Đó là một bức ảnh ở quán bar, trong nhóm người hỗn loạn có người đang châm thuốc cho cậu ta.
Nhưng điều chí mạng không phải cậu ta, mà là người châm thuốc cho cậu ta. Đó là một tên tội phạm vừa bị kết án vì bán thuốc phiện thời gian trước.
Cậu ta quay đầu nhổ kẹo cao su trong miệng ra, kích động đứng dậy chất vấn: “Ai chụp? Mẹ nó ai chụp cái này?!”
Phịch một tiếng, Nghiêm Liệt ấn cậu ta về lại ghế ngồi. Anh không nương tay chút nào khiến thiếu niên lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
“Thành thật chút.” Giọng Nghiêm Liệt vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh: “h**p dâm, làm người khác bị thương, lạm dụng, buôn bán thuốc phiện, ép người tự sát. Bất cứ tội danh nào trong số này đều có thể khiến cậu ngồi tù cả đời. Lý Thắng, cậu không phải mới 2 - 3 tuổi, cũng không phải 12 - 13 tuổi. Cậu đã không còn ở độ tuổi vào trại giam vị thành niên nữa rồi. Đừng trông cậy vào người cậu mở công ty môi giới đó của cậu có thể bỏ tiền chuộc cậu ra. Còn nữa, tôi nói cho cậu biết, đám bạn bè xấu kia của cậu đã thành thật khai báo hết rồi. Hiện tại chỉ còn mình cậu thôi.”
Lý Thắng khó tin nói: “Không thể nào! Bọn họ không dám!”
“Bọn họ không dám, nhưng có một người dám.” Sở Phong ngồi đối diện nói thật chậm: “Có lẽ Khúc Mỹ Phàm mới là chị đại thật sự của các cậu nhỉ? Trong trò chơi chết tiệt kia của các cậu, người rút được A bích luôn là cô ấy.”
Mặt Lý Thắng trắng bệch, vẻ tự tin và đùa cợt ban đầu biến mất không còn một mảnh: “Không thể nào, sao các người biết?”
Rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên 17-18 tuổi, hơi k*ch th*ch một chút đã bại lộ hoàn toàn.
Sở Phong ngồi trên ghế, vừa xoay nhanh cây bút trong tay vừa mỉm cười: “Nhóc con, thế giới này không phải thiên hạ của mấy bạn nhỏ các cậu đâu. Hỏi cái gì cũng không biết là xong à? Cậu nghĩ cảnh sát bọn tôi bất tài như vậy sao? Hôm nay cho dù cậu có một người bố giàu nhất thế giới thì ông ta cũng không thể cứu được cậu đâu. Thành thật khai báo đi. Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi. Phía sau cậu còn rất nhiều người muốn lập công chuộc tội đấy.”
Lý Thắng suy sụp ngồi trên ghế, cúi gằm đầu. Qua một lúc lâu, cuối cùng cậu ta đã mở miệng khai báo tất cả mọi việc.
Mà chân tướng, cũng khá giống suy đoán của Nghiêm Liệt.
...
Buổi tối, Quý Vân Vãn nhận được điện thoại của Nghiêm Liệt.
“Lý Thắng nhận tội rồi. Cậu ta mới 17 tuổi nhưng đã là khách quen của một web đen nào đó, bọn anh tìm được một đĩa CD do cậu ta giấu đi.” Nghiêm Liệt nói: “Còn nữa, hôm nay anh cho người đưa Mễ Đồng đến bệnh viện kiểm tra rồi. Em đoán bọn họ... Đã làm gì cô ấy?”
Quý Vân Vãn nói: “Nếu em đoán không sai, Mễ Đồng mới đúng là “người nhát gan” kia.”
Nghiêm Liệt không hề ngạc nhiên khi cô đoán được sự thật.
“Đúng vậy, em đoán không sai.”
Trong trò chơi kia, thật ra Mễ Đồng mới là “người nhát gan” vì say đắm Lý Thắng mà tham gia trò chơi, sau đó liên tục phải chịu đựng trò chơi khăm ác liệt của bọn họ.
Việc bị rối loạn tinh thần đã tạo thành nhận thức sai lệch trong tiềm thức của cô ấy. Không chỉ thế, e rằng việc này còn do sợ hãi thời gian dài và ảnh hưởng của loại thuốc hướng tâm thần nào đó mà cô ấy bị ép uống gây ra.
Ở trong tiềm thức, cô ấy hy vọng người bị tổn thương hết lần này đến lần khác đó không phải mình. Bởi vì ban đầu là chính cô ấy chủ động đổi lấy lá bài A cơ kia.
