Đau đớn, chóng mặt, buồn nôn, hết đợt này đến đợt khác.
Toàn bộ cảm giác trên, dường như đang đưa cô quay về đêm mưa kia. Đau đớn dữ dội, hoàn cảnh bí bách, bóng tối bao phủ, sự ngột ngạt khi bị khống chế. Cô không biết mình đã vùng vẫy bao lâu mới từ từ tỉnh táo lại giữa cơn đau.
Trong khoảnh khắc tỉnh dậy, cô lập tức nhận ra mình đã bị trói.
Hai tay hai chân cô bị trói chặt bằng xích sắt, dưới thân là giường sắt cứng ngắc, mắt bị vải đen bịt kín, miệng bị dán băng dính, chỉ còn đôi tai có thể nghe thấy âm thanh.
Giãy giụa là vô ích, sẽ chỉ lãng phí thể lực.
Kích động và hoảng sợ ập tới cùng lúc, đến khi nhận ra tình cảnh của mình, cô thở phào nhẹ nhõm, dần trấn tĩnh.
Không rõ cô đã hôn mê bao lâu. Chắc hẳn kẻ bắt cóc đã nhốt cô vào trong xe, sau đó lái xe đi.
Vậy nơi này vẫn là Tân Hải chứ?
Xung quanh tĩnh lặng, bốn phía thoang thoảng mùi rỉ sét, hòa với mùi máu tươi nồng nặc. Ngoại trừ vết thương nặng gây đau đớn ở đầu, và cơn nhức nhối vì tứ chi bị trói trên giường, có lẽ cô không còn vết thương nào khác.
Vậy mùi máu tươi này ắt thuộc về người khác...
Cô cố gắng lắng nghe, hình như còn tiếng nước nhỏ xuống đất.
Nếu cô đoán không sai, có lẽ đây chính là hang ổ của hung thủ.
Quý Vân Vãn thở dài.
Lần trước, cô đã cãi nhau với Nghiêm Liệt vì chuyện Lâm Tu. Nếu lần này cô có thể sống sót trở về, không biết sẽ bị mắng đến mức nào nữa.
Mắt bị bịt kín, không thể mở được nên cô chỉ đành suy ngẫm trong bóng tối.
Ngay từ thời điểm thôi miên Lâm Tu, thật ra cô đã phát hiện, Lâm Tu không mạnh như cô tưởng.
Một người rối loạn phân định giới tính, bề ngoài đàn ông nhưng bên trong mang tính hướng nữ giới, đồng thời lại chất chứa nỗi thù hận ghen tị sâu sắc với đàn bà con gái.
Tuy cơ chế phòng vệ tâm lý của gã kỳ lạ, nhưng vẫn bị cô đánh bại dễ dàng. Ngoại trừ hình dáng và trải nghiệm tổng thể, cũng không thể nói gã hoàn toàn phù hợp với hồ sơ tâm lý cô lập. Thế nên bấy giờ cô đã nhận ra, chắc chắn vẫn còn một người nữa tham gia vào vụ án 9.25. Người kia, có lẽ là kẻ khiến cô trọng thương dạo trước.
Trong chuỗi hành vi phạm tội này, nếu xếp hạng mấy tên hung thủ đó, vậy địa vị của Lâm Tu sẽ cao hơn Châu Kế Phàm, Châu Kế Phàm cao hơn La Vân Chi và Phong Độ.
Còn thứ bậc của người này, có thể xếp trên Lâm Tu, cũng có thể ở dưới Lâm Tu. Không dám chắc, cô vẫn cần bình tĩnh suy nghĩ thêm.
Bất kể thân hình, sức mạnh, hay cảm giác người này mang đến cho cô, cũng giống hệt kẻ đã tấn công cô, khiến cô hôn mê vào năm trước.
Do đó, chờ lâu như vậy, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này.
Quý Vân Vãn nhếch môi, cười thầm.
...
Sau khi Quý Vân Vãn mất tích cả đêm, người đầu tiên phát hiện ra là Nhậm Ninh Ninh.
