Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 40

Khi xuống lầu, Nghiêm Liệt bắt gặp Nguyên Triệt bị đưa tới Cục Cảnh sát.

Thấy anh, Nguyên Triệt tỏ ra căm phẫn: “Nghiêm Liệt, không phải anh giỏi lắm ư? Khi nào anh mới trả Vân Vãn cho tôi hả!”

Nghiêm Liệt dừng chân, nhìn cậu ta.

Nguyên Triệt giận dữ rít lên: “Chỉ mỗi tên b**n th** trong bệnh viện kia mới biết Vân Vãn đang ở đâu. Vậy đánh thức gã mau! Tôi cũng không tin bẻ gãy một chân gã mà gã còn không tỉnh đấy! Một chân không đủ thì thêm một cánh tay, chỉ cần gã không chết là được, không phải sao!”

Nghiêm Liệt đến trước mặt cậu ta.

Nếu không bị hai cảnh sát khống chế, Nguyên Triệt đã ra tay với Nghiêm Liệt rồi. Nghiêm Liệt hét to: “Ẫm ĩ đủ chưa!”

“Cậu nghĩ cậu làm vậy là đang cứu cô ấy? Lực lượng cảnh sát đang cố gắng tìm người. Cậu như thế không chỉ gây phiền phức cho chúng tôi, mà còn gây phiền phức cho cả cô ấy đấy!”

“Miễn sao chị ấy có thể sống sót trở về, miễn sao chị ấy có thể bình an, dù phải ngồi tù tôi cũng cam tâm tình nguyện!” Nguyên Triệt đỏ bừng mắt, toàn thân run rẩy: “Anh có cách thì cứu chị ấy nhanh! Qua thêm một phút, nhiều thêm một giây, không biết chị ấy sẽ phải chịu đau khổ cỡ nào...”

“Cậu thành thật chờ cho tôi, chớ gây phiền toái.” Nghiêm Liệt trầm giọng bảo: “Tôi sẽ đưa cô ấy trở về bình an.”

Nguyên Triệt giãy giụa: “Buông ra, tôi cũng phải tìm chị ấy!”

Nghiêm Liệt mặc kệ cậu ta. Nếu lúc này không nhốt cậu ta lại, không biết cậu ta còn làm chuyện kích động gì nữa.

Đến bệnh viện, Nghiêm Liệt vào thẳng phòng bệnh của Lâm Tu.

Cảnh sát canh chừng nơi này suốt hai mươi bốn tiếng, vì đến hiện tại, họ vẫn cảm thấy việc Lâm Tu hôn mê rất kỳ lạ.

Song, sau khi chuyên gia tới kiểm tra, tiến hành scan não của gã, họ đã biết gã thật sự rơi vào trạng thái hôn mê, chứ không phải đang giả vờ.

Nhưng vì cơ chế hôn mê khác nhau, nguyên nhân cũng phức tạp, nên ngay cả chuyên gia cũng không thể kết luận nguồn cơn khiến gã hôn mê là gì. Não và thần kinh của gã không hề gặp tổn thương, trên người cũng chỉ bị thương ngoài da. Cuối cùng, chuyên gia nói có khả năng gã bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn vì một k*ch th*ch nào đó, thế nên dẫn tới hôn mê kéo dài.

Nói trắng ra, kết luận như vậy chẳng khác gì không kết luận.

Vì đối với cảnh sát, Lâm Tu mắc bệnh hay khỏe mạnh cũng không quan trọng, quan trọng là... gã phải ở trạng thái tỉnh táo để phối hợp điều tra với họ!

Trước đó, dựa vào hồ sơ tâm lý hung thủ mà Quý Vân Vãn làm, họ đã khoanh vùng Lâm Tu là nghi phạm của vụ án giết người hàng loạt 9.25. Sau khi điều tra, dò hỏi người quen bạn bè xung quanh tám nạn nhân trước, cảnh sát phát hiện một số nạn nhân từng yêu một thợ makeup khá nổi tiếng. Lâm Tu đã tiếp xúc với ít nhất năm nạn nhân, từng giúp họ trang điểm. Đặc biệt, gã còn từng tặng họ son môi.

Theo thông tin điều tra, bố mẹ Lâm Tu đã mất từ khi gã còn bé. Mồ côi từ năm 10 tuổi, gã phải ở nhờ nhà mợ. Gã rất có thiên phú nghệ thuật, từng học ở một trường đại học kiến trúc nổi tiếng, nhưng gã vẫn chưa tốt nghiệp. Đáng lẽ gã nên có một tương lai xán lạn, nhưng không rõ vì sao lại đột nhiên tạm nghỉ học, còn theo ngành nghề không liên quan đến kiến trúc.

Năm 16 tuổi, gã từng báo cảnh sát vì một vụ quấy rối t*nh d*c. Nhưng gã là người báo cảnh sát, kẻ quấy rối t*nh d*c là một người phụ nữ nước ngoài 40 tuổi.

Size giày của gã tương xứng với dấu giày số 42 ở hiện trường vụ án.

Gã từng đi khám bệnh vì nghĩ mình gặp vấn đề về giới tính, hồ sơ bệnh án vẫn được lưu giữ ở bệnh viện. Cũng vì điều này nên vào thuở còn đến trường, gã đã bị bạn bè bắt nạt.

Lâm Tu trông rất trẻ, giống với hồ sơ tâm lý hung thủ của Quý Vân Vãn. Gã 28 tuổi, cao khoảng 1m75, dáng người, ngoại hình, khí chất đều trên mức trung bình, điệu bộ cũng thanh nhã. Chưa hết, ở nơi gã cư trú, họ phát hiện phần lớn trang phục của gã chỉ có hai màu trắng đen. Chuộng trang sức cao cấp, ví dụ như đồng hồ hiệu. Gã yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với thân hình, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh toàn để rau xanh và hoa quả. Thích sạch sẽ ở mức độ nhất định.

Tuy không phát hiện hung khí tại nhà gã, nhưng họ thấy hàng trăm thỏi son trên bàn trang điểm. Trong đó, nhiều thỏi được cho là son bị mất của nạn nhân. Họ mang toàn bộ son về kiểm tra, có lẽ chúng sẽ được làm chứng cứ buộc tội.

Ngoài ra, họ đã kiểm tra từng ngóc ngách cả trong lẫn ngoài, nhưng không phát hiện thêm manh mối gì.

Đồng nghiệp của gã kể, hầu hết ai cũng cho rằng tính cách gã rất kỳ lạ. Bất luận nam hay nữ, gã cũng chỉ chú ý đến ngoại hình và vẻ đẹp của người đó. Điều này cũng phù hợp với lời Quý Vân Vãn đã nói: Ở xu hướng tính dục, gã bị cả nam lẫn nữ thu hút.

Huống hồ, có người nói gã từng muốn ra nước ngoài làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính.

Thế nên, Lâm Tu gần giống với hồ sơ tâm lý hung thủ mà Quý Vân Vãn lập.

Vậy rốt cuộc chỗ nào có vấn đề đây? Tại sao ngày thứ hai sau khi Lâm Tu bị bắt, Quý Vân Vãn lại mất tích? Còn thi thể bị phân xác của Trịnh Nhã thì xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau?

Tới tận bây giờ, họ vẫn chưa thu thập đủ thi thể của Trịnh Nhã. Có lẽ các phần của thi thể đã bị vứt bỏ ở nhiều địa điểm không xác định, cũng có khả năng vẫn đang nằm trong tay hung thủ.

Rốt cuộc tên hung thủ kia là ai, có mối quan hệ gì với Lâm Tu?

Quý Vân Vãn... rốt cuộc hiện tại cô còn sống hay đã chết?

Đứng cạnh giường bệnh của Lâm Tu, nhìn khuôn mặt ngủ say của gã, Nghiêm Liệt trầm ngâm.

Nếu nói về nỗi căm phẫn và sốt ruột, anh không hề kém Nguyên Triệt. Thậm chí, trong khoảnh khắc biết tin phát hiện thi thể, rõ ràng anh đã sợ hãi tuyệt vọng khôn cùng.

Song, anh phải giữ bình tĩnh.

“... Tôi biết anh sẽ tới ngay. Dù tôi gặp nguy hiểm, anh cũng có khả năng cứu được tôi.”

Câu nói ấy của cô vẫn khắc sâu trong tâm trí anh.

Ngón tay Lâm Tu thon dài, móng tay sơn màu đỏ tươi, gã thường xuyên đeo găng tay. Bên cạnh đó, bông tai của gã mang màu đỏ, búp bê vải được gửi đến chỗ Quý Vân Vãn cũng có màu đỏ.

Một người cố chấp với màu đỏ như thế, nhưng quần áo chỉ xoay quanh hai màu đen trắng.

