Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 101

“Mong là không sao.” Cô nói.

Khi làm việc ở Cục cảnh sát, nhìn thấy những mặt tối tăm nhất trong nhân cách con người, đôi khi cô rất hy vọng những chuyện liên quan đến phạm tội trong xã hội có thể ít đi, cũng hy vọng những người bị xâm phạm, bị tổn thương có thể ít đi.

“Ừm, mong là không sao.” Nghiêm Liệt nói: “Anh không muốn nhìn em quá bận.”

Danh tiếng của Cơ sở tâm lý Vân Hải nhanh chóng lên cao, người nghe danh tìm đến muốn được cô tư vấn tâm lý ngày càng nhiều, khiến lượng công việc của Quý Vân Vãn trở nên nặng nề hơn. Mà Nghiêm Liệt cũng là một người bận rộn, trước kia mấy ngày không thấy bóng dáng anh đâu là chuyện rất bình thường. Nhưng từ sau khi ở bên nhau, dù cả hai làm việc muộn đến mức nào, họ đều sẽ về nhà ngủ. Nghiêm Liệt còn thường xuyên đưa đón cô đi làm nữa.

Có điều bình thường hai người rất ít có cơ hội ở bên nhau. Vì Quý Vân Vãn chủ yếu vẫn làm việc ở Cơ sở Tâm lý của mình, vậy nên sau khi vụ án cần trợ giúp kết thúc, nơi cô dành nhiều thời gian và sức lực nhất là Cơ sở Tâm lý.

Dịp để cả đám tụ tập ra ngoài ăn cơm thế này cũng rất ít.

Bọn họ ăn uống đến 11 giờ, những người hôm sau không đi làm đều đã uống không ít rượu. Mặc dù Nghiêm Liệt không uống nhiều lắm, nhưng xem tình huống thì có vẻ không thể uống tiếp được nữa, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc ngày mai dậy sớm đi làm.

Quý Vân Vãn ra hiệu cho anh, Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Mọi người uống vậy thôi.”

Quý Vân Vãn vừa định đứng dậy mặc áo khoác, điện thoại bỗng vang lên.

Là người của Phân cục gọi tới.

Cô lập tức nhận điện thoại, nghe thấy bên kia nói: “Cố vấn Quý, cô gái mà cô nói chú ý ấy, chúng tôi phát hiện cô ấy ở bên ngoài Phân cục. Toàn thân cô ấy lạnh đến sắp đóng băng luôn rồi, cô có muốn đến xem không? Hay là ngày mai...”

“Tôi sẽ qua ngay.”

Cúp điện thoại, Quý Vân Vãn nhanh chóng mặc áo khoác vào, Nghiêm Liệt giữ chặt tay cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô gái kia lại đến Cục cảnh sát, hơn nữa còn ngất xỉu, em đi xem.”

Nghiêm Liệt nói: “Anh đi cùng em.”

“Không được, anh uống mấy chai rượu rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

Nghiêm Liệt đứng dậy giúp cô mặc áo khoác, sau đó cầm lấy khăn quàng cổ quấn lên cho cô. Sửa sang quần áo giúp cô xong, anh dùng ngón trỏ khẽ chọc chóp mũi cô.

“Em đã bao giờ thấy anh uống chút rượu rồi làm chậm trễ công việc chưa?”

Quý Vân Vãn: “Cũng đúng.”

Tửu lượng của Nghiêm Liệt luôn rất tốt, chưa kể lần này anh còn cố tình uống ít. Mấy người uống qua lại nhưng anh là người tỉnh táo nhất.

Cô gái kia chỉ mặc một bộ đồ ngủ, ngã ở cửa Cục cảnh sát.

May mà cô ấy ngã ở cửa Cục cảnh sát, được người ta phát hiện kịp thời nên sau khi uống chút nước ấm thì đã tỉnh lại.

Lúc Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt đến Phân cục, cô gái kia đang húp mì gói sì sụp.