Vào mười giờ sáng nay, Nhậm Ninh Ninh đã hẹn cho cô một khách hàng. Theo như bình thường, muộn nhất vào chín giờ, Quý Vân Vãn nhất định sẽ có mặt ở Cơ sở để sẵn sàng tiếp đón người cần tư vấn. Nhưng đã chín rưỡi mà cô vẫn chưa đến, Nhậm Ninh Ninh nghĩ dạo này cô vất vả mệt mỏi vì chuyện vụ án, nên em ấy đã chủ động gọi cho khách lùi giờ hẹn xuống nửa tiếng, rồi chuẩn bị thêm mười mấy hai mươi phút. Với tính cách của Quý Vân Vãn, dù mệt thế nào, cô cũng sẽ không lỡ hẹn, cùng lắm chỉ muộn một lát chứ không quá lâu.
Mười giờ kém mười lăm, rốt cuộc Nhậm Ninh Ninh đành phải gọi cho Quý Vân Vãn, nhưng không gọi được, máy đã tắt.
Em ấy nhanh chóng quyết định sang chung cư tìm người, dù sao hai nơi cũng gần nhau. Kết quả, gõ cửa vẫn không thấy ai ra mở. Đúng lúc này, Nguyên Triệt cũng gọi tới. Vốn cậu ta muốn hỏi xem Quý Vân Vãn đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì cậu ta sẽ cầm qua. Vừa nghe Quý Vân Vãn không nhận điện thoại, gõ cửa không ra, cậu ta lập tức chạy đến.
Sau khi tới tới lui lui một hồi, lúc này hai người đã khẳng định, Quý Vân Vãn mất tích rồi.
Nghĩ đến hậu quả lần mất tích trước của Quý Vân Vãn, Nhậm Ninh Ninh sợ hãi mềm nhũn chân. Nguyên Triệt sa sầm mặt, dặn em ấy một câu lập tức báo cảnh sát xong, cậu ta cầm điện thoại liên lạc để tìm người.
Nhậm Ninh Ninh gọi cho Nghiêm Liệt. Vì trong điện thoại của em ấy chỉ lưu số điện thoại của hai cảnh sát, một của Sở Phong, một của Nghiêm Liệt. Hiển nhiên Nghiêm Liệt là người giỏi hơn, cũng có cảm giác an toàn hơn. Lúc cuộc gọi kết nối, giọng Nhậm Ninh Ninh đã run rẩy đến nỗi không thể nói chuyện bình thường.
Nghe thấy âm thanh run rẩy của em ấy, Nghiêm Liệt lập tức nhận ra bất trắc đã ập tới, nhưng anh vẫn điềm tĩnh hỏi: “Cô nói từ từ, Cố vấn Quý làm sao à?”
“Mất, mất tích rồi, không thấy ai trong chung cư, điện thoại cũng không gọi được...”
“Đừng ngắt máy, tôi đang trên đường đến.” Trong điện thoại truyền tới tiếng Nghiêm Liệt vừa chạy nhanh vừa gọi Triệu Lâm. Ngay sau đó, anh trầm giọng hỏi Nhậm Ninh Ninh: “Bình tĩnh lại rồi nói cho tôi biết, cô phát hiện chuyện này từ khi nào?”
Nhậm Ninh Ninh thở hổn hển: “Sáng... buổi sáng, tôi đứng trước căn hộ của chị ấy, gõ cửa không ai đáp, tôi không biết mật khẩu. Anh Nguyên nhờ quản lý cho người lên mở cửa. Không có ai bên trong.”
“Cô nhìn xem, trong căn hộ có gì khác thường không, điện thoại, chìa khóa xe, quần áo mặc hôm qua còn không?”
“Tôi xem rồi, không hề thấy gì, cứ như đêm qua chị ấy vốn không về nhà!”
“Biết rồi, tôi sẽ đến ngay, cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Chưa đầy mười phút, Nghiêm Liệt đã tới dưới chung cư. Vừa bảo người khác lên lầu kiểm tra, anh vừa đến ban quản lý chung cư cho người xem camera.
