Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 58

“Hóa ra mọi người đang tụ tập, tôi quấy rầy mọi người thế này có ổn không?”

Minh Nhiễm vẫn chưa đi, nghe giọng nói này xem ra là còn chuẩn bị ngồi cùng bàn với bọn họ.

Không biết ai uống say rồi lớn tiếng nói: “Không đâu, cô là người nổi tiếng trên mạng đó nha. Có thể được cô quấy rầy cũng là vinh hạnh của bọn tôi.”

Vừa nghe thấy giọng bọn họ, Sở Phong đã biết mấy người này chỉ lo uống, hoàn toàn không thấy tin nhắn trong nhóm chat.

Quý Vân Vãn liếc mắt nhìn Sở Phong, Sở Phong yên lặng cúi đầu.

Thật ra anh ta chỉ tùy tiện tìm một lý do hẹn Quý Vân Vãn đến đây để giúp cô thư giãn một chút, rồi nhân cơ hội lừa đội trưởng của bọn họ qua, tạo cơ hội cho hai người, ai ngờ được... Cảnh này lại biến thành thật?!

“Ấy, đội trưởng, sao vừa tới đã muốn đi rồi?”

Giọng nói lãnh đạm của Nghiêm Liệt vang lên: “Xin lỗi, nội bộ cảnh sát tụ tập riêng tư, mời cô rời đi.”

Chưa đợi mọi người phản ứng, lại nghe Nghiêm Liệt mất kiên nhẫn hỏi: “Sở Phong đi đâu vậy?”

“Anh ta vừa đi đón người... Hình như là Cố vấn Quý đến rồi?”

Mấy giây sau, Quý Vân Vãn và Sở Phong vừa đi đến cửa phòng riêng đã gặp Nghiêm Liệt đẩy cửa đi ra.

Nhìn thấy dáng vẻ của Quý Vân Vãn, Nghiêm Liệt cũng sửng sốt: “Cô uống rượu?”

Quý Vân Vãn còn chưa nói, đã có một người đi ra từ bên trong. Chính là Minh Nhiễm nổi tiếng trên mạng kia. Dường như trong mắt cô ta chỉ có Nghiêm Liệt, vừa đi tới đã đụng vào cánh tay Nghiêm Liệt, hỏi: “Cảnh sát Nghiêm, anh muốn đưa tôi ra ngoài sao?”

Nghiêm Liệt hơi nhíu mày.

Quý Vân Vãn nói: “Xem ra tâm trạng của cảnh sát Nghiêm có vẻ không tốt lắm nhỉ. Thật khéo, tâm trạng tôi cũng không tốt.” Cô liếc mắt nhìn cô gái trẻ đứng bên cạnh Nghiêm Liệt, nói: “Cho nên, anh tiễn vị tiểu thư này ra ngoài trước. Hay đi vào uống một chén với tôi đây?”

Lúc này Minh Nhiễm mới nhìn về phía cô, nhíu mày: “Cô là...”

Sở Phong vừa muốn mở miệng đã bị Quý Vân Vãn giơ tay ngăn lại, cô nói: “Không cần giới thiệu, cô ta biết tôi là ai.”

Minh Nhiễm sửng sốt, hỏi: “Tôi... Tôi không biết cô, cô đang nói gì vậy?”

Quý Vân Vãn đi đến trước mặt cô ta. Minh Nhiễm lùi lại, còn căng thẳng muốn ôm lấy cánh tay Nghiêm Liệt. Nhưng Nghiêm Liệt đã bước sang một bên, vừa đủ giữ khoảng cách với cô ta.

Quý Vân Vãn mỉm cười: “Xác định là không biết tôi sao?”

Minh Nhiễm gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi thật sự không biết cô, tôi đến tìm cảnh sát Nghiêm, tôi chỉ biết anh ấy.”

“Ồ?” Quý Vân Vãn cười nhạt nói: “Vậy sao cô lại biết anh ấy vậy?”

“Mấy ngày trước bọn tôi đã gặp ở bệnh viện, anh ấy giúp đỡ tôi, cho nên tôi tìm anh ấy là muốn...”

“Muốn cảm ơn anh ấy?”

“Đúng vậy.” Minh Nhiễm mất kiên nhẫn nói: “Sao cô quản nhiều vậy, đây là chuyện của tôi và cảnh sát Nghiêm.”

Quý Vân Vãn bỗng nói: “Cô gái nhỏ, trên áo cô dính son kìa.”

“Hả?” Minh Nhiễm cúi đầu xuống nhìn theo bản năng, nhưng lúc này, bỗng có thứ gì đó chợt lóe lên trong mắt cô ta. Ngay sau đó, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai. Khi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp kia cách cô ta gần trong gang tấc.

Quý Vân Vãn nhìn thẳng vào mắt cô ta, hỏi chậm rãi: “Cô biết tôi sao?”

Đồng tử của Minh Nhiễm dần giãn to, đáp: “Biết... biết...”

Hiển nhiên, phương pháp thôi miên tức thời mà Quý Vân Vãn sử dụng không phải là thứ mà cô gái chưa trải sự đời trước mắt này có thể chống cự.

“ Vậy thì... Tôi là ai?”

“Cô là Quý Vân Vãn...”

“Vậy cô tên là gì? Minh Nhiễm? Là tên thật của cô sao?”

“Không... Không phải, tên tôi là Lý Minh Nhiên.”

Quý Vân Vãn nhìn vào mắt cô ta, hỏi với vẻ thản nhiên: “Chuyện cô và Nghiêm Liệt gặp nhau đã được sắp xếp từ trước rồi đúng không? Vì tiếp cận anh ấy nhỉ?”

Minh Nhiễm: “... Đúng vậy.”

“Vậy rốt cuộc mục đích của cô là gì? Vì muốn tiếp cận anh ấy, hay...” Quý Vân Vãn nheo mắt lại, hỏi: “Thật ra mục tiêu của cô là tôi?”

“Mục đích của tôi là...” Minh Nhiễm vừa muốn trả lời thì điện thoại trong tay bất ngờ rung lên, cô ta lập tức tỉnh táo, kinh ngạc che miệng lại: “A…”

Cô ta không rõ vừa rồi mình đã nói gì, sao bỗng dưng lại nói hết ra rồi?

Cô ta biết Quý Vân Vãn có khả năng thôi miên nên đã rất chú ý để không bị Quý Vân Vãn làm rối loạn, không hiểu sao lại vẫn...

Đương nhiên cô ta sẽ không biết, Quý Vân Vãn không phải nhà Thôi miên Tâm lý chỉ biết một chút về thuật Thôi miên theo nghĩa truyền thống. Ngay cả Chuyên gia Tâm lý có danh tiếng trong ngành cũng từng công nhận, không ai trong thế hệ trẻ có thể sánh được với các công trình nghiên cứu và thiên phú về Thôi miên của Quý Vân Vãn. Nhà Thôi miên bình thường cần bố trí cảnh thôi miên trước, hoặc sẽ cần dùng một số công cụ và phương tiện khác để dẫn dắt người bị thôi miên tiến vào trạng thái tiềm thức. Nhưng Quý Vân Vãn lại là một Chuyên gia Thôi miên có thể sử dụng phương pháp thôi miên tức thời thuần thục đến mức lô hỏa thuần thanh*.

*Lô hỏa thuần thanh: 炉 chỉ cái lò mà thời xưa dùng luyện đan dược 火 nghĩa là hoả, hay nói cách khác chính là lửa, 纯青 là thuần thanh, ở đây muốn nói tới màu xanh thuần khiết. Lò luyện đan có màu xanh thuần khiết. Ngày xưa khi luyện đan dược, màu của ngọn lửa sẽ quyết định phẩm cấp của đan dược, màu xanh được coi như là mức độ cao nhất, luyện đan ra màu xanh cũng là trình độ cao thâm nhất.

Cô có thể lợi dụng mọi thứ ở môi trường xung quanh làm phương tiện thôi miên.

Sở Phong nhíu mày, cũng bắt đầu nghi ngờ về người nổi tiếng trên mạng đột nhiên xuất hiện này: “Vân Vãn, sao cô biết cô ta biết cô?”

“Vừa rồi lúc bước ra, cô ta đã cố tình tránh ánh mắt của tôi, hoàn toàn không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái. Anh cảm thấy như vậy có bình thường không?” Quý Vân Vãn nói: “Thông thường, trong trường hợp này, ít nhất cô ta sẽ liếc mắt đánh giá tôi một lần, nhìn xem tôi là ai.”

“Một người lớn đứng lù lù ở đây như tôi, còn là nữ. Cô ta cũng là nữ, không thể nào ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần, trừ khi... ngay từ đầu cô ta đã biết tôi là ai.”

Sở Phong đã hiểu: “Chết tiệt, không ngờ cô ta dám đùa giỡn chúng ta như vậy.”

“Cô thôi miên tôi!” Minh Nhiễm chỉ vào Quý Vân Vãn tức giận nói: “Cô có chút đạo đức nghề nghiệp nào không thế?!”

Quý Vân Vãn chế nhạo: “Ô, không biết tôi thì sao lại biết tôi là nhà Thôi miên?”

“Cô... Tôi biết cô thì thế nào? Hiện giờ ai chẳng biết cô là Cố vấn Tâm lý của Cục cảnh sát chứ. Bây giờ cô còn nổi tiếng hơn tôi, phải hỏi thăm nữa ư?”

Minh Nhiễm còn muốn tiếp tục ngụy biện, nhưng một bóng dáng cao lớn đã bất ngờ tới gần. Nghiêm Liệt đứng trước mặt cô ta, chắn Quý Vân Vãn phía sau.

“Cố ý tạo lý do tiếp cận cảnh sát. Không cần biết mục đích của cô là gì. Bây giờ tôi có thể đưa cô về Cục cảnh sát tiến hành thẩm tra.”

Nghiêm Liệt nói không hề nể tình: “Tôi cho cô một cơ hội nữa, mục đích của cô là gì?”

“Tôi...” Sắc mặt Minh Nhiễm lúc đỏ lúc trắng: “Tôi thấy anh đẹp trai, muốn tiếp cận anh không được sao? Chẳng lẽ muốn theo đuổi cảnh sát còn là phạm pháp à? Thảo nào cả đám các người đều là chó độc thân, cả đời cũng không thoát được cô đơn đâu!”

Sở Phong: “Không phải, tôi nói này, chó độc thân trêu chọc gì cô...”

Minh Nhiễm đẩy Sở Phong ra, chạy đi.

Sở Phong nhanh chóng đưa tay ôm bả vai Quý Vân Vãn, nói: “Quên đi quên đi. Hôm nay chúng ta không cần chấp cô ta vội, tôi sẽ điều tra cô ta sau. Chúng ta đi vào thôi, tôi vừa gọi cho cô hai món rau đấy. Cô nhìn xem còn muốn ăn gì...”

Nói một hồi Sở Phong mới nhận ra không đúng, vừa ngẩng đầu đã thấy Nghiêm Liệt nhìn chằm chằm tay mình. Anh ta lại cúi đầu nhìn, tay mình đang nắm bả vai Quý Vân Vãn...

Sở Phong vội vàng thu tay về, quy củ mời người đi vào.

Bữa tiệc lần này không có lãnh đạo, mọi người uống rất thoải mái, thấy Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn đến rồi mới bớt bớt lại.

“Ấy? Người nổi tiếng trên mạng đó đã đi rồi à?”

“Đi rồi.” Sở Phong tức giận: “Người một nhà chúng ta tụ tập, một người ngoài xem náo nhiệt gì chứ. Mấy người uống ít thôi, ngày mai còn phải đi làm!”

Nhân viên phục vụ đến thu dọn bát đĩa, sau đó bưng mấy món mới lên. Sở Phong tìm một chỗ cho Quý Vân Vãn ngồi xuống, rồi lấy đồ ăn cho cô. Xong xuôi, anh ta đá người ngồi cạnh Quý Vân Vãn đi, nói: “Đội trưởng Nghiêm ngồi đây, đây là chỗ của anh.”

Quý Vân Vãn liếc Sở Phong, nghĩ thầm hôm nay thằng nhóc này bị động kinh sao? Gán ghép cô và Nghiêm Liệt trắng trợn như vậy luôn?

Cô là đồ ngu thì mới không nhìn ra suy nghĩ của mấy người này.

Chẳng lẽ bọn họ đều biết cô đang ở trong nhà Nghiêm Liệt?

Vừa nghĩ vậy, tim Quý Vân Vãn giật thót, không hiểu sao lại cảm thấy mặt hơi nóng.

Da mặt cô vốn không mỏng như vậy. Nhưng dù sao cô cũng từng khẳng định suốt hai năm rằng mình không có hứng thú với cảnh sát, từ chối mấy người của Cục cảnh sát liền. Kết quả giờ lại đến ở nhà đội trưởng của người ta. Tuy chỉ là ở nhờ... Nhưng nghĩ kiểu gì vẫn thấy hơi không biết xấu hổ nhỉ?

Nhưng nhìn dáng vẻ của Sở Phong thì giống như không hề biết việc này, hơn nữa... Nghiêm Liệt chắc chắn sẽ giữ bí mật.

Có lẽ vì không muốn không khí đột nhiên lắng xuống, Sở Phong rất tận chức tận trách khuấy động không khí. Uống hai chén rượu xong thì bắt đầu nhiệt tình tán gẫu với những người khác.

