói: “Cứ giao chuyện điều tra vụ án cho chúng tôi, đây vốn là trách nhiệm của chúng tôi.”

“Điều tra vụ án là trách nhiệm của các anh.” Quý Vân Vãn nói: “Tìm được hung thủ sát hại em gái tôi là trách nhiệm của tôi. Sở Phong, nếu anh vẫn chỉ biết nói với tôi mấy câu vô nghĩa này, vậy cút ngay cho tôi. Tôi không đủ kiên nhẫn để nghe anh nói những lời như thế nữa, hiểu không?”

Sở Phong nghẹn lời.

Tuy sắc mặt cô gái trước mắt tái nhợt ốm yếu, tuy giọng cô khàn khàn, tuy tốc độ nói chầm chậm, không còn nhanh nhẹn sắc bén như đã từng, nhưng khí chất cực kỳ bức người kia vẫn không hề suy suyển.

Chưa kể, việc một lòng cố chấp với vụ án đến mức không màng tính mạng này, nói không chừng sẽ càng thêm mãnh liệt khi tiếp tục xuất hiện vụ án mới.

Sở Phong thở dài: “Cũng tại tôi, tôi nên giải thích với cô. Dạo trước khi cô gọi cho tôi, tôi không tự tìm cô mà lại nhờ tên khốn vô liêm sỉ La Tự Sâm kia. Ngoài miệng cậu ta đồng ý với tôi, rồi lại không chịu làm. Lúc cô xảy ra chuyện, cậu ta còn trốn con mẹ nó mất dạng. Nếu tôi gặp lại cậu ta, chắc chắn phải đánh cậu ta một trận.”

Anh ta vừa nói xong, tiếng bước chân của Nguyên Triệt đã đến gần.

Quý Vân Vãn ngắt lời anh ta: “Anh mà còn nói thêm gì nữa, anh ta sẽ không chỉ bị đánh một trận đơn giản như vậy đâu.”

Sở Phong im bặt. Nếu để Nguyên Triệt biết chuyện của La Tự Sâm, cậu ta nhất định sẽ đánh gãy chân tên kia.

Lúc ra về, Sở Phong ngồi ké xe Nghiêm Liệt. Trên đường, thấy Nghiêm Liệt trầm ngâm, Sở Phong buột miệng hỏi: “Đội trưởng Nghiêm, giả sử hung thủ lần này liên quan đến vụ án liên hoàn lúc trước, thế anh có nghĩ Quý Vân Vãn đang gặp nguy hiểm không?”

Nghiêm Liệt đáp: “Nếu thật sự liên quan như cậu nói, vậy tất cả mọi cô gái vô tội ở Thành phố Tân Hải đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Sở Phong chợt rùng mình.

Phải, anh nói không sai. Nếu hung thủ là cá lọt lưới của vụ án liên hoàn dạo trước thật, vậy nhiều khả năng án mạng lần này chỉ mới là bắt đầu!

“La Tự Sâm là ai?” Nghiêm Liệt bất ngờ hỏi.

“Ồ, cậu ta ấy à. Trước kia cậu ta học chung Đại học Công an với tôi, là một thằng bạn ngu ngốc. Sau này người nhà không đồng ý cho cậu ta làm cảnh sát, nên cậu ta chuyển sang kinh doanh. Cậu ta từng nhiệt tình theo đuổi Cố vấn Quý một khoảng thời gian. Nhưng năm ấy, Cố vấn Quý như phát điên chỉ dồn hết tâm trí vào vụ án, không hề đoái hoài đến cậu ta. Cậu ta vẫn ảo tưởng, ngày ngày nghĩ mình là bạn trai tương lai của Cố vấn Quý. Ngày đó, chắc tôi bị chập mạch đầu óc rồi nên mới gọi điện nhờ cậu ta tìm người. Thằng nhóc kia đồng ý hay lắm, nào ngờ lại quay đầu đi uống rượu. Nếu không, có thể Cố vấn Quý sẽ không gặp phải chuyện này...”

Nghiêm Liệt không nói gì. Một lát sau, khi dừng xe trước đèn giao thông, anh mới cười khẩy: “Để người như thế làm cảnh sát, sớm muộn gì cũng gây họa.”

“Hả?” Sở Phong nhận ra đã hơn mười phút rồi, phản xạ này cũng chậm thật. Anh ta hỏi: “Anh đang mắng thằng nhãi La Tự Sâm kia sao, Đội trưởng?”

“Nếu không thì mắng cậu à?”

Sở Phong: “... Tôi cũng đáng bị mắng lắm. Nhưng tôi thấy người nên bị mắng nhất vẫn là Cố vấn Quý, vì điều tra hung thủ mà ngay cả mạng mình cũng không cần, hầy.”