Lý Thắng là một người rất ác liệt, cô ấy hối hận vì mình đã yêu sai người. Thậm chí cô ấy còn không tin người đã làm ra những việc ngu ngốc lúc trước là mình.
Bản chất của con người đều cầu lợi tránh hại. Sau khi nhận ra sự tàn nhẫn trong trò chơi của bọn họ, cô ấy muốn rút lui, nhưng không ai chịu giúp đỡ cô ấy. Khúc Mỹ Phàm cô ấy tin tưởng nhất đã không còn là người mà cô ấy quen biết từ lâu rồi. Cho dù Khúc Mỹ Phàm đồng ý nói với thầy giáo hay báo cảnh sát giúp cô ấy, nhưng chỉ cần quay đầu lại cô ta sẽ cùng bọn Lý Thắng đùa cợt sự vô tri và ngu ngốc của cô ấy ngay.
Mỗi lần cô ấy muốn đến Cục cảnh sát báo cảnh sát, nếu không phải bị người khác cưỡng ép đưa về nhà thì là bản thân quá sợ hãi nên không nói được gì.
Trong mấy lần gọi điện cho cảnh sát, có một lần 110 tìm được nhà cô ấy, nhưng cô ấy lại vô cớ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết gì hết. Còn bố mẹ cô ấy ở nước ngoài vì đã nộp đơn xin ly hôn nên cũng không để ý tới cô ấy, chỉ cảm thấy con mình có vấn đề về tinh thần mà thôi. Cho dù sau đó cảnh sát liên lạc với bọn họ, bọn họ vẫn cảm thấy rất khó tin rằng mấy thiếu niên 17-18 tuổi lại có thể chơi thành như vậy. Đến tận khi nhìn thấy thông báo của cảnh sát, bọn họ mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Giống như một người bất cẩn rơi vào bẫy rập, lúc toàn thân đau đớn khó khăn ngoi lên cầu cứu, lại bị người khác nhét trở lại trong bẫy hết lần này tới lần khác vậy.
Lâu dần, tinh thần của cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
Trên thế giới này, mỗi giây phút trôi qua, những chuyện phạm pháp đều có khả năng đang xảy ra ở góc nào đó. Không một ai biết những tội ác đó rốt cuộc có thể thử thách giới hạn của nhân cách đến mức nào.
Như việc giữa đêm khuya, một người cao lớn vẻ ngoài hung ác mà chúng ta nhìn thấy biết đâu chỉ là một người tốt đang về nhà sau ca làm khuya. Ngược lại, một người trông vô cùng bình thường lại có thể là một kẻ giết người đang lẩn trốn.
Con người là một loại sinh vật có thể che giấu bản chất thật sự của mình. Bạn sẽ không bao giờ biết được, người nào đó mà mình gặp trong ngày, rốt cuộc là thiên thần hay ác quỷ. Cho nên, đừng dễ tin tưởng một người xa lạ, phải dùng trái tim để quan sát người đó là tốt hay xấu.
Mà những thanh thiếu niên thiếu sự giáo dục của gia đình, hoặc không thể quản thúc từ nhỏ này, rất có thể vì một lý do nào đó đã bất cẩn đi nhầm đường, hoặc vì dễ tin người khác rồi dẫn tới bị tổn thương. Bọn họ thiếu sự che chở của người thân, đồng thời thiếu đi ý thức bảo vệ bản thân mình. Vì vậy bọn họ chỉ còn cách dần trưởng thành thông qua việc khám phá. Mỗi khi Quý Vân Vãn gặp một đứa trẻ em mắc bệnh tâm thần, cô sẽ dùng sự kiên nhẫn lớn nhất của mình để giúp đỡ chúng. Đây cũng là lý do cô muốn giúp đỡ Mễ Đồng.
Cô hy vọng mỗi người bị tổn thương mà mình gặp, đều có cơ hội được chữa lành những tổn thương từng phải chịu ấy.
Chỉ có Nghiêm Liệt là lúc nào cũng chú ý đến cô, sợ cô mệt mỏi, sợ cô bị thương, sợ cô chịu áp lực tâm lý quá lớn, sợ cô phải ở trong bóng tối quá lâu. Cho nên anh luôn dùng hết tất cả mọi cách, ở bên cạnh bảo vệ cô, thay cô chiếu sáng mỗi con đường nhấp nhô trước mặt.