“Cô uống rượu ở đâu?”

“Hả?” Quý Vân Vãn đang mỉm cười nhìn Sở Phong và Triệu Lâm ầm ĩ, bỗng nghe thấy có người nói chuyện bên tai. Cô hỏi: “Anh nói gì?”

“Tôi nói, cô uống rượu ở đâu?” Nghiêm Liệt hỏi lại.

Mười mấy người ngồi quanh cái bàn tròn lớn trong phòng vẫn hơi chật. Bởi vậy Nghiêm Liệt cách cô rất gần, gần đến mức chỉ cần nâng tay lên là có thể chạm tới. Quý Vân Vãn vừa quay đầu lại đã đối diện với tầm mắt anh ở khoảng cách gần.

“Anh đoán xem.”

“Không phải gần nhà cô.” Nghiêm Liệt suy nghĩ, nói tên một con đường: “Cô đến quán bar trên đường kia à? Nơi đó rất loạn, cô cứ đi uống rượu một mình như vậy sao?”

“Tôi đã làm rất nhiều việc một mình rồi.”

Nói xong câu đó, Quý Vân Vãn lập tức phát hiện ánh mắt anh tối sầm lại.

Rất rõ ràng, đáp án này khiến anh khó chịu.

Sự lúng túng của Quý Vẫn Vãn cũng tăng lên, nghĩ thầm tôi quản anh có vui hay không làm gì. Tôi muốn đi nơi nào thì đi, muốn uống rượu thì uống, mẹ nó không ai quản được tôi hết.

Cô cầm lấy ly rượu, lắc lắc rồi buông xuống, lấy một chai rượu chưa mở nắp trong thùng rượu dưới đất lên, dùng đồ khui mở nắp chai, nói: “Hôm nay tôi muốn uống, tôi xem ai dám ngăn cản tôi.”

Nói xong, cô cầm chai rượu định rót vào miệng, nhưng tay cầm chai rượu lại bị người khác giữ lấy.

Bàn tay của người đàn ông rất lớn, phủ kín bàn tay cầm chai rượu của cô.

Quý Vân Vãn khó tin nhìn anh.

Cô không nghĩ tới Nghiêm Liệt sẽ trực tiếp... ngăn cản cô như vậy?

Nghiêm Liệt không nhúc nhích nắm tay cô, mặc cho cô trừng mắt mình, thản nhiên nói: “Rượu hôm nay, tôi muốn cản.”

Quý Vân Vãn cười khẩy: “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc tôi chịu trách nhiệm về sức khỏe của cô.” Nghiêm Liệt nói chậm rãi: “Bác sĩ của cô nói cho tôi biết, cô vốn có một số vấn đề về dạ dày, gần đây lại bắt đầu trở nặng hơn. Cô đã nôn trong bệnh viện mấy lần rồi. Bác sĩ nói khoảng thời gian này cô không thể uống rượu, không thể ăn cay. Nếu không sẽ dễ phát triển thành viêm dạ dày mãn tính... Cô quên cảm giác lúc đau dạ dày đến mức không ăn được gì rồi đúng không?”

Quý Vân Vãn: “Tôi...”

Lần đầu Nghiêm Liệt không thèm nghe cô nói chuyện đã ngắt lời cô: “Phải, tôi không có tư cách quản cô. Nhưng chuyện tôi đã hạ quyết tâm muốn xen vào thì cũng không ai có thể ngăn cản được.”

Quý Vân Vãn hít vào một hơi: “Anh...”

“Cô không chấp nhận là chuyện của cô. Hoặc là giờ cô thôi miên tôi, khiến tôi buông tay để mặc cô uống. Còn không thì cô hãy ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm đầy đủ chăm sóc dạ dày cho tốt đi. Nếu tiếp tục bướng bỉnh như vậy, người không thoải mái chính là cô.” Nghiêm Liệt nói xong, nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cô. Thấy mu bàn tay Quý Vân Vãn bị anh nắm đỏ, Nghiêm Liệt hơi nhíu mày, nói: “Rượu lạnh, buông tay ra.”

Hiển nhiên Quý Vân Vãn đã bị thái độ này của anh chọc giận, cô nói : “Không buông.”

“Buông ra.” Nghiêm Liệt kiên nhẫn nhìn cô.

Thấy Quý Vân Vãn quay đầu đi không để ý tới anh, Nghiêm Liệt bỗng hạ giọng, giọng nói mang theo mấy phần uy h**p: “Tôi đếm ba tiếng...”

Bình Luận (0)
Comment