“Nếu người thân của cậu gặp chuyện thế này, cậu còn nghĩ đến mạng mình không?”

Sở Phong thoáng ngẩn ra, vô thức đáp: “Hiển nhiên sẽ không! Mẹ nó, nếu không tự tay tống hung thủ vào tù thì tôi không phải là người!”

“Vậy ngậm miệng.”

Sở Phong: “...”

Đúng như Nghiêm Liệt nói, nếu không trải qua sự việc tương tự, anh ta có tư cách gì ngăn cản cô báo thù chứ. Huống hồ, tuy ám ảnh phải bắt hung thủ của Quý Vân Vãn không thể ngừng được, nhưng cô vẫn giữ vững nguyên tắc nên có. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm hận không thể lừa cảnh sát, cầm dao theo chém hung thủ thành ngàn mảnh rồi.

Sở Phong cứ nghĩ, lần này tỉnh dậy, Quý Vân Vãn sẽ không bất chấp như trước. Suốt hai tháng sau khi Hứa Dao bị hại chết, cô thật sự đã bạt mạng điều tra vụ án. Nếu họ không ép cô nghỉ ngơi, e rằng cô còn chẳng thèm nhắm mắt.

Những tưởng, ít nhất lần gặp nạn này sẽ khiến cô sinh lòng sợ hãi hung thủ, nhưng ngờ đâu, cụm từ “sợ hãi” lại không hề tồn tại trong mắt cô.

Nếu người phụ nữ này thật sự chạm trán hung thủ, anh ta chắc chắn cô sẽ tiếp tục lấy cứng chọi cứng.

Hôm sau có kết quả kiểm tra của Quý Vân Vãn.

“Ý bác sĩ là tốt nhất vẫn nên nằm viện quan sát thêm vài ngày, đừng xuất viện sớm quá.”

“Cơ thể của chị, chị hiểu nhất. Nếu không gặp vấn đề gì lớn, chị cũng không muốn lãng phí thời gian nằm viện.”

Nguyên Triệt bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, em biết không khuyên nổi chị mà.”

“A Triệt, công ty của em không bận sao?”

“Có bận cũng không quan trọng bằng chị. Đừng nói em, đến cả mẹ em cũng dặn, mấy ngày nay em không được rời khỏi chị dù chỉ một bước. Chị yên tâm, bên công ty em đã xử lý xong rồi.”

“Chăm sóc chị cũng được, nhưng...” Quý Vân Vãn nhìn xe lăn trước mặt, chỉ biết đỡ trán: “Thật sự không cần đâu. A Triệt, chị còn chưa tới mức cần phải ngồi thứ này.”

Nguyên Triệt: “Cũng không biết ai mới xuống giường chưa được mấy bước mà đã ngã trái ngã phải nữa. Chị muốn té đến nỗi không thể cử động được thì mới chịu nghe lời à?”

“Chị ngoan ngoãn xíu được không, chị của em? Bác sĩ dặn tháng này chị phải cẩn thận hơn gấp bội, còn phải tới phục hồi chức năng định kỳ. Nếu khó chịu ở đâu, chị nhớ phải đến bệnh viện kiểm tra kịp thời đấy. Nói cách khác, chị vẫn nên ở lại phòng bệnh VIP của chị thì hơn, em sẽ cầm máy game tới chơi với chị, chị thấy ổn không?”

“Chị nên đi lại nên vận động nhiều hơn, vậy quá trình hồi phục mới hiệu quả chứ nhỉ? Chị chỉ hôn mê bảy tháng, không phải bảy năm!” Quý Vân Vãn điềm nhiên nói: “Em có biết trên trái đất này, tồn tại một loài sinh vật gọi là trạch nam trạch nữ* không? Thậm chí, thành viên cao cấp trong số họ còn có thể nằm bất động trên giường một thời gian dài, chỉ trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh. Về phần chị, cùng lắm chỉ là một trạch nữ duy trì mạng sống bằng cách truyền dịch bảy tháng thôi.”

*Trạch nam trạch nữ: Những chàng trai, cô gái chỉ thích ở trong nhà, luôn trốn tránh mọi hoạt động bên ngoài.

“Nhưng hiện giờ đường huyết của chị đã thấp, khí huyết lại càng không đủ, mới cất hai bước chị đã lung lay sắp ngã như Lâm Đại Ngọc. Chí ít mấy ngày này, em phải trông coi chị cho kỹ mới được.” Nguyên Triệt hạ giọng nói: “Hay chị muốn điều dưỡng giúp em trói chị trên giường bệnh truyền dịch?”

Nửa giờ sau, Quý Vân Vãn buồn bực đành để Nguyên Triệt đẩy mình vào Cơ sở Tư vấn Tâm lý Vân Hải.