Đương nhiên cô biết điểm này. Chính từ khoảnh khắc ấy cô mới dần nhận ra, tình yêu Nghiêm Liệt dành cho cô, không chỉ là muốn cùng cô ở bên nhau. Anh còn muốn kề vai chiến đấu với cô, dùng hết khả năng giúp cô hoàn thành chuyện cô muốn làm.
Cô cũng vậy.
Tuy biết công việc của đối phương nguy hiểm và phức tạp cỡ nào, nhưng họ chưa bao giờ ép đối phương thay đổi vì mình, mà chỉ cố hết sức giúp đỡ lẫn nhau.
Không hổ là người đàn ông cô chọn, là người thích hợp với cô nhất.
“Đúng rồi, rốt cuộc A bích là ai?” Quý Vân Vãn hỏi.
“Em cảm thấy không phải Lý Thắng?”
“Em không biết.” Quý Vân Vãn nói: “Em chỉ cảm thấy nhận thức về mỗi người trong tiềm thức của cô ấy đều đã trở nên rối loạn. Có lẽ người thật sự tổn thương cô ấy, không chỉ là Lý Thắng.”
Nghiêm Liệt nói: “Em nói không sai, người rút được A bích là Khúc Mỹ Phàm, đây là do bọn Lý Thắng cố ý.”
Quý Vân Vãn thở dài.
Cho dù cô không hỏi nhiều thì vẫn có thể đoán ra, phía sau một trò chơi khăm như vậy có thể còn cất giấu một âm mưu ác liệt hơn.
Nhưng nếu người nên bị đưa ra công lý đều đã bị bắt, người nên thoát khỏi ác mộng cũng đã được đưa đi điều trị, vậy thì chuyện này coi như kết thúc rồi.
“Chồng, anh tốt thật đó.” Quý Vân Vãn bỗng nói.
Nghiêm Liệt sửng sốt, hỏi: “Anh tốt thế nào?”
“Anh rất tốt, không có ai xếp phía trước, cũng chẳng có ai xếp phía sau.” Quý Vân Vãn cười nói: “Trên đời này không có người nào tốt với em hơn anh.”
Không cho cô tham gia là vì không muốn cô quá mệt mỏi, nhưng ngoài ra còn vì không muốn cô phải tiếp xúc với những kẻ có ý đồ xấu đó quá nhiều.
Nếu có thể, anh hy vọng trong công việc, cô có thể tiếp xúc với những điều tốt đẹp và những người tốt bụng nhiều hơn, dành nhiều thời gian bên anh hơn, để anh có cơ hội giúp đỡ và đồng hành cùng cô hơn.
Nghiêm Liệt nói: “Cho dù có, anh nhất định sẽ làm tốt hơn người đó.”
Quý Vân Vãn nói: “Vậy Đội trưởng Nghiêm, tối nay chúng ta ăn gì đây? Có thể gọi món không?”
Nghiêm Liệt: “Được, nhưng hơi muộn rồi, giờ về nhà làm có thể không kịp...”
Quý Vân Vãn: “Anh nói đúng, nên anh mau về nhà, chấp nhận ăn cơm em làm đi.”
Nghiêm Liệt: “... Em nói gì?!”
Thật ra sau lần Quý Vân Vãn vào bếp cắt hoa quả bị đứt tay, Nghiêm Liệt đã không cho cô động vào dao kéo nữa. Không biết là vì cơ thể hơi yếu ớt hay bẩm sinh không có năng khiếu nấu cơm, mười ngón tay không dính nước xuân của Quý Vân Vãn đẹp thì đẹp, nhưng lại không khéo léo lắm. Ít nhất thì chuyện bắt tay vào nấu cơm này cô không giỏi.
Quả nhiên, thứ cô am hiểu nhất vẫn là động não.
Nghiêm Liệt cau mày: “Không phải anh đã nói rồi sao, nếu anh không kịp về nhà nấu cơm thì ra ngoài ăn mà?”
Quý Vân Vãn: “Anh coi thường em quá rồi đó Đội trưởng Nghiêm. Mấy chuyện như thái rau nấu mì em vẫn có thể làm được. Dù gì em cũng coi như một nửa Chuyên gia...”
... Nhưng Chuyên gia như cô hình như không có liên quan gì với việc nấu cơm.
Nghiêm Liệt: “Vậy em có bị thương không?”
Quý Vân Vãn nói: “Không có.”
Tốt nhất là không có.
Cúp điện thoại, Nghiêm Liệt thấy Tưởng Minh Hải gửi cho mình một tin nhắn. Cậu ta nói Vân Vãn gọi mình lên lầu ăn khuya, còn đăng vòng bạn bè tag tên anh. Trong hình là một tô mì thịt bò và hai món ăn.