Bản thân Lâm Tu tồn tại rất nhiều mâu thuẫn, nhìn bề ngoài gã như đàn ông, nhưng bên trong lại là phụ nữ.

Ngoài phòng bệnh, Triệu Lâm tìm được Sở Phong: “Đội trưởng đã vào hơn nửa giờ rồi mà vẫn chưa ra à? Anh nói xem, anh ấy sẽ không giống Nguyên Triệt, làm chuyện gì kích động chứ?”

“Không đâu, chắc anh ấy đang nghiên cứu cách đánh thức gã thôi.”

“Chuyên gia còn không đánh thức được, anh ấy có thể ư?”

“Không chắc nữa...” Sở Phong thở dài: “Cho đến nay, chúng ta vẫn chưa điều tra ra manh mối gì có thể tìm thấy Cố vấn Quý. Cơ hội duy nhất nằm trên người Lâm Tu, nên bất kể thế nào cũng phải thử thôi.”

“Anh nói xem liệu Cố vấn Quý đã...”

“Không thể nào!” Sắc mặt Sở Phong thay đổi: “Quý Vân Vãn phúc lớn mệnh lớn, cô ấy nhất định sẽ không sao, cậu đừng nói bậy.”

Triệu Lâm cũng tự tát mình, ngăn bản thân nói linh tinh.

Nói gì thì nói, đã sắp bốn mươi tiếng kể từ thời điểm Quý Vân Vãn mất tích. Nếu cô thật sự đối mặt với một tên tội phạm giết người hàng loạt b**n th**, dù không bị giết thì cũng sẽ bị tra tấn.

Bắt đầu từ khoảnh khắc biết tin cô mất tích, đến tận bây giờ Nghiêm Liệt vẫn chưa chợp mắt nghỉ ngơi dẫu chỉ một phút. Tuy không nhận ra vẻ mệt mỏi nào trên mặt anh, họ vẫn lo lắng cho trạng thái của anh.

“Không được, sắp bốn mươi phút rồi.” Triệu Lâm đã nhìn đồng hồ mười mấy lần, cậu ta không nhịn được nữa: “Tôi phải vào xem thôi, chỉ mong Đội trưởng Nghiêm của chúng ta đừng xảy ra chuyện gì.”

Nghe vậy, Sở Phong cũng luống cuống. Ngay cả cửa cũng không gõ, hai người đã xông thẳng vào.

Kết quả vừa vào cửa, cả hai sững sờ tại chỗ.

Lâm Tu tỉnh rồi.

Còn Nghiêm Liệt lấy súng ra, chĩa vào nghi phạm của rất nhiều vụ án mạng này, anh lạnh lùng nhìn gã: “Tôi hỏi một lần nữa, Quý Vân Vãn đang ở đâu?”

Sở Phong và Triệu Lâm vô thức móc súng ra. Giây tiếp theo, Lâm Tu giơ hai tay lên, trông khá bình tĩnh: “Đừng căng thẳng như vậy, bây giờ tay tôi trói gà còn không chặt, không làm được gì đâu.”

Sở Phong tức giận bảo: “Nói! Anh đang giấu Cố vấn Quý ở đâu!”

“Tôi? Lúc các người bắt tôi, chẳng phải cô ấy còn ở ngay bên cạnh tôi sao?” Lâm Tu nói: “Tất nhiên không phải tôi giấu cô ấy rồi.”

Nghiêm Liệt cất súng, ra hiệu cho họ đừng nói thêm. Sở Phong và Triệu Lâm cũng hạ súng xuống. Nhìn tình trạng hiện giờ của Lâm Tu, gã thật sự không làm được chuyện gì.

Lâm Tu tái nhợt mặt mày, ánh mắt đen thẫm, thoạt trông không giống hôn mê hai ngày, mà cứ như ba ngày ba đêm không ngủ.

“Tôi có thể dẫn các người đến chỗ cô ấy bị giam... Nhưng điều kiện tiên quyết là cô ấy còn sống. Nếu không, có lẽ thứ các người tìm thấy chỉ là thi thể không nguyên vẹn của cô ấy thôi…”

Gã còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm Liệt xách khỏi giường bệnh: “Anh nói thế là có ý gì?”

Anh siết chặt cổ áo Lâm Tu, gã gần như không thể thở nổi, sắc mặt chuyển từ tái nhợt sang màu tím sậm: “Vì người bắt cóc cô ấy... còn tàn bạo hơn Châu Kế Phàm, hơn cả tôi. Các người đánh thức tôi muộn quá. Tôi thật sự không dám đảm bảo... bây giờ Quý Vân Vãn còn sống không.”