Nhìn phòng khách thân thuộc trước mắt, nhìn các món đồ trang trí mình tự tay thiết kế, Quý Vân Vãn hít sâu một hơi. Nhưng giờ đây, phòng khách to lớn lại không một bóng người. Lúc cô sắp hỏi Nguyên Triệt, hai tiếng bụp bụp truyền đến từ hai bên hành lang, có người cầm pháo giấy bước ra. Trong cảnh pháo giấy bay đầy trời, hai hàng người nối đuôi nhau xuất hiện: “Chúc mừng sếp Quý trở về với xã hội hiện đại!”

Quý Vân Vãn: “... Cảm ơn mọi người, đã lâu không gặp.”

Cô gái nhỏ kiêm trợ lý của cô, Nhậm Ninh Ninh đang đứng ở quầy lễ tân, em ấy đỏ hoe mắt ôm một bó hoa đến đặt vào lòng cô: “Em biết chị Vân Vãn sẽ tỉnh dậy mà. Anh Nguyên không cho tụi em quấy rầy chị, nên quả thực đã bảy tháng mình không gặp nhau rồi. Chị gầy đi nhiều quá.”

“Chị chỉ hôn mê, chứ không phải mắc bệnh nan y. Thôi, xem như chị mắc bệnh nan y thì hiện tại cũng đã khỏi rồi, mọi người cần làm gì cứ làm tiếp nhé. Ninh Ninh, em cầm hồ sơ tư vấn gần đây tới cho chị xem.”

“Dạ, chị Quý, để em đưa chị vào văn phòng. Mọi thứ trong phòng vẫn được giữ nguyên trạng, ngày nào em cũng quét dọn sạch sẽ hết.”

Nhậm Ninh Ninh vui mừng hớn hở nhận xe lăn từ tay Nguyên Triệt, cứ như không hề thấy biểu cảm có điều muốn nói, và cả đôi mắt lưu luyến không rời tỏ vẻ muốn giành lại xe lăn của Nguyên Triệt.

“Có ai mở tủ của chị không?”

Nhậm Ninh Ninh đáp: “Dạ không, ngoài em vào vệ sinh ra, không người nào vào phòng làm việc này đâu ạ.”

Vì trong tủ chỉ để hồ sơ tư vấn tâm lý của khách hàng, còn là hồ sơ cần giữ bí mật tuyệt đối, nên từ trước tới nay cô vẫn luôn khóa kín tủ. Ngoài cô ra, không một ai có thể mở.

Ngoại trừ phòng làm việc và phòng khách, cô còn một phòng nhỏ mà người khác không thể tự ý vào, chính là phòng thôi miên.

Cả Vân Hải, ngoài cô ra, không có nhà Thôi miên thứ hai.

Cả Thành phố Tân Hải, ngoài cô ra, trước mắt cũng không thấy nhà Thôi miên nào có thể sánh bằng cô.

“Ninh Ninh, em ra ngoài trước nhé, chị cần yên tĩnh một lát.”

Nhậm Ninh Ninh thoáng ngẩn người.

Ngồi trên xe lăn, rõ ràng trông Quý Vân Vãn gầy yếu trầm lặng, so với chuyên gia Thôi miên tuổi trẻ tài cao đầy triển vọng một năm trước, cô của bây giờ như hai người khác nhau. Nhưng khoảnh khắc cô lên tiếng vừa rồi, Nhậm Ninh Ninh bỗng dưng cảm thấy, dẫu bệnh nặng mới khỏi, dẫu đã hôn mê suốt bảy tháng, Quý Vân Vãn vẫn là Quý Vân Vãn trước kia, không hề thay đổi.

Nhưng rồi tựa như, cô cũng đã thay đổi phần nào.

“Vâng, chị Quý.” Nhậm Ninh Ninh nhẹ nhàng đóng cửa.

Quý Vân Vãn đứng dậy khỏi xe lăn, bước chậm đến trước tủ. Cô mở cửa tủ, ngồi xổm xuống, ấn mật mã của két sắt.

Két sắt vừa mở ra, bên trong để hơn trăm hồ sơ, toàn bộ là tài liệu cần giữ bí mật tuyệt đối xuyên suốt quá trình làm việc của cô.

Với một người thuộc ngành Tâm lý, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng là kỷ luật thép tuyệt không thể vi phạm. Vì vậy trên thế giới này, ngoài cô ra, không một người nào có thể mở két sắt trước mặt.

Trong két sắt còn cất giấu một bí mật.

Cô mở một hồ sơ, ảnh chụp bên trong rơi xuống đùi cô.