Trùng hợp, một số camera dưới hầm đỗ xe đã bị phá hư đêm qua. Song, camera ở lối ra vào hầm đã quay được cảnh chiếc xe thể thao bắt mắt của Quý Vân Vãn tiến vào, chín phút sau lại chạy ra.
Rõ mồn một, người lái đi không phải Quý Vân Vãn, mà là một tên đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Ngay sau đó, bên Sở Phong báo một tin làm tất cả mọi người khiếp sợ.
Có người phát hiện bộ phận thi thể bị phanh thây trong thùng rác, là đôi chân của phụ nữ.
Lúc nghe tin, Nghiêm Liệt đứng chết trân tại chỗ.
Trong khoảnh khắc ấy, máu toàn thân anh dường như đông cứng.
Cảm giác như rơi xuống vực sâu này khiến não anh không thể suy nghĩ, khắp người như đứng hình không thể cử động.
“Hiện tại tôi đang chạy đến Phân cục, pháp y bên đó đang làm xét nghiệm DNA... Mẹ nó, tay tôi run quá không cầm điện thoại nổi. Đội trưởng Nghiêm... Đội trưởng Nghiêm, đó không phải Cố vấn Quý, đúng không?” Giọng Sở Phong bật ra tiếng nức nở: “Không thể nào, đúng không? Đó không thể là Cố vấn Quý, cô ấy giỏi vậy mà, không thể là cô ấy đâu...”
Không thể nào, tuyệt đối không thể là cô!
Không biết điện thoại của ai rơi xuống đất, cuộc trò chuyện của hai người cũng kết thúc.
Nguyên Triệt đẩy cửa ra, vừa bước lên đã đấm thẳng vào mặt Nghiêm Liệt: “Không phải anh đã nói mình sẽ bảo vệ tốt chị ấy sao!”
“Làm gì vậy!” “Dừng tay!” “Mẹ kiếp, ban ngày ban mặt dám đánh cảnh sát hả?!”
Nghiêm Liệt vẫn đứng im không nhúc nhích, khóe môi đã bầm tím, anh giơ tay lau, miệng toàn mùi máu tươi.
Nguyên Triệt từng học quyền anh, một đòn này rất mạnh, hễ người nào yếu một chút thì có thể ngã văng rồi. Nhưng Nghiêm Liệt vẫn đứng yên ở đó, không hề ngăn cản.
Với khả năng của anh, né tránh và chặn đòn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh lạnh lùng nhìn Nguyên Triệt bị đám Triệu Lâm giữ chặt.
“Không phải anh nói sẽ bảo vệ chị ấy sao! Cảnh sát gì chứ! Nghiêm Liệt, mẹ nó, anh đúng là đồ vô dụng!!” Nguyên Triệt đỏ bừng mắt, giận dữ gào thét: “Anh bảo vệ chị ấy như vậy hả?!”
“Đó không phải Quý Vân Vãn.” Nghiêm Liệt lãnh đạm nói: “Thi thể được tìm thấy đã tử vong ít nhất hơn bốn mươi tám tiếng, hôm qua tôi đã tận mắt thấy cô ấy lái xe về chung cư…”
Nguyên Triệt: “Ý anh là chị ấy đã biến mất ngay dưới mí mắt anh?”
“Nguyên Triệt! Cậu nghe cho rõ, tôi không rảnh đôi co với cậu.” Nghiêm Liệt kéo áo cậu ta, tức tối bảo: “Có thời gian ở đây đánh với tôi, chi bằng giữ sức dùng cách tìm người của cậu đi. Đợi cứu được người về rồi cậu muốn đánh thế nào thì tùy cậu!”
Nói xong, anh buông Nguyên Triệt ra, xoay người sải bước: “Thả cậu ta ra, để cậu ta đi tìm người!”
Triệu Lâm từ từ buông Nguyên Triệt ra: “Anh em, bình tĩnh đã, thi thể được phát hiện là người khác, cậu đừng hoảng.”
Nguyên Triệt giàn giụa nước mắt, căm hận nói với họ: “Chị ấy mà có mệnh hệ gì, tốt nhất các người cũng bắt giam tôi luôn cho rồi. Nếu không, tôi nhất định sẽ đặt bom nổ tung Cục Cảnh sát của các người.”
