“Cô muốn ăn gì, để tôi nhờ người khác mua.”
Nghiêm Liệt vờ như muốn rút tay về, Quý Vân Vãn lập tức giành lấy kẹo, bóc vỏ ra bỏ vào miệng. Có lẽ vì cô được ăn kẹo mình thích nên sắc mặt đã tốt hơn phần nào: “Đã có báo cáo giám định pháp y chưa?”
“Đang tăng ca, không nhanh vậy đâu.” Nghiêm Liệt đứng dậy: “Cô xem thông tin cá nhân của nạn nhân thử.”
Quý Vân Vãn chống tay xuống sofa muốn đứng lên, nhưng vì cô ngồi lâu quá nên hai chân đã tê rần, nhờ Nghiêm Liệt đưa tay ra đỡ cô mới đứng dậy được.
“Cô đi từ từ.”
Quý Vân Vãn theo sau anh, thấy anh thi thoảng quay đầu nhìn cô, cứ như sợ cô bất cẩn ngã lăn ra đất.
Đội trưởng Nghiêm này, đã ai nói thật ra anh cũng dịu dàng chưa?
Chắc không rồi, không cần hỏi cô cũng đoán được, sẽ chẳng người nào nghĩ hai từ dịu dàng liên quan đến người đàn ông này.
Các từ miêu tả thật sự xoay quanh anh, hẳn là tham công tiếc việc, đẹp trai, lạnh nhạt, bệnh nghề nghiệp gì đó nhỉ.
“Nạn nhân tên Ngu Thi Cầm, 20 tuổi, sinh viên năm nhất khoa Múa, Trường Đại học C. Trong kỳ nghỉ bốn ngày trước, người nhà và bạn bè đã mất liên lạc với cô ấy. Nhưng vì bình thường cô ấy hay ra ngoài du lịch, tính cách cũng khá phóng khoáng, nên tạm thời không ai báo cảnh sát. Đến tận tám giờ sáng nay, thi thể được phát hiện...”
Ảnh chụp nạn nhân được phóng to. Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hình cô gái cười tươi như hoa thuở sinh thời, rồi dời mắt sang ảnh hiện trường vụ án chết chóc. Tựa như hai thái cực khác biệt của sinh mạng, một bên là nụ hoa chớm nở, một bên là tình trạng tử vong thê thảm.
“Chúng tôi đã tìm được tài khoản mạng xã hội của cô ấy. Bình thường Ngu Thi Cầm thích đăng ảnh lên mạng, đa số là hình gợi cảm. Trong điện thoại và máy tính của cô ấy, chúng tôi đã phát hiện một tài khoản riêng tư mà cô ấy không công khai. Trên đó chứa nhiều... video lẫn ảnh có sở thích độc đáo, và cả trang web.”
Triệu Lâm hỏi: “Sở thích độc đáo gì?”
Nhân viên kỹ thuật mở ảnh lên, bức ảnh chưa được làm mờ nào đó lướt qua mắt mọi người, họ còn chưa kịp thấy rõ, hình đã bị kéo xuống.
“Mẹ nó, mấy thứ này là gì vậy...”
“Không cần xem.” Quý Vân Vãn lên tiếng: “Ngu Thi Cầm là một cô gái trẻ đam mê S&M*. Ngay cả phần tự giới thiệu trên tài khoản mạng xã hội không công khai của cô ấy, cũng cho thấy cô ấy là một người khổ dâm thích bị ngược đãi.”
*Bạo dâm (tiếng Anh: Sadism): một dạng hoạt động t*nh d*c bất thường nằm trong nhóm lệch lạc t*nh d*c. Người mắc chứng bạo dâm được định nghĩa như sau: Chỉ tìm thấy khoái lạc, c*c kh*** t*nh d*c khi hành hạ hoặc làm cho đối tượng phải đau đớn khổ sở trong khi quan hệ t*nh d*c.
Khổ dâm (tiếng Anh: Masochism) là một hình thức quan hệ t*nh d*c có tính chất bất thường thuộc nhóm lệch lạc t*nh d*c. Người khổ dâm chỉ có kh*** c*m t*nh d*c cực độ khi bị người khác hành hạ, làm đau đớn như bị đánh đấm hay chửi rủa.
Đây là cuộc họp ban đêm của Tổ chuyên án được thành lập ngay ngày vụ án xảy ra.
Bất cứ người nào cũng có thể nhận thấy, sau khi vụ án ập đến, ngoài gia đình nạn nhân ra, người chịu cú sốc nặng nề nhất chính là Quý Vân Vãn.
Trong phòng họp vừa được dựng tạm từ phòng làm việc lớn, cô ngồi ở chỗ cuối cùng, đặt một tay lên bàn, để một tay trên ghế, trông rất nhàn nhã. Nhưng các cảnh sát đang ngồi đây nào phải kẻ ngốc, ai cũng có thể cảm nhận được: Giờ khắc này, ánh mắt của Cố vấn Quý đáng sợ đến mức nào.
Năm ấy, tại cuộc họp đầu tiên về vụ án sau khi Hứa Dao qua đời, cô cũng như thế. Từ đầu tới cuối, cô không thể hiện bất cứ cảm xúc gì trên mặt, nhưng mọi người vẫn hiểu, cô đang giấu nỗi căm phẫn lạnh lẽo dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
- Nếu lúc này hung thủ ra tự thú, chắc chắn cô chỉ hận không thể chém gã thành ngàn mảnh.
“Chẳng trách trên người cô ấy có nhiều vết thương cũ như vậy.”
“Trước mắt, chúng tôi vẫn đang sàng lọc những chiếc xe chạy qua đó. Nhưng đường này nhiều ngã rẽ, camera giám sát trên đường chính lại tình cờ bị hư, không biết có phải do hung thủ phá hỏng không. Thế nên việc sàng lọc vẫn cần thêm ít thời gian.”
“Cố vấn Quý, cô chuẩn bị xong chưa?” Nghiêm Liệt hỏi.
Quý Vân Vãn đứng dậy: “Tôi đã phác họa định hướng tâm lý sơ bộ như một tài liệu tham khảo về hung thủ. Mời các vị yên tĩnh, nghe tôi nói xong rồi hẵng hỏi.”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô.
Không ai ngờ, suốt hơn ba giờ lặng thinh một mình trong văn phòng vừa rồi, cô đã nghĩ ra hồ sơ tâm lý về hung thủ.
Vào lúc mọi người cứ tưởng tinh thần của cô sa sút, cần thời gian xoa dịu, thì cô vẫn luôn điềm tĩnh động não.
Chứng tỏ, cô đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng vỡ vụn của mình, thậm chí còn ép bản thân quay về trạng thái lý trí đến tột cùng.
“Đầu tiên, tôi có thể khẳng định, đây là nạn nhân thứ chín của vụ án liên hoàn 9.25. Nói cách khác, có thể điều tra song song vụ án này và vụ 9.25.”
Cô bước lên trước, cất lời rõ ràng rành mạch: “Hung thủ là nam giới, tầm 27 đến 30 tuổi, cao từ 1m75 trở lên, dáng người, ngoại hình, khí chất đều trên mức trung bình. Chuộng quần áo hai màu trắng đen, thích đeo trang sức phụ kiện cao cấp, ví dụ như đồng hồ hiệu. Chưa kể, gã có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với thân hình. Từ thuở nhỏ, gã đã mắc chứng rối loạn phân định giới tính*. Nhiều khả năng gã đã thực hiện, hoặc từng nghe tư vấn về phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Song, đến tận bây giờ gã vẫn xuất hiện với bề ngoài của đàn ông. Huống hồ vì nguyên nhân ngoại hình, gã rất dễ hấp dẫn phụ nữ. Nghề nghiệp của gã liên quan đến nghệ thuật, từng làm những việc như thợ makeup, stylist, kiến trúc sư, hoạ sĩ,... Trong thời gian làm, rất có thể gã từng tiếp xúc với các nạn nhân trước đó. Gã đã lấy mất thỏi son của nạn nhân để làm vật kỷ niệm, đây cũng là lý do trong túi của tất cả nạn nhân luôn thiếu mỗi son môi. Có lẽ liên quan tới việc gã đã thích son môi đỏ ngay từ thời niên thiếu, nhưng vì là con trai và bị người lớn trong nhà kìm kẹp, nên gã không thể trang điểm như con gái.”