Mười tấm ảnh, chỉ chụp một người: Thi thể của Hứa Dao, hình ảnh tứ chi đẫm máu được chụp từ nhiều góc máy khác nhau.

Cô cầm lấy ảnh chụp, nhìn từng tấm, tấm nào cũng quan sát hồi lâu.

Cô nhớ rõ dáng hình xinh đẹp thuở sinh thời của Hứa Dao, nhưng tình trạng lúc cô ấy qua đời, đã sớm trở nên nhạt nhòa.

Cô biết, đây là do một cơ chế phòng vệ nào đó trong não cô đã giở trò, não bộ sẽ lựa chọn cố gắng lãng quên ký ức đau thương quá mức.

Nhưng cô không tài nào quên nổi, cô phải luôn luôn khắc ghi một điều: Vẫn còn một hung thủ đang nhởn nhơ ngoài kia.

...

“Trước mắt, chúng ta đã phát hiện hơn mười dấu chân ở hiện trường vụ án, trong đó không có dấu chân của nạn nhân. Suy ra, địa điểm phát hiện nạn nhân không phải hiện trường gây án đầu tiên. Không loại trừ khả năng sau khi sát hại nạn nhân, hung thủ đã lái xe đến đó rồi vứt xác. Bên ta đã kiểm tra camera quanh đó, nhưng vì nơi phát hiện thi thể gần khu danh lam thắng cảnh, lượng xe qua lại quá nhiều, nên hiện tại bên ta vẫn đang sắp xếp điều tra từng chiếc một. Thêm nữa, theo kết quả khám nghiệm hiện trường vứt xác, có một dấu chân đàn ông số 42 khả nghi nhất, nghi ngờ là dấu vết hung thủ để lại. Trùng hợp thay, trong vụ án giết người hàng loạt 9.25, hung thủ Châu Kế Phàm cũng mang giày số 42.”

“Đây chỉ là trùng hợp thôi, Châu Kế Phàm đã bị tử hình rồi.”

“Nạn nhân là phóng viên lâu năm, quen biết khá rộng, đồng nghiệp ở chỗ làm cũng khen cô ấy giữ quan hệ rất tốt với mọi người. Suốt một năm qua, cô ấy có nhiều bạn trai, nhưng hình như không xảy ra tranh cãi tình cảm gì nghiêm trọng, ai cũng chia tay trong hòa bình. Có thể tạm thời loại trừ khả năng giết người vì tình. Tình cờ vào một năm trước, cô ấy từng đưa tin về vụ án hàng loạt 9.25, thậm chí còn công bố ảnh chụp nạn nhân lên mạng. Kể cả khi khuôn mặt và cơ thể của nạn nhân đã được làm mờ, thì không ít người vẫn lên án chuyện này. Trong một khoảng thời gian, cô ấy bị vô số người tràn vào tài khoản mạng xã hội chửi mắng. Bấy giờ, tuy nhiều ảnh hiện trường cũng bị tuồn ra ngoài, nhưng La Vân Chi luôn là người đầu tiên đăng lên mạng, thế nên chúng tôi hoài nghi, có thể lý do nạn nhân bị giết liên quan đến điều này.”

“Chúng tôi đã điều tra riêng nhóm bạn trai cũ của La Vân Chi, họ nói La Vân Chi là người tham công tiếc việc. Từ thời đại học, cô ấy đã thích tung đủ kiểu tin đồn lên mạng. Sau khi làm phóng viên lại mắc bệnh nghề nghiệp, camera chưa bao giờ rời khỏi người. Nhưng kỳ lạ thay, chúng tôi không hề tìm thấy camera trong nhà cô ấy và cả hiện trường, khả năng cao đã bị hung thủ lấy mất.”

Sở Phong đang tham gia cuộc họp về vụ án, điện thoại chợt rung lên hai lần. Anh ta định mặc kệ, nhưng sau khi điện thoại vẫn rung tiếp, anh ta đành mở lên xem.

Quý Vân Vãn: [Sở Phong, cho tôi thông tin liên lạc của Đội trưởng Nghiêm.]

Sở Phong thoáng đắn đo, ngẩng đầu nhìn góc nghiêng lạnh lùng của Nghiêm Liệt, sau đó anh ta đặt điện thoại xuống, vờ như chưa thấy gì.

Nhưng rồi anh ta thầm mắng một câu. Hai người này, một bên là Đội trưởng anh ta không thể trêu vào, một bên là cô gái đáng sợ mà anh ta càng không thể trêu vào. Cuối cùng, anh ta vẫn gửi số điện thoại của Nghiêm Liệt cho cô.

Nào ngờ, chỉ ba giây sau, điện thoại đặt trên bàn của Nghiêm Liệt đã rung lên.

Bình Luận (0)
Comment