...

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Quý Vân Vãn cảm thấy thể lực và sức chịu đựng của mình đã bị rút cạn. Nhưng người kia rất kiên nhẫn, vẫn cứ liên tiếp thay đổi cách tra tấn cô.

Quả thực, đối với người không sợ chết, không sợ uy h**p, thà chết chứ không chịu thua như cô, thay vì hành hạ thể xác, hiển nhiên việc hành hạ tinh thần sẽ khiến tên b**n th** này thấy thú vị hơn.

Chỉ cần cô thoáng tỏ ra sợ hãi quá trình tra tấn này thôi, có lẽ cây búa mà cô cảm nhận được bên tai kia sẽ đập xuống cổ cô vào lần tiếp theo.

Một món đồ chơi còn sống, đương nhiên sẽ thú vị hơn một người chết nằm im không vùng vẫy.

Khi cô kiệt sức muốn ngủ một lát, một thứ đột ngột đập vào bên cạnh cô. Mùi hăng mũi làm dạ dày trống rỗng của cô bắt đầu quặn lên.

Mẹ nó, tên khốn kiếp này!

Quý Vân Vãn thầm mắng. Có lẽ đã phát hiện việc tấn công tinh thần vô dụng với cô, đối phương bèn đổi sang tấn công vật lý.

Người nọ chợt đến trước mặt cô, khàn khàn bật cười: “Đói bụng rồi? Muốn nhìn cơm trưa tôi chuẩn bị cho cô không?”

Quý Vân Vãn không nhúc nhích.

Qua vài giây, miếng vải che trên mắt cô thình lình bị kéo xuống, một cái đầu đầm đìa máu tươi xuất hiện trước mặt cô.

Dẫu tố chất tâm lý vượt xa người thường cỡ nào, lúc này cô cũng hãi hùng.

Không phải cô chưa từng thấy thi thể đẫm máu, thậm chí cả những xác chết không lành lặn, nhưng thứ trước mắt...

Khuôn mặt này... thuộc về người mà cô biết.

Cô không ngờ mình sẽ thấy mặt Trịnh Nhã trong tình trạng thế này.

Cô gái kia mới 22 tuổi, rõ ràng cô ấy đã có thể bắt đầu một cuộc đời mới.

Tóc Quý Vân Vãn bị kéo căng, trước mắt cô là một người đeo mặt nạ hung tợn, mặc áo mưa trong suốt.

Giống hệt người tấn công cô trong đêm mưa kia.

Không sai, chính là kẻ này.

Đau đớn khiến cô ch** n**c mắt sinh lý, nhưng cô vẫn mở to mắt, nhìn xuyên qua hai lỗ hổng ở vị trí hai con mắt trên mặt nạ.

Khoảnh khắc cô chạm mắt với đối phương, người nọ đột nhiên nổi giận tát vào mặt cô, bàn tay thô ráp lập tức để lại vết hằn màu đỏ trên má cô.

“Cô nhìn xem, cô ta là Trịnh Nhã, bệnh nhân của cô đấy.” Người đeo mặt nạ túm tóc cô, ép cô nhìn đầu Trịnh Nhã: “Cô nhìn mắt cô ta cho rõ. Có phải không giống ánh mắt khi gặp cô dạo trước không? Bây giờ cô ta ngoan hơn nhiều, đúng không?”

Quý Vân Vãn trắng bệch mặt, trong mắt hiện rõ nỗi thương xót.

“Cô đang tội nghiệp cô ta? Chẳng lẽ cô không nhớ, cuộc đời của cô ta đã bị hủy hoại từ lâu rồi sao? Hơn nữa, cô còn góp một phần vào đấy. Nếu không tại cô, có lẽ cô ta vẫn có thể sống tiếp một cuộc đời vui vẻ ngập trong lời nói dối.”

Quý Vân Vãn khó chịu th* d*c, mùi máu tươi nồng nặc ùa vào xoang mũi, k*ch th*ch lên não cô, khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Trịnh Nhã in sâu trong mắt cô.

Quý Vân Vãn nhắm mắt, nhớ về lúc cô gái kia quỳ rạp xuống đất khóc nức nở.

Hối hận, bất lực, phẫn nộ và đau đớn, vô số cảm xúc đan xen, khiến nội tâm cô dâng lên từng đợt sóng cuồn cuộn.

Bình Luận (0)
Comment