Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 44

“Ngoài tôi ra, không ai có thể nói cho các người biết Quý Vân Vãn bị đưa đi đâu. Đương nhiên, các người cũng có thể dùng cách của các người để tìm cô ấy. Nhưng anh cảm thấy, cô ấy có thể chờ lâu như vậy không?”

Ngày đó, trong phòng bệnh, sau khi Lâm Tu bị Nghiêm Liệt gọi tỉnh lại đã nói điều kiện với bọn họ.

“Người mang cô ấy đi còn tàn bạo hơn tôi và Châu Kế Phàm.” Biểu cảm của gã bình thản không hề giống một nghi phạm đã bị khống chế: “Từ khi cô ấy mất tích đến bây giờ, là một ngày hay hai ngày rồi? Tôi thật sự rất nghi ngờ, bây giờ Cố vấn Quý của các người liệu có còn nguyên vẹn không, hay đã không còn đầy đủ...”

“Câm miệng!”

Lâm Tu bị Nghiêm Liệt đột nhiên nổi giận xách từ trên giường lên, ném xuống đất. Lâm Tu cao 1m67, vậy mà lúc bị Nghiêm Liệt xách lên lại chẳng khác gì xách một đứa nhỏ.

Toàn bộ phần lưng của gã đập vào tường, đau đến nhăn mặt.

Triệu Lâm đi lên túm gã dậy muốn cho gã một quyền, bị Nghiêm Liệt quát bảo ngưng lại.

“Nói, rốt cuộc cô ấy bị đưa đi đâu?!”

Lâm Tu thở hổn hển nói: “Chỉ cần các người đồng ý một yêu cầu của tôi, tôi sẽ giúp các người tìm được cô ấy.”

Nghiêm Liệt lạnh lùng nhìn gã, nói: “Nói, yêu cầu gì.”

“Nếu cô ấy còn sống, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một lần.”

Triệu Lâm tức giận nói: “Đồ chết tiệt, tôi cảnh cáo anh, chắc chắn Cố vấn Quý còn sống. Anh muốn gặp riêng cô ấy, anh muốn làm gì?!”

Lâm Tu không để ý đến cậu ta, mà nhìn Nghiêm Liệt, nói: “Tốt nhất là các người mau đưa ra quyết định đi. Tôi có thể chờ, nhưng cô ấy không chờ được đâu.”

“Có thể.” Sắc mặt Nghiêm Liệt cực kỳ khó coi: “Tôi đồng ý với anh, bây giờ thì nói địa chỉ ra đi.”

Khi Quý Vân Vãn được đưa đến bệnh viện, trước cửa phòng bệnh, Nghiêm Liệt nói với hai người Triệu Lâm: “Sau khi Cố vấn Quý tỉnh lại, không cần nói với cô ấy chuyện Lâm Tu muốn gặp cô ấy.”

Sở Phong: “Nhưng không phải trước đó anh đã đồng ý với Lâm Tu rồi sao?”

Nghiêm Liệt cười khẩy: “Tôi đồng ý, nhưng Lâm Tu là tội phạm hình sự nghiêm trọng, gã muốn gặp ai là chuyện tôi có thể quyết định sao?”

Triệu Lâm và Sở Phong liếc nhau, lời này đúng là không có chút sơ hở nào!

Sao phải giữ lời hứa với một tên tội phạm giết người hàng loạt? Cái loại b**n th** tới quy tắc làm người tối thiểu nhất cũng không có này đã khiến bao nhiêu cô gái vô tội chết trên tay gã rồi! Mẹ nó, ai thèm quản gã muốn gặp ai, muốn làm gì chứ. Dù sao sớm muộn gì gã cũng sẽ bị pháp luật trừng trị thôi.

“Bất kệ Lâm Tu có ý định gì đều không thể để Cố vấn Quý biết chuyện này.” Nghiêm Liệt nói nhẹ nhàng: “Trong vụ án này cô ấy đã phải chịu quá nhiều khổ sở rồi, không được để cô ấy gặp nguy hiểm gì nữa.”

“Hiểu rồi, Đội trưởng Nghiêm.”

...

Sau khi ngủ gần một ngày, Quý Vân Vãn tỉnh lại.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, ngoài cô ra không có một ai khác. Trong lúc mơ màng, cô chợt cảm thấy như mình vừa tỉnh lại sau bảy tháng hôn mê vậy. Cô mê man một hồi lâu mới nhận ra những gì xảy ra suốt khoảng thời gian này không phải là giấc mơ trong lúc hôn mê của mình.

Cô nghiêng đầu, nhìn chiếc giường bên cạnh, trên đó có bảy tám bó hoa tươi và giỏ trái cây. Bình hoa trên bàn cũng được cắm một bó bách hợp.

Hoa hồng, bách hợp, hoa cẩm chướng, hoa sao baby, tất cả những loại hoa có thể dùng khi thăm bệnh đều được gửi tới.

Rõ ràng đã có người đến thăm cô lúc ban ngày rồi lặng lẽ tặng cô rất nhiều thứ.

Lát sau, cô nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài cửa, hơn nữa đều là những giọng rất quen thuộc. Cô sờ sờ mặt bàn, không thấy điện thoại của mình. Lúc đang muốn ấn chuông gọi y tá tới thì cửa bị đẩy ra.

Người tới vừa nhìn thấy cô đã hét lên: “Ông trời ơi! Cố vấn Quý tỉnh rồi!”

“Cố vấn Quý tỉnh rồi! Tỉnh rồi, tỉnh rồi!!!”

“Mau mau mau, báo cho Cục trưởng Bạch, còn Đội trưởng Nghiêm nữa, đi đâu rồi?! Vừa rồi còn ở đây mà, nhanh gọi điện thoại cho họ đi, cố vấn Quý tỉnh lại rồi!!!”

“Ầm” một tiếng, Sở Phong và Triệu Lâm tranh nhau đẩy cửa vọt tới, đẩy cả y tá đang muốn vào phòng sang cạnh cửa, nói: “Mẹ nó đúng thật, tỉnh thật rồi!”

Sau đó lại xoay người hô to gọi nhỏ chạy đi.

Quý Vân Vãn: “...”

Cô rất nghi ngờ không phải mình chỉ ngủ hơn hai mươi mấy tiếng, mà là lại hôn mê hơn hai mươi tháng thì mới như vậy.

Mấy người này liệu có đang mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nào đó không nhỉ?

“Mấy người họ đã đi đi về về nhiều lần lắm rồi, cứ thay nhau tới đây đó.” Y tá vừa kiểm tra dịch truyền vừa cười nói: “Cả ngày đều có người mặc cảnh phục thay phiên trông coi ở cửa phòng bệnh, người qua đường không biết còn tưởng là cảnh sát đang trông coi tội phạm ấy.”

“Cô ấy không phải phạm nhân, cô ấy là lãnh đạo của chúng tôi.” Sở Phong thò đầu từ ngoài cửa vào, sửa lại: “Chúng tôi trông coi ở đây để bảo vệ lãnh đạo.”

Y tá cười gật đầu, nói: “Biết biết, nói đùa vậy thôi.”

Quý Vân Vãn lên tiếng: “Sở Phong, anh vào đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”

“Tôi không rảnh đâu Cố vấn Quý, tôi tìm người trả lời câu hỏi cho cô nha!” Nói xong, Sở Phong chạy mất hút, sau đó một người khác đi từ ngoài vào.

Là Nghiêm Liệt.

Quý Vân Vãn vừa nhìn thấy anh liền nhớ lại giọng nói như mệnh lệnh trước khi mình hôn mê, giọng nói chỉ cho phép cô ngủ đủ một ngày rồi phải tỉnh lại.

Giọng nói kia, không có gì phải nghi ngờ cả, chính là vị trước mắt đây.

“Nghỉ ngơi cho tốt nha.” Y tá cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Liệt, sau đó nói với Quý Vân Vãn: “Vết thương khó chịu thì gọi tôi.”