*Rối loạn phân định giới tính: Hội chứng bị rối loạn tâm thần mà người mắc bệnh thường không công nhận giới tính thật của mình.
“Còn nữa.” Quý Vân Vãn nhấn mạnh: “Gã là người song tính, có h*m m**n b**n th**. Vì t*nh d*c bình thường không đủ thỏa mãn, đồng thời cũng là một bệnh nhân bất lực, nên gã chưa từng để lại DNA trên người nạn nhân. Gã không tự tay tra tấn nạn nhân khi họ còn sống, nhưng kẻ hoàn thành khâu giết người cuối cùng luôn là gã. Trong vụ án của Châu Kế Phàm, gã mạnh hơn Châu Kế Phàm ở một khía cạnh tinh thần nào đó, nên địa vị của Châu Kế Phàm thấp hơn gã. Không chỉ vậy, Châu Kế Phàm còn dành cho gã tình cảm vượt qua tình yêu nam nữ.”
“Bên cạnh Châu Kế Phàm, gã vẫn còn ít nhất một tòng phạm nữa gây án vì gã. Tạm thời tôi vẫn chưa thể xác nhận giới tính của người này. Nhưng tôi có thể khẳng định, người này cao hơn tôi, khỏe hơn tôi, căm hận tôi cực kỳ, nhưng vì rất nghe lời gã hung thủ kia nên không thể giết tôi ngay.”
Cô nói đến đây, không ít người giật mình trợn to hai mắt: “Đừng bảo người này là...”
Quý Vân Vãn gật đầu: “Là người khiến tôi trọng thương suýt mất mạng vào bảy tháng trước.”
Ánh mắt Nghiêm Liệt lóe lên.
Quý Vân Vãn nói: “Cho đến nay, Châu Kế Phàm, La Vân Chi và người tấn công tôi, tôi biết cả ba từng tiếp xúc thân mật với gã, còn bị gã giam cầm ngược đãi. Vì khuất phục trước sức hút nào đó của gã, nên họ đã mắc chứng Stockholm* nghiêm trọng. Nói đơn giản, những việc gã làm với họ khá giống lý thuyết thôi miên. Có điều, kiểu thôi miên này là quá trình chỉ dẫn hoàn toàn tiêu cực.”
*Chứng Stockholm: Thuật ngữ mô tả một loạt trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Nghe tới đây, đã có người bắt đầu thì thầm.
Quý Vân Vãn bất chợt vỗ bàn, mọi người tiếp tục tập trung vào cô.
“Người này hiện đang ở Tân Hải, sẽ không rời đi trong một khoảng thời gian dài.”
“Nạn nhân gã lựa chọn lần này tương tự một nạn nhân trước đó, cũng tức là em gái tôi. Chứng tỏ, thật ra gã vẫn luôn đùa bỡn tôi như một con mồi.” Quý Vân Vãn lạnh lùng nói: “Suy ra, có lẽ người này từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cũng như sẽ sớm lộ diện tiếp. Nhưng tôi không cần cảnh sát lãng phí nhân lực theo dõi bảo vệ tôi, vì tôi có thể tự bảo vệ chính mình. Tôi hy vọng mọi người có thể mau chóng phá án, vậy nên trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dốc hết sức thu hẹp phạm vi của hung thủ. Cũng mong mọi người, ngoại trừ chuyện cần thiết thì đừng quấy rầy công việc bình thường của tôi. Còn ai thắc mắc gì về các phân tích của tôi không?”
“Nếu người này từng xuất hiện trong cuộc sống của Cố vấn Quý, vậy cô đã thấy đối tượng khả nghi nào chưa?”
“Chưa.” Quý Vân Vãn lắc đầu: “Ở ngoài đời, gã là một tội phạm IQ cao cực kỳ giỏi ngụy trang, nên khó lòng nhận ra các đặc điểm mà tôi nói từ bề ngoài của gã. Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thấy đối tượng khả nghi nào. Nhưng tôi đề nghị mọi người, cố gắng hỏi thăm những người thân thiết với nạn nhân, xem thử xung quanh họ có kẻ nào tương tự không.”
Sở Phong giơ tay, thận trọng hỏi: “Dạo trước, sau một lần thẩm vấn Châu Kế Phàm mà cô có mặt, cô mới đưa ra quan điểm có nhiều hơn một hung thủ...”
“Ừ.” Quý Vân Vãn gật đầu: “Lúc hắn khai ra hành vi phạm tội, đúng là không chê vào đâu được. Nên tôi đoán trước khi bị bắt, hắn đã nghĩ xong tất cả lý do thoái thác cho vòng thẩm vấn rồi. Nói cách khác... có người huấn luyện hắn. Từ đầu tới cuối, tôi vẫn luôn cẩn thận lắng nghe từng từ, quan sát từng biểu cảm khi hắn nói, thậm chí từng nhịp thở của hắn. Trong rất nhiều chuyện, quả thực hắn không nói dối, nên chúng ta mới không phát hiện dấu vết gì. Đến tận khi chúng ta hỏi hắn một câu, ánh mắt và hô hấp của hắn mới xảy ra thay đổi nhỏ.”
“Câu gì?”
“Anh sử dụng hung khí gì để giết nạn nhân.” Quý Vân Vãn chậm rãi đáp: “Tôi nhớ rõ, khi hắn nghe câu hỏi về việc giết nạn nhân, cả nhịp thở lẫn ánh mắt của hắn đều thoáng qua ít biến hóa. Do đó, tôi nghi ngờ hung thủ cuối cùng kết liễu nạn nhân là một người khác, nên tôi đã hỏi - Có kẻ nào giúp đỡ anh sát hại nạn nhân không? Nghe câu này xong, hắn đã cười nhạo. Hắn nói một mình hắn cũng đủ giết các cô gái đó rồi, còn cần người giúp sao?”
“Hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi này, mà dùng một câu hỏi khác để đáp lại tôi.” Quý Vân Vãn hạ giọng: “Tuy trước đó hắn đã soạn sẵn cách trả lời cho câu hỏi kia, nhưng khi thật sự lên tiếng đáp, hắn vẫn vô thức hoài nghi chúng ta gài bẫy hắn. Hoặc trong tiềm thức, hắn lo mình sẽ lỡ lời chỗ nào nên mới để lộ vẻ khác thường nhỏ. Có lẽ hắn cũng nhận ra tôi đang ngờ vực, khiến sau đó hắn luôn cảnh giác. Hễ nghe câu hỏi nào liên quan đến đồng phạm hay việc giết nạn nhân, hắn đều vô thức gồng người lên. Nhưng hắn cũng tự tin rằng, chúng ta sẽ không thể tìm ra chứng cứ cho thấy còn một người khác có mặt ở hiện trường vụ án. Vì vậy, hắn không sợ chúng ta sẽ điều tra được gã kia.”
“Còn một điểm nữa, có lẽ size giày của người này cũng là số 42 giống Châu Kế Phàm. Dấu giày này cũng xuất hiện ở địa điểm vứt xác trong vụ án La Vân Chi. Theo lời khai của Phong Độ, hắn ta không bôi máu tươi lên môi La Vân Chi, tư thế cuối cùng của thi thể cũng không phải hắn ta sắp xếp. Vậy nên, có thể gã hung thủ kia đã phái một người khác đến hiện trường vứt xác của La Vân Chi, hoàn thành nghi thức tử vong sau cùng cho cô ta. Sở dĩ tôi nói một người khác, vì hình dạng vết máu cuối cùng mà người này vẽ không hoàn hảo. Trong khi đó, hung thủ thật sự lại là kẻ theo chủ nghĩa cầu toàn. Thế nên người tới hiện trường, có lẽ là đồng phạm tôi đã đề cập ban nãy, tức là người tấn công tôi. Đây cũng là một trong những lý do khiến tôi nghĩ còn hai hung thủ nữa.”
“Mọi người còn thắc mắc nào khác không?”
“Nếu không thì tan họp thôi.”
Quý Vân Vãn trầm giọng nói: “Từ giờ về sau, tôi sẽ trợ giúp mọi người, dồn toàn lực điều tra giải quyết vụ án này, tuyệt đối không cho phép xuất hiện thêm một nạn nhân nào nữa.”
Mọi người tăng ca, Quý Vân Vãn cũng không ngoại lệ. Từ đoạn video giám sát duy nhất quanh con đường đó, nhân viên kiểm tra trực quan đã lọc ra số lượng lớn ô tô có khả năng giấu thi thể.
Mãi đến rạng sáng, Quý Vân Vãn mới lê tấm thân mệt mỏi ra cửa lớn Cục Cảnh sát.
Sở Phong lái xe tới: “Lên xe đi, tôi chở cô về nhà.”
Quý Vân Vãn ngồi vào xe anh ta: “Đội trưởng Nghiêm bảo anh đến tiễn tôi à?”
“Ừm, nhưng không cần anh ấy dặn, tôi cũng muốn đưa cô về.” Sở Phong bất đắc dĩ: “Trước kia, trong cả Đội Cảnh sát Hình sự, mối quan hệ giữa cô và tôi tốt nhất. Rõ ràng Đội trưởng Nghiêm đến sau, mà sao tôi cứ có cảm giác cô thân với anh ấy hơn tôi nhỉ?”
“Tôi không thân với ai hết, đừng chụp mũ linh tinh cho tôi.” Quý Vân Vãn nói nhỏ: “Nếu muốn nói thân, vậy chắc tôi thân với tên hung thủ kia nhất mới đúng.”
Thân tới mức hận không thể lột da đối phương.
“... Vân Vãn, tôi có một linh cảm, người kia sẽ tiếp tục tìm đến cô.” Sở Phong bỗng nói: “Tôi thật sự lo cho cô.”
Nỗi lo này không phải không có nguyên do. Kể từ khi cô trở về làm việc, họ đã rất e sợ điều này. Nhưng dù họ muốn áp dụng biện pháp bảo vệ thế nào, cô cũng luôn từ chối.
“Ừ, linh cảm của anh không sai.” Quý Vân Vãn tựa vào ghế xe, khẽ cười: “Tôi nóng lòng lắm rồi, tốt nhất gã nên đến nhanh lên.”
Sở Phong muốn nói vẫn nên để người khác bảo vệ cô thì hơn, nhưng rồi anh ta liếc nhìn Quý Vân Vãn.
Trên gương mặt nhợt nhạt xinh đẹp của cô hiện lên một niềm vui khó tả, như thể cô thật sự trông ngóng người đó đến tìm mình.
Đã chuẩn bị tinh thần anh chết tôi sống, cá chết lưới rách từ lâu rồi.
Bảo vệ? Cô không cần.
Điều cô mong muốn, là tới khi một bên thua cuộc và phải chịu trừng phạt xứng đáng, trò chơi này mới có thể thật sự kết thúc.
Điều cô mong muốn, là tất cả mọi cơ sự này hoàn toàn chấm dứt.