“Cô ấy vừa tỉnh lại đã khóc hu hu, hỏi cái gì cũng không nói. Nếu tiếp tục như vậy thì chúng tôi cảm thấy thật sự nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần sẽ hơn.” Đội trưởng Liêu của Phân cục bất đắc dĩ nói: “Giúp việc nhà họ nói, người nhà của cô ấy đều ở nước ngoài, trừ việc cho chút tiền thì không quan tâm gì hết.”

“Cô ấy tên là gì?”

“Mễ Đồng.”

Quý Vân Vãn nhìn cô ấy.

Cô ấy chỉ mặc một bộ đồ ngủ mùa đông, hơn nữa có vẻ đã mặc rất nhiều ngày rồi. Người mặc đồ đông nhưng chân lại đi dép lê mùa hè. Lúc này cô ấy đã được một cảnh sát nữ tốt bụng phủ thêm áo khoác ngoài và đi tất cho.

Ngoại hình rất thanh tú mảnh mai. Nếu cứ mặc kệ cô ấy đi trên đường một mình như vậy, trăm phần trăm xảy ra chuyện.

“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”

“Được, không thành vấn đề.”

Quý Vân Vãn quan sát cô ấy một lúc, lúc đi ngang qua, cô cố ý giẫm nặng bước chân.

Quả nhiên, khi Quý Vân Vãn còn chưa tới gần, cô ấy đã nhạy cảm ngẩng đầu lên.

Quý Vân Vãn ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Cơ thể Mễ Đồng lập tức cứng đờ, ngay cả đồ cũng không ăn nữa. Quý Vân Vãn liếc nhìn bát của cô ấy, có vẻ đã ăn tương đối rồi.

Quý Vân Vãn lấy một thanh chocolate ra đưa cho cô ấy, hỏi: “Ăn không?”

Mễ Đồng lập tức lắc đầu.

Quý Vân Vãn xé mở chocolate ra, tự cắn một miếng, nói: “Chị tên Quý Vân Vãn, là Cố vấn Tâm lý của Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải. Nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ, có thể nói cho chị biết.”

“Vân Hải... Cơ sở Tâm lý?”

“Đúng, Cơ sở Tâm lý Vân Hải là do chị sáng lập.”

Quý Vân Vãn có thể nhìn ra, cô gái này không phải bệnh nhân tâm thần, càng không phải đứa nhỏ đầu óc có vấn đề.

Cô ấy bị chuyện nào đó k*ch th*ch, tạo thành rối loạn căng thẳng sau chấn thương rất nghiêm trọng, lâu dần mới trở thành bệnh tâm lý nặng.

Cô ấy vốn là một cô gái bình thường, nhưng nếu tiếp tục như vậy, cô ấy chỉ có thể bị đưa đến bệnh viện tâm thần điều trị thôi.

Tìm được nguyên nhân mới tìm được giải pháp giúp cô ấy tỉnh lại.

Khoảng nửa giờ sau, Quý Vân Vãn đi ra, nói với bọn họ: “Tôi muốn đưa cô ấy đến phòng thôi miên của Vân Hải một chuyến.”

Thật ra, dù để cô gái này đi đâu, người của Phân cục đều cảm thấy không ổn. Nếu Quý Vân Vãn đã chủ động đưa ra đề nghị muốn giúp Mễ Đồng, tất nhiên bọn họ sẽ không phản đối.

Quý Vân Vãn phát hiện Mễ Đồng có một loại chấp niệm với Cục cảnh sát. Điều này có khả năng là vì khi cô ấy gặp phải tổn thương nào đó đã rất muốn đến Cục cảnh sát cầu cứu. Vậy nên mỗi lần cô ấy suy nhược thần kinh đều sẽ chạy tới Cục cảnh sát.

Mễ Đồng không phản đối việc đến Vân Hải, nhưng cô ấy lại sợ Nghiêm Liệt hiện đang không mặc cảnh phục, lúc ngồi trên xe luôn cách xa anh.

Sau khi tới Cơ sở Vân Hải, Quý Vân Vãn lập tức đưa cô ấy vào phòng thôi miên.

“Thôi miên... Giống như ngủ sao?”

“Đương nhiên không phải, nhưng... Em muốn nghĩ như vậy cũng được, coi như nghỉ ngơi một chút.” Sau khi điều chỉnh cường độ ánh sáng trong phòng, Quý Vân Vãn châm chút tinh dầu an thần. Cô nhìn ra được cô gái nhỏ này đã rơi vào trạng thái căng thẳng, lo lắng và khủng hoảng trong một thời gian rất dài, quầng mắt có màu xanh đậm.

Hẳn là cô ấy đã bừng tỉnh khỏi ác mộng rất nhiều lần.

“Trần nhà đẹp đúng không?” Quý Vân Vãn nắm tay cô ấy, nói nhỏ bên tai cô ấy, dẫn dắt cô ấy tiến vào trạng thái tiềm thức: “Nhưng nhìn lâu, mắt em sẽ cảm thấy ngày càng mỏi, mí mắt trĩu xuống. Từ giờ trở đi, chị sẽ đếm dần đến mười. Mỗi khi chị đọc một con số, em sẽ cảm thấy mí mắt mình nặng hơn, cơ thể từ từ thả lỏng...”

Ngoài đời, sự hiểu biết của mọi người về thôi miên thường đến từ phim ảnh, chương trình truyền hình và nhiều loại sách khác nhau. Nhưng thực tế, Thôi miên học là một môn chuyên ngành vô cùng phức tạp. Trước khi thôi miên, nhà Thôi miên cần có đủ hiểu biết về người bị thôi miên.

Trong lĩnh vực thôi miên, ngoài khả năng gợi ý cơ thể, khả năng gợi ý cảm xúc cũng là một phương pháp thôi miên. Đối với người bị thôi miên, có người sẽ thích hợp với phương pháp thôi miên cơ thể, có người lại thích hợp với phương pháp thôi miên cảm xúc. Sự khác nhau này phụ thuộc vào việc bản thân họ dễ bị ảnh hưởng bởi k*ch th*ch từ phương diện nào. Đương nhiên, mức độ bị thôi miên của mỗi người không chỉ liên quan đến trình độ chuyên môn của nhà Thôi miên mà còn liên quan đến tình trạng của chính họ.

Cô gái trước mắt này là một đối tượng thôi miên rất tốt. Cho nên Quý Vân Vãn không tốn bao nhiêu sức lực đã khiến cô ấy tiến sâu vào trạng thái tiềm thức.

Rồi từ đó thấy được ác mộng đã bủa vây cô gái này suốt hai năm.

Nghiêm Liệt vẫn canh giữ ở bên ngoài. Anh nằm nghiêng trên sofa ngoài phòng khách. Thời gian đã qua hơn nửa giờ, anh biết đây không tính là lâu. Nếu người tư vấn thật sự gặp phải vấn đề nghiêm trọng, bọn họ ở phòng thôi miên hai ba giờ cũng là bình thường.

Anh vốn không sốt ruột, nhưng dần dần, trong lòng anh bắt đầu có loại cảm giác kỳ lạ.

Bởi vì tính chất nghề nghiệp của Quý Vân Vãn, anh từng dành một khoảng thời gian tìm hiểu về nghề Thôi miên này. Anh biết áp lực mà những nhà Thôi miên phải nhận vượt xa các công việc bình thường khác.

Bởi vì thứ bọn họ đối mặt, đều là những điều đau khổ và âm u nhất của người tư vấn tâm lý. Là một nhà Thôi miên, Quý Vân Vãn phải xâm nhập vào tiềm thức của người bị thôi miên, tìm kiếm bí mật mà họ giấu ở chỗ sâu nhất, xoa dịu tổn thương tâm lý của họ.

Cũng bởi vậy, nếu nhà Tư vấn tâm lý là người dễ đồng cảm thì đương nhiên khó tránh khỏi chuyện bị ảnh hưởng. Mà loại ảnh hưởng này là thứ sẽ tích lũy từng chút một theo thời gian.