Triệu Lâm liếc nhìn bóng lưng cậu ta, vuốt mặt nói nhỏ: “Mẹ nó! Tôi thấy thằng nhóc này làm được thật đấy, quả thực phải chú ý cẩn thận...”
Nói khó nghe hơn, mẹ kiếp, tên này cứ như con chó điên mất chủ nhân ấy.
Không ai biết một kẻ điên sẽ làm chuyện gì khi tức giận. Trước đây em gái Quý Vân Vãn bị sát hại, chẳng phải cô cũng đã thực hiện nhiều việc mà chỉ mỗi kẻ điên mới dám làm đó sao?
Thật ra họ hiểu rõ, đừng nói Nguyên Triệt, ngay cả Đội trưởng Nghiêm của họ cũng đang chìm trong lửa giận. Song, anh đang cố gắng dằn xuống, khắp người anh như bừng lên từng đốm lửa nhỏ. Ngoại trừ theo sau báo cáo tình hình và nghe sắp xếp của anh, không ai dám tới gần phạm vi hai mét xung quanh anh.
Thế nên, tất cả mọi người đang khẩn cầu Quý Vân Vãn tuyệt đối đừng gặp chuyện gì.
“Dựa vào camera giám sát, có lẽ kẻ bắt cóc đã giấu Cố vấn Quý vào cốp sau rồi lái xe đi. Chúng tôi đã kiểm tra camera dọc đường, phát hiện chiếc xe đã chạy khỏi Tân Hải suốt đêm. Trước mắt vẫn đang truy vết.”
“Nhân chứng ở hầm đỗ xe đêm qua kể không nghe thấy âm thanh lạ hay tiếng kêu cứu nào.”
Nghiêm Liệt suy nghĩ vài giây: “Là nhân viên vệ sinh.”
Trong mắt anh, tuy hệ thống an ninh của khu chung cư này không đảm bảo lắm, nhưng dù sao vẫn là chung cư cao cấp, ngôi sao còn sinh sống ở đây. Thế nên, nhân viên bên ngoài không thể ra vào tự do. Chỉ mỗi bảo vệ và nhân viên vệ sinh mới có thể dễ dàng xuống hầm đỗ xe mà không khiến ai nghi ngờ, đặc biệt sẽ không làm Quý Vân Vãn cảnh giác.
Trải qua quá trình điều tra, quả thực tối đó có nhân viên vệ sinh vào hầm xe. Hơn nữa, hôm sau đối phương cũng biến mất không tới làm.
Đây còn là nhân viên tạm thời, nhận công việc thay người khác. Ngoài họ tên giả, tầm 40 tuổi và một bức ảnh đội mũ mờ mờ trên màn hình, họ không điều tra được gì thêm.
Rõ ràng, đối phương đã lên kế hoạch kỹ càng. Sau khi nghĩ cách thay thế nhân viên vệ sinh chính thức vào làm việc, đối phương chưa bao giờ lộ mặt trong phạm vi giám sát.
Song song đó, họ bắt đầu tăng cường tìm kiếm tung tích của Quý Vân Vãn. Mặt khác, ở nơi cách chung cư của Quý Vân Vãn không xa, có người phát hiện bộ phận khác của thi thể. Chỉ trong vòng một ngày, họ lần lượt nhận được báo án từ ba địa điểm khác nhau.
Thi thể bị chặt thành bốn phần, vứt trong các thùng rác riêng lẻ.
Và ở những khu vực này, luôn xuất hiện nhân viên vệ sinh.
Giết người, phanh thây, vứt xác, bắt cóc Quý Vân Vãn, có lẽ do cùng một người làm, họ có thể gộp lại điều tra.
Thời gian Quý Vân Vãn mất tích, đã qua hai mươi bốn giờ.
Sau khi họ xét nghiệm DNA của thi thể, nạn nhân đúng là Trịnh Nhã đã mất tích.
“Đội trưởng Nghiêm, điều tra được vị trí của xe rồi!”
Nghiêm Liệt cầm chìa khóa xe, tức tốc xuống lầu lên xe.