Lúc Quý Vân Vãn sắp vào thang máy của hầm đỗ xe, Nghiêm Liệt cũng xuống xe.
“Quý Vân Vãn.”
Nghe giọng anh, cô nhíu mày: “Vẫn muốn khuyên nữa sao?”
“Ai muốn khuyên cô?” Nghiêm Liệt cười bất đắc dĩ: “Tôi không có khả năng thuyết phục được cô, nhưng tôi nghĩ mình nên nhắc nhở cô. Chú ý an toàn, dù ở bất cứ đâu, có việc gì hãy gọi cho tôi đầu tiên.”
“Được, đã biết.” Quý Vân Vãn ra dấu OK với anh rồi vào thang máy.
Bóng lưng cô biến mất, nụ cười trên mặt Nghiêm Liệt cũng biến mất. Anh xoay người bước về một phía, dừng chân cạnh một chiếc xe màu đen, khom người gõ cửa xe.
Cửa kính xe bên ghế lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đeo kính râm của Nguyên Triệt.
Nghiêm Liệt nói: “Sếp Nguyên, ban đêm đeo kính râm lái xe, không an toàn lắm đâu.”
“Tôi đeo kính râm trong xe của mình.” Nguyên Triệt đáp: “Thế nào, tôi phạm luật?”
Nghiêm Liệt nhếch môi: “Không, nhưng nếu không phải đã biết là cậu, có thể tôi đã bắt lại vì xem như tội phạm theo dõi rồi.”
Nguyên Triệt lạnh lùng nói: “Tôi và Vân Vãn đã quen biết bảy năm, ngoài tôi ra, bên cạnh chị ấy chưa từng xuất hiện một người bạn nam giới nào khác.”
Nghiêm Liệt đặt tay lên cửa kính xe của cậu ta, nhìn cậu ta: “Trước đây không có, không có nghĩa bây giờ cũng không, không phải tôi là một ví dụ rất tốt sao?”
Trong lúc hai người đối mặt nhau, điện thoại của Nguyên Triệt đổ chuông, cậu ta thấy Quý Vân Vãn gọi tới, lập tức mỉm cười nhận điện thoại. Kết quả vừa bắt máy, cậu ta đã nghe thấy giọng nói khó chịu của Quý Vân Vãn: “Em thuê căn hộ đối diện nhà chị từ khi nào? Lắp camera ở cửa từ lúc nào? Nguyên Triệt, thằng nhóc này, em thật sự nghĩ chị không còn cách nào với em đấy à?”
Nghiêm Liệt mỉm cười, dùng khẩu hình nói câu: “Chúc cậu may mắn.”
Sau đó, anh xoay người bước tới xe mình.
Nguyên Triệt tức giận đập vô lăng.
Đây là lần đầu tiên cậu ta bất lực như thế. Dạo trước, dù bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh Quý Vân Vãn, họ cũng không mang đến cảm giác này cho cậu ta.
Rõ ràng bầu không khí giữa hai người không hề mập mờ, Nghiêm Liệt cũng không tỏ ý gì với Quý Vân Vãn. Nhưng cậu ta cảm thấy, người đàn ông Nghiêm Liệt này rất nguy hiểm.
- Kiểu nguy hiểm có thể cướp mất người cậu ta thích nhất bất cứ lúc nào.
Quý Vân Vãn: “Theo dõi chị vui lắm à?”
“Em chỉ muốn bảo vệ chị, Vân Vãn, em không thể chịu được cảnh chị gặp nguy hiểm nữa. Em lắp camera vì muốn biết mỗi tối chị có về nhà an toàn không. Camera cũng chỉ quay được cửa căn hộ của chị thôi! Còn nữa, em chỉ...”
“Chỉ gì?”
“Em chỉ thích chị thôi mà.” Giọng cậu ta cực kỳ kiềm chế: “Chị biết rõ tình cảm em dành cho chị là gì. Suốt bảy tháng chị hôn mê, ngày nào em cũng nhớ chị đến phát điên! Chẳng lẽ chị không cảm nhận được sao? Mỗi một lần tới thăm chị, em luôn nói chuyện bên tai chị. Chị có thể nghe thấy, đúng không? Chị biết em thích chị, mẹ nó, chị biết em hoàn toàn không muốn giữ mối quan hệ chị em quái gì gì đó với chị!”
“Chị biết, thì sao?” Giọng Quý Vân Vãn rất bình tĩnh: “Không phải em cũng biết chị sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của em à? Có thể làm gì chị cũng làm hết rồi. A Triệt, rốt cuộc chị vẫn không thể chữa khỏi cho em, chỉ mình em mới có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn này. Một ngày nào đó em sẽ hiểu rõ, cảm xúc em dành cho chị vốn không phải tình yêu.”
“Không phải yêu? Không phải yêu thì là gì?” Nguyên Triệt đập mạnh lên vô lăng, nỗi căm phẫn lẫn thất vọng khiến giọng cậu ta trở nên khàn khàn: “Đừng phân tích tâm lý gì đó với em! Em rất rõ cảm xúc của em là gì, chị mới là người không biết! Quý Vân Vãn, dù chị chuyên nghiệp cỡ nào, dù thông minh đến đâu, cũng sẽ có một điều chị không bao giờ hiểu.”
Hô hấp của Quý Vân Vãn đột nhiên nghẹn lại.
“Dẫu chị không thích em, em vẫn sẽ yêu chị.”
Cúp điện thoại, Quý Vân Vãn buông tiếng thở dài.
Nếu yêu một người là một căn bệnh tâm lý... vậy cô thật sự không có cách điều trị.
Vì từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có tình thân, chưa từng nếm trải tình yêu. Tuy thời đi học cô cũng từng hẹn hò, nhưng chỉ thử do hoàn cảnh đưa đẩy. Tới bây giờ, người có thể khiến cô thật sự động lòng vẫn chưa xuất hiện. Huống chi, cô của bây giờ không hề suy nghĩ về vấn đề này, cô đã dồn hết tâm trí vào công việc và vụ án rồi.
Nếu gặp khách nào nhờ tư vấn vì quan hệ tình cảm, cô chủ yếu sẽ dẫn dắt phụ nữ đặt bản thân lên trên hết, đừng quan trọng tình cảm quá. Vậy sẽ không đau khổ vì thất tình, sẽ không cần phải lo được lo mất.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm Nguyên Triệt dành cho cô rất sâu nặng, cũng cố chấp không kém. Nhưng kỳ lạ thay, dù đối mặt với tấm chân tình nồng nhiệt như vậy, cô vẫn không hề có cảm giác. Chẳng trách một thầy giáo của cô từng nói, cô bẩm sinh lạnh nhạt với tình yêu, không dễ động lòng.
Sáng sớm hôm sau, cô nhận được tin nhắn của Nghiêm Liệt, anh bảo muốn tới đón cô.
Quý Vân Vãn lục tủ quần áo, tìm một hồi mới phát hiện toàn là đồ đã mua từ rất lâu. Hơn một năm nay, đừng nói mua quần áo, ngay cả vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại cô cũng không để ý.
May sao thẩm mỹ trước kia của cô cũng khá tốt, đến giờ nhiều bộ trang phục vẫn chưa lỗi thời. Cô chọn áo sơ mi, quần bò và áo gió màu trắng ngà, sau đó uốn tóc, bắt đầu trang điểm.
Đến khi cô xuống lầu, xe của Nghiêm Liệt cũng vừa đến nơi.
Lướt mắt qua đôi chân thẳng tắp thon gọn mặc quần bò của cô đang bước chậm về phía trước, Nghiêm Liệt dời mắt lên trên, rồi dừng ở gương mặt trang điểm tỉ mỉ của cô.
“Thế nào, hôm nay tôi lạ lắm à?”
Nghiêm Liệt thoáng nhìn cô lần nữa: “Họ kể trước kia cô hiếm khi trang điểm.”
Quý Vân Vãn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không trang điểm cho xinh một chút, sao có thể thu hút mấy gã đàn ông lấy phụ nữ làm con mồi chứ?”
Dứt lời, Quý Vân Vãn cảm nhận được bầu không khí là lạ, cô nghiêng đầu nhìn, sắc mặt Nghiêm Liệt có phần u ám.
“Sao vậy, làm cảnh sát mà không thích nghe mấy lời này à? Đội trưởng Nghiêm.” Quý Vân Vãn nói: “Tôi đùa thôi, trang điểm là chuyện thường tình với phụ nữ mà, tôi cũng không nghĩ gì khác đâu.”
“Tôi nghe bảo bác sĩ Tâm lý nào cũng cần có người giám sát mình. Vì đã nhận quá nhiều cảm xúc tiêu cực đến từ người nhờ tư vấn, nên bác sĩ Tâm lý cũng cần giám sát tâm lý, đúng không?”
“Ừ, anh nói đúng rồi.”
“Vậy còn cô? Cô không tìm người giám sát cho mình à?”
Quý Vân Vãn chưa trả lời ngay, cô điều chỉnh tư thế thoải mái, trầm tư một lát mới từ từ lên tiếng: “Nghiêm Liệt, anh biết câu nói buồn cười nhất, cũng buồn nhất trên đời này là gì không?”
“Là?”
“Người quá cố đã ra đi, xin nén bi thương.” Quý Vân Vãn cúi đầu: “Mỗi lần nói lời này tức là đang nhắc nhở kẻ còn sống, người thân của bạn đã mất, bạn phải ngừng đau thương, ha ha ha ha ha...” Cô bỗng bật cười: “Trời ạ, chẳng phải đây là câu nói nực cười nhất trên thế gian sao? Người cũng đã qua đời, anh nói xem tôi phải nén đau thương kiểu gì? Tình trạng em ấy bị tra tấn đến chết đã khắc sâu trong tâm trí tôi, anh nói xem tôi phải nén bi thương thế nào đây?”
“Trên đời này, không một chuyên gia Tâm lý nào có thể làm người giám sát của tôi, trừ phi họ phá hủy hồi hải mã* trong não tôi, khiến tôi quên hết tất cả mọi chuyện.”
*Hồi hải mã (Hippocampus): là một phần của hệ viền (hệ limbic), có vai trò quan trọng trong việc củng cố trí nhớ (memory consolidation) từ trí nhớ ngắn hạn đến trí nhớ dài hạn và trí nhớ không gian cho phép điều hướng.
Nghiêm Liệt siết chặt bàn tay nắm vô lăng: “Vậy nếu bắt được hung thủ thì sao?”
“Nếu bắt được hung thủ, liệu cô có thấy đỡ hơn phần nào không?”
“Có lẽ.” Cô khẽ đáp: “Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa tìm thấy bất cứ bằng chứng nào, ai biết được kết quả cuối cùng sẽ ra sao chứ.”
Trong văn phòng của Cục Cảnh sát, ba người Quý Vân Vãn, Cục trưởng Bạch và Nghiêm Liệt đã bàn chuyện khoảng một giờ.
Kết quả cuối cùng, cô cầm đi tất cả hồ sơ về vụ án liên hoàn 9.25.
Với điều kiện họ hứa sẽ không công khai cuộc điều tra, Cục trưởng Bạch đã chấp nhận đơn xin tiếp tục điều tra của họ. Điểm quan trọng nhất nằm ở vụ án của La Vân Chi, nếu không có email khó hiểu kia và lời khai của Phong Độ, có lẽ sẽ không người nào có thể hạ quyết tâm tiếp tục vụ án này.
Lúc xuống dưới tòa nhà, Quý Vân Vãn bắt gặp Trịnh Nhã.
Gần hai ngày trôi qua, cô ấy tựa như biến thành người khác, khuôn mặt tái nhợt, trông rất sa sút.
“Bác sĩ Quý, tôi có lời muốn nói với cô.”
Hai người ra ngoài Cục Cảnh sát, Quý Vân Vãn hỏi: “Đã tìm được... thi thể của bố cô rồi?”
“Phải, đồn công an bên kia báo đã đào được hài cốt của bố mẹ tôi, đều nằm trong sân nhà tôi.” Giọng cô ấy rất bình tĩnh: “Ban đầu Tề Kế Minh tiếp cận tôi, tôi thấy hắn vừa thân thiết vừa dịu dàng với tôi. Tôi thật sự cứ ngỡ hắn làm quen với tôi với tư cách là người thân của tôi, thậm chí tôi còn nghĩ liệu có phải hắn đang thay mẹ tôi chăm sóc tôi không. Bấy giờ, ngày nào hắn cũng đến trường học tìm tôi, dẫn tôi đi ăn. Tôi vẫn không nhận ra, sau đó tôi mới phát hiện, thực chất hắn đang tưởng nhớ chị gái của hắn thông qua tôi... Hắn luôn giả vờ rất tốt, đến khi tôi biết chân tướng, tôi còn tưởng... hắn thật sự có thể buông bỏ thù hận, nhưng không ngờ... hắn lại hận tôi đến vậy.”
“Anh ta không hận cô, mà là bố cô, nhưng sau đó anh ta đã chuyển nỗi hận lên người cô.”
“Nếu tôi không biết chân tướng, có phải sẽ không xảy ra chuyện gì không?”
Quý Vân Vãn dừng bước: “Nếu không rõ chân tướng, cô thật sự có thể tiếp tục sống trong mấy lời nói dối mà không biết gì.”
“Đúng vậy, dù thi thoảng sẽ mơ thấy ác mộng, nhưng ít nhất tôi cũng không biết. Hóa ra mẹ tôi bị bố tôi bắt cóc và cưỡng ép, bố tôi còn đánh chết mẹ tôi, cậu ruột tôi lại muốn giết tôi...” Trịnh Nhã quay lưng về phía cô, tấm lưng gầy yếu khẽ run rẩy, giọng nói dần bật ra tiếng nức nở: “Một gia đình đáng sợ biết bao, một cuộc sống khủng khiếp biết bao... Tại sao lại là tôi? Kiếp sống thế này, tại sao lại là cuộc đời của tôi?”
Quý Vân Vãn đã tiếp xúc với vô số khách cần tư vấn từng gặp phải tổn thương lớn trong đời, cũng chứng kiến nhiều khía cạnh cuộc sống hơn người thường. Nhưng chỉ mỗi Trịnh Nhã trước mắt mới khiến cô không khỏi buông tiếng thở dài.
Nhưng so với Trịnh Nhã, mẹ Trịnh Nhã mới thật sự là người làm người khác bức bối, chí ít Trịnh Nhã vẫn có thể vượt qua nỗi đau này.
Còn người phụ nữ kia, đến tận thời điểm chết cũng chưa thể trở về bên cạnh người thân của mình.
“Trịnh Nhã...”
Cô vừa định lên tiếng, Trịnh Nhã bỗng xoay người lại: “Bác sĩ Quý, có phải tôi đã sai khi tới tìm cô không?”
“Đây vốn là lựa chọn của cô, cũng là cuộc đời của cô, Trịnh Nhã.” Quý Vân Vãn nhẹ nhàng đáp: “Nếu cô thấy đây là một sai lầm, vậy cứ cho nó là một sai lầm. Nếu sai lầm đã xảy ra, thế cô băn khoăn về lựa chọn dạo trước cũng có tác dụng gì đâu? Cô còn trẻ, vẫn còn một chặng đường dài trong tương lai để...”
Trịnh Nhã bỗng quát nhẹ: “Không! Đây vốn không phải lựa chọn của tôi!”
Quý Vân Vãn nheo mắt, nhìn ánh mắt đầy căm phẫn của cô ấy: “Cô đang nói gì vậy, Trịnh Nhã?”
“Nếu không tại cô dẫn dắt, mọi việc sẽ không trở nên như vậy. Nếu không tại cô dẫn dắt tôi tìm ra sự thật, Tề Kế Minh cũng sẽ không biết mọi chuyện, hắn sẽ không làm tổn thương tôi... Cô đã phá hỏng tất cả, không phải sao? Bác sĩ Quý?”
“Đổ hết mọi sai lầm cho tôi sẽ giúp cô thoải mái hơn à?” Quý Vân Vãn bảo: “Vậy cô có thể nghĩ đây là lỗi của tôi. Trịnh Nhã, một ngày nào đó cô sẽ phải bước qua hành trình này, dẫu đau khổ cỡ nào.”
Lồng ngực Trịnh Nhã phập phồng dữ dội, nước mắt không ngừng chảy xuống. Quý Vân Vãn giữ chặt tay cô ấy, lúc cô định trấn an cô ấy, Sở Phong đột nhiên chạy đến: “Tề Kế Minh vừa tự sát.”
Nghe xong, Trịnh Nhã sụp đổ hét lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất gào khóc.
“Đưa vào bệnh viện chưa?”
Sở Phong gật đầu: “Không biết có cứu được không... Cần đưa cô gái này qua đó không?”
“Tới gặp anh ta đi, Trịnh Nhã.”
Trịnh Nhã khóc lóc lắc đầu: “Không, tôi không thể chịu nổi nữa. Ai cũng bỏ tôi rồi, tôi sống còn ý nghĩa gì chứ?”
Quý Vân Vãn thầm thở dài.
Cảm giác này, sao cô lại không hiểu được?
Trước lời xoa dịu và khuyên giải của Quý Vân Vãn, Trịnh Nhã dần bình tâm, tới bệnh viện.
Cuối cùng Tề Kế Minh đã được cứu sống, nhưng anh ta vẫn đang hôn mê vì bị thương nặng. Khi đang bị giam, anh ta đột ngột lao vào tường như phát điên, đầu chấn thương, tình trạng rất nghiêm trọng.
Thật ra, bấy giờ Quý Vân Vãn cũng đã phát hiện, Tề Kế Minh hoàn toàn không còn ý chí sống tiếp, nhưng hiển nhiên hành vi tự sát là không đúng. Quý Vân Vãn đã chỉ dẫn cho nhiều khách hàng rơi vào tình cảnh bi quan, nếu gặp Tề Kế Minh và Trịnh Nhã sớm hơn, có lẽ cô còn giúp họ được. Chỉ tiếc, tất cả đã muộn rồi. Tề Kế Minh đã gây ra tội lớn, anh ta phải nhận hình phạt của pháp luật, chứ không nên tự sát để trốn tránh sự thật. May thay, rốt cuộc anh ta vẫn được cứu sống.
Bằng không, đấy sẽ là một cú sốc nặng nề với Trịnh Nhã.
Đến phòng ICU của bệnh viện nhìn Tề Kế Minh xong, Trịnh Nhã đã rời đi ngay. Cô ấy biến mất, điện thoại cũng không liên lạc được. Có linh cảm cô ấy sẽ làm chuyện ngu ngốc, Quý Vân Vãn nói với Nghiêm Liệt, để anh nghĩ cách nhanh chóng tìm người.
Nhưng Quý Vân Vãn lại cảm giác có điều bất ổn, nhất là khi nhớ về lời Trịnh Nhã nói với cô lúc suy sụp tinh thần, nghĩ thế nào cô cũng thấy kỳ lạ.
Trong quán bar, Quý Vân Vãn ngồi trước quầy, nói với nhân viên phục vụ mình muốn một ly cocktail.
Cô gọi cocktail mang tên: Tùy.
Thế nào là “Tùy”, là vào thời điểm bạn không quan tâm tới việc chọn món, quán bar sẽ pha chế một ly cocktail theo ý muốn.
Khi bartender đẩy nhẹ ly rượu đến trước mặt cô, Quý Vân Vãn nhướn mày.
Bartender đẹp trai mỉm cười với cô: “Thoạt trông cô đang muốn mượn rượu giải sầu vì thất tình, ly rượu này tên Lãng quên. Cô cứ thử xem, ít nhất trong tối nay, hy vọng cô có thể tạm thời quên hết đau khổ.”
Tạm thời quên?
Đấy là việc người yếu đuối mới làm, cô chưa bao giờ cần quên. Cô chỉ cần một kết quả, nói cách khác, là một chân tướng.
Chưa kể, thất tình chẳng là gì cả.
Song, chí ít vào đêm nay, có lẽ cô sẽ thả lỏng phần nào.
Quý Vân Vãn cầm ly rượu, lúc sắp uống một hơi cạn sạch, một người bất ngờ đến bên cạnh cô.