Chẳng trách nhà Tâm lý học cứ cách một khoảng thời gian lại phải đi làm giám sát tâm lý. Nếu không cứ kéo dài tình trạng đó, họ sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng.

Đối với Quý Vân Vãn, ngoài việc đối mặt với các bệnh nhân tâm thần, là Cố vấn Tâm lý duy nhất của Cục Cảnh sát thành phố, cô còn phải đối mặt với rất nhiều mặt tối tăm của tội phạm, xâm nhập và nghiên cứu tâm lý hành vi của tội phạm.

Anh từng nhìn thấy ảnh lúc nhỏ của cô. Bé Vân Vãn chưa đến mười tuổi là một bé gái nhỏ nhắn yếu đuối, thế mà khi mười mấy tuổi, cô đã dần trở thành một cô gái vừa thông minh vừa hoạt bát.

Hiện giờ, Vân Vãn sắp 30 tuổi, dù ngoại hình vẫn trẻ trung xinh đẹp như thiếu nữ đôi mươi, nhưng thật ra trái tim cô đã vỡ nát từ lâu rồi. Chỉ là cô vẫn luôn ép buộc mình phải chắp vá và sửa chữa lại nó, từng chút từng chút chữa trị cho trái tim tổn thương của mình.

Vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.

Vừa kiên cường, lại vừa yếu đuối.

Lần này, cô gái được cô giúp đỡ này, ngay cả anh còn có thể nhìn ra, nhất định cô gái ấy đã gặp phải một số tổn thương không muốn ai biết. Nếu không cô ấy cũng chẳng biến thành dáng vẻ này.

Mà Quý Vân Vãn, chỉ sợ cô sẽ phải kiên nhẫn chạm vào nơi đau xót nhất, tổn thương nhất trong trái tim cô ấy.

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy đau lòng đến không nói nên lời.

Chắc chắn cô có rất nhiều lúc mệt mỏi, có lúc bất đắc dĩ, thậm chí có lúc đau đớn và khổ sở. Nhưng cô chưa bao giờ kể ra với ai.

Vì bên cạnh cô đã không còn người thân nữa rồi.

Ngay cả anh cũng vì công việc bận rộn mà rất ít khi chú ý đến công việc của cô. Anh rất khó có thể nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của cô, bởi hơn ai hết, cô thật sự rất giỏi chịu đựng.

Nghiêm Liệt thở dài.

Qua thêm nửa giờ, Quý Vân Vãn ở trong phòng thôi miên hơn một tiếng rốt cuộc cũng đi ra.

Hiện tại đã là 0h30 phút đêm. Dù ánh đèn âm u nhưng rất dễ để nhìn ra nét mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của cô.

Nghiêm Liệt không nói lời nào đi đến trước mặt cô.

Khi Quý Vân Vãn muốn mở miệng, lại được anh nhẹ nhàng ôm vào lòng.

“... Làm sao vậy?” Quý Vân Vãn vỗ vỗ bờ vai anh.

“Không có gì, chỉ muốn ôm em thôi.” Giọng anh trầm thấp: “Mệt không?”

“Vẫn ổn, không mệt.”

“Vậy có... Không vui không?”

“Rất khó để vui.” Quý Vân Vãn bất đắc dĩ: “Chắc anh nhìn ra rồi nhỉ, cô gái này... Đã gặp một số chuyện không tốt.”

Thôi miên lâu như vậy có nghĩa là cô đã nắm rõ những gì cô gái kia gặp phải, đồng thời hiểu rõ từng chi tiết.

Nghiêm Liệt không hỏi tiếp, thay vào đó là ôm cô chặt hơn nữa.

Đúng vậy, cô gái kia mới là đáng thương nhất.

Nhưng lúc này, vào giờ phút này, dù Quý Vân Vãn kiên cường thế nào, thành thục thế nào đi nữa, cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ mà anh yêu thương nhất mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment