Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 24

Thôi miên không phải khiến người khác tiến vào trạng thái ngủ, mà là nhà Thôi miên dẫn dắt người đó xuyên qua tầng ý thức bên ngoài, đào sâu vào thế giới tiềm thức.

Dựa theo lý thuyết tảng băng trôi của tiến sĩ Sigmund Freud*, ý thức của con người như một phần nhỏ thuộc tảng băng trôi trên mặt biển. Hầu hết các hoạt động tinh thần đều được ẩn giấu ở phần chìm dưới nước. Nó ẩn sâu trong tâm lý, không thể cảm nhận bằng ý thức tỉnh táo. Nhưng thông qua từng bước dẫn dắt của nhà Thôi miên, người trong trạng thái thôi miên có thể tạm thời tiến vào thế giới tiềm thức khổng lồ, tìm kiếm thông tin bị che giấu đã lâu.

*Tiến sĩ Sigmund Freud (1856-1939): người phát minh ra Phân tâm học.

Lần trước, sở dĩ Trịnh Nhã vẫn nhớ cảnh tượng sau khi kết thúc quá trình thôi miên, vì Quý Vân Vãn đã ám thị cô ấy hãy ghi nhớ tất cả. Vậy nên, cô ấy đã phần nào nhận ra, có thể lần thôi miên hôm nay sẽ giúp cô ấy biết sự thật mà mình luôn tìm kiếm.

“Cô phải hoàn toàn tin tưởng tôi, tin tôi sẽ giúp cô thấy rõ chân tướng.” Trước khi thôi miên, Quý Vân Vãn ám thị cô ấy một lần nữa: “Giao mọi thứ cho tôi, nhé?”

“Được.”

Lần này, Quý Vân Vãn đã nhận được đủ niềm tin của cô ấy, nên không cần tốn nhiều thời gian, cô đã giúp cô ấy tiến vào trạng thái thôi miên. Chỉ cần cô dẫn dắt từng bước một, Trịnh Nhã sẽ dễ dàng chìm sâu vào.

“... Khi cô đẩy cánh cửa trước mắt ra, cô sẽ trở về giấc mơ đã quấy nhiễu cô. Nói cho tôi biết, cô có nhận ra lúc này mình bao nhiêu tuổi không?”

“3, 3 tuổi.” Trịnh Nhã trả lời chậm rãi: “Tôi đang đón sinh nhật 3 tuổi.”

“Vậy cô về tới đêm sinh nhật 3 tuổi, về căn nhà cũ mà cô từng sống với bố mẹ, cô đã thấy gì?”

“Tôi đang ở phòng tôi, tôi thấy cái bóng màu đen trong sân. Tối nào tôi cũng mơ thấy, bóng đen kia bò ra từ lòng đất, nó còn muốn xông đến cuốn lấy tôi! Tôi sợ lắm, rất sợ...”

Trịnh Nhã bắt đầu trở nên căng thẳng, thậm chí còn khó thở, Quý Vân Vãn lập tức trấn an: “Hiện tại cô rất an toàn, hết sức an toàn. Bóng đen kia sẽ không tổn thương cô được. Xung quanh cô đã dựng rào chắn vững chắc bảo vệ cô, không thứ gì có thể hại cô. Bây giờ cô hãy nhìn kỹ, rốt cuộc bóng đen kia là gì?”

Trịnh Nhã: “Tôi... Tôi không biết... hình như... là người...”

Quý Vân Vãn: “Trịnh Nhã, bấy giờ, bố mẹ cô đang ở đâu?”

Trịnh Nhã: “Tôi không biết... Bố mẹ tôi, bọn họ, hình như... hình như không ở trong phòng...”

Quý Vân Vãn: “Vậy cô đẩy cửa ra, đẩy cửa ra ngay, đi tìm bọn họ.”

Trịnh Nhã bắt đầu vùng vẫy: “... Tôi không tìm được! Tôi không tìm được họ!”

Đây là cơ chế phòng vệ thứ hai của Trịnh Nhã.

Quý Vân Vãn ngẫm nghĩ vài giây, quyết định phá vỡ nó.

Quý Vân Vãn: “Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xem, cô đứng trước cửa sổ, bóng đen kia vẫn ở đó chứ?”

Trịnh Nhã 3 tuổi chạy đến chỗ cửa sổ, lại chứng kiến cảnh tượng khiến cô ấy bàng hoàng, toàn thân run lẩy bẩy, miệng cũng bật ra tiếng khóc trong vô thức: “Đừng... Đừng... Tôi không nên nhìn...”

Kể từ thời điểm bắt đầu Quý Vân Vãn đã nhận ra, cơ chế phòng vệ tâm lý của cô gái này rất mạnh. Lý do xuất phát từ tổn thương thời thơ ấu của cô ấy. Vì vậy, vào đợt thôi miên đầu tiên, Quý Vân Vãn chỉ dẫn dắt cô ấy trở về giấc mơ này hết lần này đến lần khác, để cô ấy thấy rõ mọi thứ.

“Cô muốn nhìn rõ, đừng sợ, tôi ở đây bảo vệ cô. Tôi đã tạo nên một hàng rào kiên cố giữ an toàn cho cô rồi, không điều gì có thể làm hại cô cả. Cô cảm nhận được hơi ấm trong tay cô chứ?” Quý Vân Vãn nhẹ nhàng cầm tay cô ấy.

Vẻ mặt đau khổ của Trịnh Nhã dần dịu xuống: “Cảm nhận được... Rất ấm áp...”

Quý Vân Vãn: “Dũng cảm hơn nhé, dời mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn kỹ xem, bóng đen kia, có phải bố cô không?”

Nhờ vào cảm giác ấm áp ấy, Trịnh Nhã cố lấy lại dũng khí: “... Phải, là bố tôi, bố tôi, ông ấy ở trong bóng đen...”

Quý Vân Vãn: “Ông ấy đang làm gì?”

Trịnh Nhã: “Ông ấy ở trong bóng đen...”

Quý Vân Vãn: “Ông ấy làm gì trong bóng đen? Cô quan sát kỹ, bóng đen kia bò ra từ mặt đất, hay, từ trên cao chui vào lòng đất?”

Trịnh Nhã bỗng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ: “Tôi thấy rồi... Là mẹ... Là mẹ và Khả Lạc...”

Quý Vân Vãn: “Khả Lạc là một chú chó màu đen, đúng không?”

Trịnh Nhã: “Phải... Là, là bố đánh mẹ, Khả Lạc bảo vệ mẹ... Bố đánh chết họ... Ông ấy đang chôn họ! Cái bóng đó... bóng đó là bố và mẹ...”

Thấy cô ấy không ngừng run rẩy, Quý Vân Vãn biết không thể điều tra thêm nữa, bèn thì thầm bên tai cô ấy: “Khi tôi đếm tới mười, cô sẽ thoát khỏi giấc mơ. Khi tôi đếm tới mười, cô mới tỉnh dậy. Cô sẽ quên hết mọi thứ vừa nhìn thấy. Chỉ khi tôi nói sự thật cho cô, cô mới có thể nhớ ra tất cả...”

Cơ thể Trịnh Nhã bắt đầu co giật, hô hấp dồn dập.

“Một... Hai... Ba... Bốn...” Quý Vân Vãn đếm chậm tới mười, sau đó búng tay bên tai cô ấy, cô nói: “Tỉnh dậy nào, Trịnh Nhã.”

Trịnh Nhã mở mắt nhìn cô, trên mặt đẫm lệ: “Bác sĩ Quý... tôi... hình như tôi không nhớ gì cả...”

Sở dĩ cô ám thị cô ấy quên hết, vì để lúc Trịnh Nhã mới thoát khỏi trạng thái thôi miên, cô ấy sẽ không chìm vào nỗi đau khổ tột độ.

Kế tiếp, Quý Vân Vãn giúp Trịnh Nhã từ từ thả lỏng.

“Bây giờ tôi nói điều này, có thể cô sẽ không tin, do đó, nếu suy nghĩ xong rồi, cô có muốn mở máy quay lên, xem ban nãy cô đã thấy gì không?”

Trịnh Nhã do dự một lát.

Cô ấy biết, có thể mình sắp đối mặt với một sự thật mà cả đời này cô ấy không muốn đối mặt nhất.

Song, cô ấy vẫn gật đầu.

Khi xem video trong máy quay, cô ấy mới dần nhớ ra mọi chuyện.

Mười tám năm trước, vào đêm sinh nhật 3 tuổi, cô ấy đã chứng kiến bố mình đánh chết mẹ mình và chú chó đen to nhà nuôi luôn bảo vệ mẹ, sau đó ông ta chôn cả hai trong sân.

Bấy giờ ở vùng quê hẻo lánh, với một người phụ nữ nông thôn không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, khi họ mất tích bí ẩn, người chồng chỉ cần nói một câu qua loa rằng họ đã chạy theo người khác là xong.

Mẹ Trịnh Nhã không có người thân, thời điểm gả đến đó cũng không một xu dính túi, chịu khổ chịu cực hầu hạ cả gia đình. Nhưng nào ngờ, chỉ vì thấy bà đối xử quá tốt với chú chó trong nhà, chồng bà đã căm phẫn tức giận. Ngày đó, biết bà dùng hết nước ấm trong nhà để tắm cho chó, ông chồng say khướt đã đánh chết cả bà lẫn chó. Trịnh Nhã 3 tuổi đang ngủ say, bị tiếng chó sủa đánh thức, cuối cùng đã chứng kiến mọi chuyện.

Sau đó, cô ấy bị sang chấn tâm lý nghiêm trọng, quên hết buổi tối đáng sợ ấy.

“Cô bắt đầu gặp ác mộng từ hai năm trước, chứng tỏ vào hai năm trước, phải có sự việc gì đó khơi dậy ký ức này trong tiềm thức của cô. Cô nhớ kỹ xem, chuyện gì đặc biệt đã xảy ra vào hai năm trước?”

Trịnh Nhã đáp: “Tôi nhớ rồi, bấy giờ tôi có người yêu, khi bố tôi đến Tân Hải thăm tôi đã phát hiện ra. Ông ấy nổi trận lôi đình, còn đánh tôi... Từ đó về sau tôi thường xuyên gặp ác mộng.”

“Trước kia, bố cô có bao giờ đánh cô không?”

“Không, sau khi tôi đi học, ông ấy cũng không quản tôi nhiều. Hơn nữa, ông ấy chưa từng nhắc tới mẹ tôi, vì ai bên cạnh tôi cũng nói mẹ tôi đã bỏ rơi chúng tôi...” Trịnh Nhã ôm cánh tay mình, sợ hãi kể: “Bác tôi... ông nội và bà nội tôi... tất cả họ hàng ở quê tôi, họ cứ bảo mẹ tôi đã bỏ chúng tôi. Ngay cả việc bà ấy bỏ rơi tôi thế nào, lúc rời đi đã cầm theo đồ gì trong nhà, họ cũng liệt kê rõ ràng rành mạch. Không chỉ thế, lời họ nói giống hệt nhau, có nghĩa họ đã sớm bàn bạc xong rồi... Phải che giấu sự thật bố tôi đã giết mẹ tôi!”

Quý Vân Vãn hỏi: “Có một cảnh sát đang ở cách vách. Anh ấy là bạn tôi. Nếu muốn, cô có thể nói chuyện này với anh ấy ngay bây giờ.”

Trịnh Nhã ngẩng đầu, giàn giụa nước mắt nhìn cô: “... Sẽ có người tin tôi ư?”

“Nếu hài cốt của mẹ cô vẫn ở đó, họ buộc phải tin, đấy chính là bằng chứng giết người.”

“Nhưng... lỡ giấc mơ của tôi là giả thì sao? Lỡ đâu...”

Quý Vân Vãn thở dài: “Được, cô có thể nghĩ là giả, cũng có thể coi như một cơn ác mộng. Nếu cô có thể lừa mình như vậy cả đời, tôi có thể giả vờ không biết gì. Dù sao, chứng cứ có thể xác nhận từng xảy ra một vụ án giết người giấu xác vào mười tám năm trước, tôi cũng không có. Huống hồ thôi miên không thể làm chứng cứ phạm tội, tất cả tùy vào cô thôi. Trịnh Nhã, nếu cô không muốn, chuyện này sẽ mãi mãi là bí mật. Nếu cô muốn, vậy hãy giúp mẹ cô và chú chó hy sinh bảo vệ mẹ cô thoát khỏi bóng tối dưới lòng đất, cho cả hai thấy lại ánh mặt trời.”

Trịnh Nhã tiếp tục bật khóc đầy bất lực, nhưng Quý Vân Vãn không khuyên cô ấy nữa, chỉ vỗ vỗ vai cô ấy: “Cô cứ suy nghĩ cẩn thận. Nửa giờ sau, tôi sẽ bảo người bạn làm cảnh sát của tôi rời đi. Đến lúc đó, cô có thể tự đưa ra quyết định.”

Quý Vân Vãn sang phòng cách vách, quả nhiên Nghiêm Liệt đang nằm ngủ trên giường.

Cô nhẹ chân đến bên giường, nhìn góc nghiêng của người đàn ông đang say giấc.

Chín chắn, bình tĩnh, kỷ luật, kiềm chế, cứng cỏi, anh hội tụ tất cả phẩm chất mà một người cảnh sát cần có.

Song, đã là con người thì không thể không có khuyết điểm.

Người như vậy, lúc không khống chế được bản thân, sẽ thế nào đây?

Quý Vân Vãn nhìn gương mặt trầm tĩnh của anh, bỗng lóe lên một ý tưởng thú vị.

“Nếu tấn công cảnh sát vào lúc này thì mình sẽ ra sao nhỉ?” Quý Vân Vãn vươn tay, khi sắp chạm vào mũi người đàn ông, cổ tay cô đã bị anh bắt lấy.

Tốc độ của anh rất nhanh, nhưng lực cũng nhẹ chẳng kém.

“Không sao cả.” Nghiêm Liệt mở mắt: “Nhưng tốt nhất cô không nên ra tay.”

Quý Vân Vãn nhướn mày: “Đang ngủ à?”

“Chợp mắt mười phút.”

Nhưng trên thực tế, cô và Trịnh Nhã đã tiến hành thôi miên ít nhất một giờ.

“Sao rồi?” Nghiêm Liệt ngồi dậy hỏi: “Người vẫn ở đây chứ?”

“Không ổn lắm.” Quý Vân Vãn tiện tay kéo ghế xoay qua ngồi xuống: “Có lẽ đối với cô ấy, đây chỉ là một cơn ác mộng thôi.”

Nghiêm Liệt nhíu mày, Quý Vân Vãn không nói nhiều với anh. Cô chỉ tiết lộ có thể liên quan đến án mạng, nên anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Nhưng ác mộng nào cũng có gốc rễ.” Quý Vân Vãn thấp giọng nói: “Giấc mơ là quá trình phóng chiếu một vấn đề gì đó trong tiềm thức. Bỏ qua quan điểm về giấc mơ và giới tính của Freud, tôi vẫn đồng tình với cách ông ấy diễn giải ý nghĩa của cõi mộng.”

Nghiêm Liệt bảo: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Quý Vân Vãn liếc nhìn đồng hồ: “Chờ một chút, cho cô ấy ít thời gian.”

Hai người im lặng, Quý Vân Vãn hỏi: “Tôi không làm chậm trễ công việc của anh chứ, Đội trưởng Nghiêm?”

“Tôi đến đây cũng vì công việc.”

“Ừ nhỉ, ngoại trừ làm việc, tôi cảm thấy anh cũng không có sở thích nào khác.”

“Vậy còn cô?” Nghiêm Liệt hỏi.

“Tôi?” Quý Vân Vãn ngẫm nghĩ: “Tôi thích nhiều thứ lắm. Trước kia tôi thích trượt tuyết, lướt sóng, cưỡi ngựa, chơi cờ, ăn lẩu, đọc truyện. Lúc rảnh rỗi còn thích nghiên cứu thế giới quan của bệnh nhân tâm thần, thích cãi nhau với đồng nghiệp...”

“Bây giờ thì sao?” Nghiêm Liệt hỏi tiếp.

Anh nhận ra, mọi sở thích của cô chỉ rơi vào thời gian trước kia.

Quý Vân Vãn lặng thinh.

Một lát sau, cô khẽ đáp: “Đấy là khi họ vẫn còn ở đây. Nhưng bây giờ, tôi chỉ thích một điều, chính là giúp mọi người bắt tội phạm. Bắt từng tên một, có bao nhiêu bắt bấy nhiêu. Nói thế, hình như cũng khá giống anh.”

“Ai nói với cô tôi thích bắt tội phạm?” Nghiêm Liệt bảo: “Đó chỉ là tính chất nghề nghiệp của tôi thôi.”

Quý Vân Vãn híp mắt, bất ngờ nghiêng người về phía trước, ghé sát mặt anh.

Nghiêm Liệt thoáng giật mình, nhưng giây tiếp theo anh đã trấn tĩnh: “Cô muốn nghiên cứu gì ở tôi? Cố vấn Quý, tôi cũng được xem như một người bình thường chứ?”

“Đúng là không hề ám mùi khói thuốc...” Quý Vân Vãn hít hít mũi: “Làm một cảnh sát, quả thực anh sạch sẽ phết.”

Ngay cả quần áo cũng thơm mùi mới giặt sạch và được phơi nắng.

Có thể tưởng tượng, chắc chắn nhà anh cũng sạch tinh tươm gọn gàng, kể cả giường cũng ngăn nắp như quân nhân.

“Ai nói với cô trên người cảnh sát nhất định phải có mùi?”

Mùi vẫn phải có, nhưng là mùi nam tính sạch sẽ.

Quý Vân Vãn vừa định ngồi lại, Nghiêm Liệt bỗng cất lời: “Tôi cũng không ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô.”

...

Hai người nhìn nhau vài giây, một nét cười khó tả ánh lên trong mắt Nghiêm Liệt.

Quý Vân Vãn giơ tay đỡ tay ghế chậm rãi ngồi xuống.

Vốn chỉ muốn đùa đồng chí cảnh sát chính trực lạnh lùng này một chút, nào ngờ người ta chẳng hề chịu lỗ, cũng chẳng hành xử theo lẽ thường.

“Ai nói tôi không xịt nước hoa?” Quý Vân Vãn nhíu mày: “Xem ra khứu giác của anh không tốt lắm, Đội trưởng Nghiêm.”

Nghiêm Liệt nhíu mày: “Có à?”

Khi cả hai đang lẳng lặng nhìn nhau, có người gõ cửa.

Bình Luận (0)
Comment