Quý Vân Vãn ngồi bên cạnh lọt vào ảnh một chút, dù hơi mờ nhưng Nghiêm Liệt vẫn thấy băng cá nhân trên ngón trỏ tay trái của cô.
Nghiêm Liệt hít sâu một hơi, quả nhiên, anh biết ngay.
Nghiêm Liệt hỏi Tưởng Minh Hải: [Ăn ngon không?]
Tưởng Minh Hải không hề nhận ra uy h**p ẩn trong những lời này, hào hứng trả lời: [Nói thật, không ngon bằng đồ anh làm. Nhưng chị dâu đã rất vất vả rồi, em rất ngoan ngoãn ăn sạch đó.]
Nghiêm Liệt: [Tốt, nhớ kỹ hương vị của bữa cơm này đi, về sau cậu không ăn được nữa đâu.]
Tưởng Minh Hải: [?? Có ý gì vậy anh trai!! Em làm gì sai sao? Tại sao lại là bữa cơm cuối cùng, em rất sợ đó!!!]
Thật ra cậu ta đã nghĩ nhiều rồi, những lời này của Nghiêm Liệt có nghĩa là anh sẽ không bao giờ cho Quý Vân Vãn nấu cơm nữa chứ không phải có ý trách tội cậu ta.
Nhưng Tưởng Minh Hải thì nghĩ trái nghĩ phải vẫn không biết mình làm gì sai, chỉ cho rằng Nghiêm Liệt ghen tị vì cậu ta được ăn cơm chị dâu làm còn anh lại phải tăng ca nên không được ăn. Cuối cùng cậu ta sợ tái mặt chạy về nhà mình.
Vì thế hơn 11 giờ khi Nghiêm Liệt về đến nhà, chỉ còn Quý Vân Vãn đang chống cằm ngồi ở bàn ăn chờ anh, đồ ăn có vẻ vừa được hâm lại, vẫn hơi nóng.
“Về rồi à.” Quý Vân Vãn vừa đứng lên đón, Nghiêm Liệt đã bắt lấy tay cô, nhíu mày nhìn trái nhìn phải.
Quý Vân Vãn: “... Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không nghiêm trọng.”
“Sau này em đừng nấu cơm nữa, thật sự không được thì để Tưởng Minh Hải lên làm.”
Quý Vân Vãn khó tin nói: “Cậu ấy biết nấu cơm ư??”
Nghiêm Liệt nói: “Mùi vị không ngon bằng em, nhưng dù sao cậu ta làm sẽ không bị thương.”
Đương nhiên, Tưởng Minh Hải là một người đàn ông trưởng thành, có chịu chút vết thương nhỏ cũng chẳng sao cả.
Quý Vân Vãn gật đầu đồng ý: “Đúng nhỉ.”
Chuyện không thạo, thỉnh thoảng làm một lần thì được, nếu cứ làm mãi, quả thật người khó chịu vẫn là mình. May mà Nghiêm Liệt không hề để ý điểm này, mặc dù cô biết cơm mình làm không ngon, nhưng anh vốn cũng không muốn để cô làm. Có điều nếu cô làm thật, anh nhất định sẽ ăn hết, không chừa lại chút nào.
Vẫn như mọi khi, nửa đêm hai người mới cùng nhau chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này cô đã mơ một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ, cô đang ăn cơm cùng nhà họ Hứa. Hứa Dao cười nói với cô anh rể đẹp trai lắm, đối xử với cô cũng tốt. Cô ấy rất vui vì chị gái có thể gặp được một người đàn ông thích hợp với mình như vậy.
Bố Hứa mẹ Hứa cũng nói, nhìn cô hạnh phúc như vậy, cuối cùng bọn họ có thể ra đi thanh thản rồi.
Quý Vân Vãn cười theo bọn họ, cười một hồi rồi bỗng bật khóc, cô nói: “Con nhớ mọi người. Nhưng con biết, mọi người sẽ luôn sống mãi trong tim con, không bao giờ rời đi.”
Hơn nữa bây giờ, đã có người bầu bạn bên cạnh cô rồi.
Không biết có phải cô phát ra âm thanh trong lúc ngủ mơ hay không, Quý Vân Vãn mơ màng cảm nhận được Nghiêm Liệt ở bên cạnh khẽ lau nước mắt cho cô, sau đó nhẹ giọng dỗ dành cô.
“Không sao đâu, có anh ở đây.” Anh nhẹ giọng nói.
“Vâng, em biết.” Quý Vân Vãn yên lòng nỉ non: “Có anh ở đây, em sẽ luôn vui vẻ...”