Nói xong y tá thu dọn rồi đi ra ngoài.

Quý Vân Vãn: “...”

Mắt cô không mù, từ giọng nói khó hiểu của Sở Phong và nụ cười ẩn ý y tá, cô biết chắc chắn những người này đã hiểu lầm cái gì rồi.

Nhưng cô và Nghiêm Liệt thì có gì để hiểu lầm chứ? Rõ ràng họ cùng lắm cũng chỉ có thể xem như quan hệ đồng nghiệp mà thôi.

Nghiêm Liệt bỗng khụ một tiếng, nói: “Cô... Thế nào rồi?”

“Tôi khỏe lắm, không vấn đề gì.” Quý Vân Vãn nói: “Hoàng San San... Không cứu được sao?”

Nghiêm Liệt gật đầu, đặt thứ gì đó trong tay lên bàn, nói: “Trong tình huống đó chúng ta có thể tự bảo vệ mình đã không tồi rồi. Về phần cô ta, trước khi lửa được dập tắt cô ta đã bị thiêu tới không còn hình người rồi.”

Quý Vân Vãn liếc nhìn, phát hiện anh mang tới một cái bình giữ nhiệt, lúc mở ra bên trong vẫn còn tỏa hơi nóng.

“... Tôi ăn không nổi đâu.” Quý Vân Vãn nghiêng đầu qua một bên.

Tuy rằng đúng là rất, rất đói, ba ngày nay cô gần như chưa ăn gì cả. Nhưng bị tra tấn gần ba ngày trong tình hình đó, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mùi máu kia còn sót lại xung quanh mình, bên tai là tiếng búa đập vào đỉnh đầu và tiếng kêu thảm thiết của động vật nhỏ.

Ngay cả khi nơi này là phòng bệnh sạch sẽ.

Điển hình của PTSD, đây là tình huống mà ngay cả cô cũng không thể tránh khỏi.

Cho dù một người có tố chất tâm lý mạnh đến đâu cũng sẽ có thứ mà mình sợ hãi. Ví dụ như những quân nhân từng lên chiến trường trải qua mưa bom bão đạn. Tố chất thân thể và tố chất tâm lý của họ đều vượt xa người thường. Nhưng khi họ rời khỏi chiến trường, vẫn sẽ có rất nhiều chiến sĩ phải chịu di chứng chiến tranh. Hay nói cách khác chính là PTSD, rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Cô chỉ cần tưởng tượng đến cảnh khi mình bị kéo bịt mắt xuống và nhìn thấy mấy thứ kia, dạ dày trống rỗng lại bắt đầu quặn lên. Đừng nói là ăn cái gì, ngay cả ngửi mùi thôi cô còn không thể chịu đựng được.

“Ăn không nổi cũng cố ăn mấy miếng, bên trong chỉ có gạo và rau xanh, không có thứ khác, chắc cô có thể ăn.”

Quý Vân Vãn nhìn Nghiêm Liệt múc cháo ra bát, trợn tròn mắt, liếc nhìn ra ngoài phòng bệnh.

Không bình thường, vừa rồi người nhiều như vậy mà sao lúc này lại chẳng còn ai nữa?

“Mấy người thay phiên đến trông tôi sao? Bọn họ đều đi hết rồi à?”

“... Phải, đi hết rồi.” Nghiêm Liệt ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, một tay bưng cháo, một tay cầm thìa nhìn cô, nói: “Sắc mặt cô vẫn rất xấu.”

“Đương nhiên, làm gì có ai trải qua hai ngày đó mà vẫn trắng trẻo mập mạp như cũ được.” Quý Vân Vãn sờ sờ mặt mình, cô biết chắc chắn sắc mặt mình không thể tốt hơn lần hôn mê bảy tháng được. Bởi vì sức sống và tinh thần khó khăn lắm mới nuôi lại được đã tiêu tan sạch trong hai ngày như địa ngục kia rồi.

“Tôi truyền nhiều dịch như vậy, chắc hẳn trong đó sẽ có đường glucose, tạm thời không ăn cơm vẫn có thể duy trì chức năng sinh lý.”

Nghiêm Liệt đặt thìa vào trong bát, nhìn cô nói: “Cố vấn Quý.”

Quý Vân Vãn: “Hả?”

“Muốn tôi đút cô sao?”

Quý Vân Vãn: “Hả?”

“Tốt lắm.” Thừa dịp cô kinh ngạc há miệng, Nghiêm Liệt nhanh chóng đút một thìa cháo vào miệng cô.

Quý Vân Vãn: “...”

Cô hoàn toàn không ngờ Nghiêm Liệt bình thường nghiêm trang như vậy lại giở trò chỉnh cô thế này. Nhưng khi anh đút thìa cháo ấm áp đó vào miệng cô, thật ra không hề khó chịu như trong tưởng tượng.

Cháo rất mềm, ngoài rau xanh, gạo và một chút muối ra thì chẳng có gì khác, không khiến cô cảm thấy quá khó chịu.

Nuốt một miếng xuống bụng, sự ấm áp đó khiến dạ dày thoải mái hơn nhiều.

“Có phải vẫn có thể cố ăn mấy miếng không?”

Quý Vân Vãn nuốt miếng cháo xuống, vừa định mở miệng trả lời, đột nhiên lại bị đút thêm một thìa cháo nữa.

Quý Vân Vãn: “...”

“Cô đã ngủ một ngày, có rất nhiều chuyện cô chưa biết. Trên cơ bản, vụ án này xem như đã điều tra xong. Hung khí giết người, những thỏi son bị mất của các nạn nhân và những chứng cứ khác đều đã rõ ràng. Ba hung thủ gồm Châu Kế Phàm, Lâm Tu và Hoàng San San đều đã bị đưa ra ánh sáng. Tóm lại, mọi việc không phụ sự cố gắng của chúng ta.” Nghiêm Liệt thấy cô nghe nghiêm túc, tiếp tục đưa một thìa cháo đến bên miệng cô, sau đó nhìn cô mở miệng ăn.

Quý Vân Vãn mở miệng muốn hỏi chuyện thì thìa cháo lại được đưa tới, chặn cái miệng đang muốn nói của cô.

“Nhưng tiếp theo vẫn còn rất nhiều chuyện phải điều tra. Vụ án này không xong ngay được. Dù sao còn liên quan đến vụ án 9.25 đã kết án. Lúc trước giới truyền thông thề thốt rằng hung thủ đã bị bắt về quy án. Hiện tại lại có thêm hai hung thủ, còn có thêm nạn nhân. Cục trưởng Bạch rất lo lắng. Không biết đến lúc đó bên trên sẽ truy cứu vấn đề kết án khi chưa tra rõ mọi việc như thế nào... Chắc chắn bị xử phạt không ít.”

Quý Vân Vãn há miệng theo bản năng, vừa nghe anh nói chuyện, vừa vô thức ăn hết non nửa bát cháo.

“Những người khác đều biết chuyện tôi bị bắt đi sao?”

Nghiêm Liệt dừng một chút, hỏi: “Cô nói ai?”

“Đồng nghiệp của tôi, cả giới truyền thông ngoài kia nữa...” Quý Vân Vãn nói: “Đừng nói là tôi mới gặp một chút sự cố nhỏ mà truyền thông đã quy chụp thành nạn nhân thứ mười rồi nhé?”

“Tạm thời vẫn chưa, nhưng có chuyện.” Nghiêm Liệt nói: “Chuyện này cô cần biết.”

“Chuyện gì?”

Nghiêm Liệt thản nhiên nhìn nhìn cái bát trong tay, đã vơi đi một nửa. Anh lại đưa một thìa đến bên miệng cô, nói: “Thằng nhóc Nguyên Triệt kia bị người của chúng tôi nhốt trong Cục cảnh sát.”

“... Phạm phải chuyện gì rồi?”

“Chưa kịp phạm tội, chỉ là cầm dao đi tìm Lâm Tu, muốn uy h**p gã nói ra tung tích của cô.”

Đây đúng là chuyện Nguyên Triệt có thể làm ra.

Nghiêm Liệt nói cậu ta chưa kịp phạm tội. Bởi nếu kịp thật thì với tính cách của Nguyên Triệt, cậu ta có khi sẽ chặt đứt một chân Lâm Tu thật.

Từ nhỏ Nguyên Triệt đã có đôi chút khiếm khuyết trong tính cách. Nguyên nhân là vì khi còn nhỏ cậu ta phải chịu cảnh bạo lực gia đình từ bố, còn từng bị bắt cóc, bị bọn cướp nhốt suốt một tuần. Lúc được cứu về thì gần như đã mất đi nửa cái mạng. Từ đó về sau, cậu ta thay đổi rất lớn. Cho đến trước 17 tuổi, tính tình cậu ta vô cùng nóng nảy, sau khi học xong trung học thì xuất ngoại, dưới nền giáo dục đa dạng của nước ngoài, tính cách của cậu ta đã vui tươi hơn một chút. Nhưng cũng không thật sự tốt hơn mấy, chẳng khác gì đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu suốt ngày gây chuyện thị phi.

Bước ngoặt thật sự, là từ sau khi mẹ cậu ta mắc bệnh trầm cảm có khuynh hướng tự sát, cậu ta mới dần trưởng thành. Trong lúc đó, Quý Vân Vãn đã cứu người mẹ muốn tự sát của cậu ta một lần, coi như là cứu vớt cậu ta một lần. Dưới sự khuyên bảo của Quý Vân Vãn, cậu ta dần trở về đường ngay, bắt đầu ngoan ngoãn theo mẹ làm việc.

Nhưng những bóng ma khi còn nhỏ vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định với tính tình của cậu ta, thường xuyên khiến cậu ta sa vào cảm xúc cố chấp.

Đến khi Nghiêm Liệt đặt bát lên bàn, Quý Vân Vãn đã ăn hết một bát cháo nhỏ, dạ dày trống rỗng thoải mái hơn hẳn.

Quý Vân Vãn cúi đầu nhìn tay mình.

Rõ ràng là có thể tự ăn, nhưng... Cô lại giống những cô gái bình thường khác, vô thức hưởng thụ thứ cảm giác được người ta chăm sóc này?

Nói chính xác hơn, phải là hình thức chăm sóc nửa ép buộc.

Nếu cô kiên trì không ăn, cô rất nghi ngờ liệu Nghiêm Liệt có cưỡng ép mở miệng cô ra rồi đút cháo vào hay không.

Nhưng mà từ đầu tới cuối, anh coi như khá dịu dàng. Mặc dù có chút ý ép buộc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng mỗi lần đều kiên nhẫn chờ cô nuốt hết rồi mới đút miếng tiếp theo.

“Bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi cho tốt, phải nằm viện quan sát hai ngày.” Nghiêm Liệt nói: “Mấy ngày nay không cần cô quan tâm chuyện vụ án nữa, chúng tôi sẽ xử lý những việc kế tiếp, có tiến triển thì nói cho cô sau.”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Ừm, biết rồi.”

Đúng là tất cả hung thủ đều đã bị đưa ra ánh sáng.

Nhưng mọi chuyện sẽ thật sự kết thúc như vậy sao?

Không, có thể vẫn chưa.

Chẳng qua, ít nhất vào lúc này, cô sẽ không tìm phiền toái cho Nghiêm Liệt nữa.

“Thoải mái hơn chút nào chưa?”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn... cháo của anh.”

Thiếu chút nữa là nói thành cảm ơn anh đã đút cháo cho tôi rồi. Lời đến bên miệng mới phát hiện ra không bình thường, cô có tay có chân, vốn không cần anh chăm sóc. Nhưng Nghiêm Liệt lại vẫn chăm sóc cô một cách tự nhiên như vậy, khiến cô bị cuốn theo nhịp điệu của anh.

... Hôn mê lâu quá nên phản ứng chậm chạp chăng?

“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Nếu thoải mái hơn rồi thì chúng ta tính sổ đi.”

Quý Vân Vãn cũng không phải chậm chạp thật, sao có thể không biết ý của anh.

Dù sao trước khi chuyện này xảy ra, hai bọn họ còn cãi nhau một trận, không ai nhường ai. Tuy nói chính xác hơn phải là Quý Vân Vãn liên tục khiêu khích giới hạn của anh.

Nghiêm Liệt nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực tế đúng là anh cũng rất ít khi tức giận thật. Anh lười cãi nhau với người khác, vì với anh, việc đó hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.

Lúc trước nguyên nhân bọn họ cãi nhau là gì nhỉ?

Đúng rồi, anh giận cô rõ ràng đã biết mình có thể gặp nguy hiểm nhưng lại lừa anh. Nhưng cô đâu có khả năng liệu sự như thần, sao có thể vì một suy đoán mà làm lãng phí lực lượng cảnh sát chứ?

Nếu muốn tính sổ thật... thì tốt nhất hai người bọn họ vẫn nên bỏ qua chuyện này thôi.

Quý Vân Vãn nhìn anh xoay người mang bát đi rửa, sau khi quay lại thì ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn cô.

Giây tiếp theo, hai người đồng thời mở miệng.

Quý Vân Vãn: “Xin...”

Nghiêm Liệt: “Xin lỗi.”

Quý Vân Vãn nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác. Theo lý, trừ khi sai nguyên tắc, chắc hẳn Nghiêm Liệt là người rất ít xin lỗi người khác, tại sao ư? Bởi vì anh rất ít phạm lỗi, cũng sẽ tránh để mình phạm phải bất cứ lỗi lầm nào. Anh có một bộ quy tắc riêng khi làm việc. Mà quy tắc đó chắc chắn sẽ là tuân thủ nghiêm ngặt các giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa cùng với những nguyên tắc cơ bản về bảo vệ tính mạng, tài sản, sự an toàn cho người dân. Suy cho cùng thì trước kia anh đã từng là quân nhân, ngay cả mấy chuyện như vô tình giẫm vào người khác, với bản lĩnh của mình, anh vẫn có thể tránh được.

Trùng hợp là, Quý Vân Vãn cũng là một người rất ít khi xin lỗi. Không hẳn là cô thích tranh cãi với người khác, mà là rất ít người có thể nói lại cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nói thua ai. Ngay cả những người vô lý nhất cũng rất khó chiếm được chút lợi thế nào từ cô.

Trùng hợp thay, hai người vừa rất ít khi xin lỗi vừa không biết nên xin lỗi như thế nào, trong lần hiếm hoi phải xin lỗi người khác... lại gặp nhau.

Không khí xấu hổ chỉ giằng co vài giây đã bị Nghiêm Liệt phá vỡ: “Cô cũng biết chỗ sai của mình sao?”

“???” Quý Vân Vãn vừa nói xin lỗi bỗng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang hỏi: “Anh nói chỗ nào?”

Nghiêm Liệt buồn cười: “Vậy nếu cảm thấy mình không sai chỗ nào thì tại sao lại nói xin lỗi tôi?”

Quý Vân Vãn: “... Vậy anh nói xem sao anh lại nói xin lỗi tôi trước đi.”

Nghiêm Liệt im lặng một lúc.

Khi Quý Vân Vãn cho rằng người này lại muốn cãi nhau với mình, đang chuẩn bị cãi lại, Nghiêm Liệt bỗng mở miệng nói rất nghiêm túc: “Lần trước là tôi không đúng, không nên bỏ mặc cô khi chưa hiểu rõ cô, lại không nói rõ ràng với cô, khiến cô trúng tập kích bị thương. Dù như thế nào, là tôi đã hứa hẹn phải bảo vệ cô, cho nên tôi phải xin lỗi cô.”

“Bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi.” Anh nói nhỏ: “Chỉ cần cô mất một sợi tóc, đó cũng là lỗi của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment