Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 65

Phòng họp Đội Cảnh sát hình sự, Cục cảnh sát thành phố D.

“Tôi đã làm một hồ sơ tâm lý sơ bộ về hung thủ. Từ cách thức phạm tội của hung thủ này cùng với việc khám nghiệm hiện trường vứt xác. Tôi cho rằng hung thủ là phụ nữ, người địa phương. Khoảng 20 - 26 tuổi, vóc người trung bình, tướng mạo ưa nhìn, từng bị bắt nạt dẫn đến tính cách cực đoan, có một thời gian dài tiếp xúc với ba nạn nhân. Ví dụ là bạn bè cấp ba đồng thời quan hệ rất tốt. Thực tế, rất có thể hung thủ này chính là bạn học cũ của bọn họ. Hung thủ cố ý chọn thời điểm g**t ch*t ba nạn nhân là sau khi bọn họ say rượu. Từ đó có thể thấy sức mạnh của cô ta không bằng ba người đàn ông này, không thể khống chế nạn nhân khi bọn họ tỉnh táo nên phải chờ sau khi bọn họ say rượu để dễ dàng hơn. Cách thức phạm tội của cô ta rất đặc biệt. Hành động c** q**n áo của nạn nhân cực kỳ có tính sỉ nhục. Vả lại, sau khi nạn nhân chết hung thủ còn để bọn họ ở tư thế quỳ rạp xuống đất đầy hèn mọn. Rất rõ ràng, hung thủ muốn bọn họ xin lỗi và chuộc tội về một chuyện nào đó mà bọn họ từng làm. Khả năng cao chuyện này chính là việc hung thủ từng bị ba người này ép buộc và lăng nhục trên phương diện t*nh d*c.”

Nói theo cách dễ hiểu, hồ sơ tâm lý không phải là tưởng tượng vô căn cứ từ hành vi phạm tội và hiện trường vụ án, mà được chia làm nhiều bước: Đầu tiên là đánh giá chính hành vi phạm tội. Tiếp theo sẽ đánh giá kỹ lưỡng các chi tiết của hiện trường vụ án, phân tích nạn nhân kết hợp với báo cáo tổng kết của nhân viên khám nghiệm hiện trường (bao gồm pháp y). Cuối cùng mới dựa vào một loạt tổng kết này để đưa ra hồ sơ tâm lý sơ bộ. Sau đó dựa vào hồ sơ tâm lý đưa ra ý kiến cho việc điều tra phá án.

Người mới này từng tốt nghiệp Trường Đại học Cảnh sát, làm việc hoàn toàn dựa theo các bước đó. Sau ba vụ án liên tiếp có cách thức gây án tương tự, cậu ta đã đưa ra hồ sơ tâm lý sơ bộ cho vụ án lần này.

Vốn dĩ trước đó nhóm lãnh đạo vẫn duy trì thái độ nghi ngờ với cái gọi là hồ sơ tâm lý tội phạm này. Dù sao tất cả các vụ án trong tay bọn họ đều là vận dụng kỹ thuật điều tra tội phạm truyền thống. Những năm gần đây, khó khăn lắm bọn họ mới chuyển từ phương thức điều tra phá án truyền thống sang phương thức hiện đại với hệ thống Skynet được áp dụng khoa học kỹ thuật. Bây giờ lại thêm một cái là hồ sơ tâm lý. Điều này đối với bọn họ hoàn toàn không khác gì những điều viển vông, nhiều nhất chỉ là từng xem trên phim điện ảnh hay truyền hình thôi, vận dụng thực tế chẳng có tác dụng gì.

Nhưng mà kể từ khi sở tỉnh thành lập Viện nghiên cứu Tâm lý Tội phạm vào hai năm trước và sự nổi tiếng của những Chuyên gia Tâm lý như Quý Vân Vãn, các Đội Cảnh sát hình sự của nhiều thành phố trong nước cũng đã bắt đầu coi trọng nhân tài ở phương diện này.

Trước khi đến Đội Cảnh sát hình sự của thành phố D, Tiêu Nam từng là sinh viên xuất sắc của chuyên ngành này. Dù vậy nhưng đã qua mấy vụ án mà cậu ta vẫn chưa có đất dụng võ. Đến tận khi sau vài tháng mà việc điều tra vụ án liên hoàn đặc biệt lần này vẫn chưa có tiến triển gì, lãnh đạo mới đặt hy vọng lên người cậu ta.

Đương nhiên, Tiêu Nam vẫn bị nghi ngờ về khả năng. Cho nên, lần này cậu ta đã làm việc rất chăm chỉ. Cậu ta tăng ca liên tục nhiều ngày mới soạn ra được một phần hồ sơ tâm lý như vậy. Vào thời điểm tất cả mọi người đang quan sát mình, cậu ta vô thức ngẩng đầu lên, cố gắng để giọng mình rõ ràng và lưu loát hơn.

“Chúng ta đều đã điều tra sinh hoạt cá nhân của ba nạn nhân. Bên cạnh bọn họ chưa từng thiếu bạn tình, có rất nhiều niềm vui riêng tư. Hơn nữa, hai nạn nhân trước còn quen nhau. Vậy nên, tôi nghi ngờ hung thủ là một người phụ nữ từng hẹn hò với bọn họ. Trong quá trình yêu đương với bọn họ, cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục trong mối quan hệ nên đã trả thù. Vì vậy, cuối cùng vụ án liên hoàn này chính là sự trả thù của một nữ sát nhân.”

“Dưới góc độ của tâm lý, hung thủ đã đè nén thù hận quá lâu khiến tính cách bình thường của cô ta có sự biến đổi. Bởi vậy, có thể suy đoán hung thủ là một người có tính cách không hòa đồng với xã hội. Rất ít bạn bè, ăn mặc kín đáo, chủ yếu là màu tối. Có thể bởi vì tâm trạng chán nản mà từng xuất hiện hành vi cực đoan. Còn một điểm nữa. Nếu hung thủ coi việc báo thù thành động lực sống duy nhất thì có khả năng cô ta sẽ có hành vi tự sát sau khi giết người thành công. Vì vậy, việc làm việc và kiếm tiền không phải điều quan trọng đối với cô ta. Dựa theo quy luật gây án của cô ta có thể thấy cô ta biết khá rõ về hành tung của nạn nhân. Ngay cả việc nạn nhân uống rượu vào ngày nào cô ta đều biết hết. Vì vậy, chắc chắn cô ta đã theo dõi giám sát nạn nhân một thời gian dài. Cũng có nghĩa là trong thời gian xảy ra án mạng, cô ta không có việc làm cố định và luôn sống một mình. Phạm vi hoạt động của cô ta sẽ giới hạn gần khu vực sinh sống của ba nạn nhân này. Cô ta không hề có ý định đến nơi khác. Vì thế, tôi đề nghị tiến hành sắp xếp điều tra gần khu vực sống của ba nạn nhân. Ngoài ra, do phải tránh camera trong lúc theo dõi nạn nhân, căng thẳng kéo dài cũng sẽ khiến cô ta nghi thần nghi quỷ. Từ đó có thể để tâm hơn tới mục tiêu là những người đáng ngờ ăn mặc kín đáo, cố gắng tránh sự chú ý của người đi đường ở siêu thị hay những nơi gần khu vực nạn nhân sinh sống.”

Chung Lương, Tổ trưởng Tổ chuyên án chịu trách nhiệm vụ án này gật đầu, nói: “Tôi đồng ý với quan điểm của Tiêu Nam. Dựa vào hiện trường vứt xác, trong ba lần gây án, mặc dù cách thức gây án của hung thủ giống nhau nhưng vẫn có thể nhìn ra được khi gây án hung thủ rất kích động từ một số chi tiết. Ví dụ, dây thừng và kỹ thuật trói của ba nạn nhân đều khác nhau. Có nút thắt rất chặt, có nút thắt rất lỏng. Nhưng thời điểm xóa bỏ dấu vết gây án lại rất cẩn thận. Điểm này phù hợp với đặc điểm của phạm nhân nữ. Hơn nữa, khuôn mặt người chết đều bị bầm tím với mức độ khác nhau. Hiển nhiên hung thủ khá mất bình tĩnh vào thời điểm hành hung và cũng không đủ tự tin vào sức mạnh của mình nên mới lựa chọn ra tay khi ba nạn nhân đã say rượu.”

“Xem ra không cần mượn Chuyên gia bên Tân Hải rồi, chúng ta có thể tự phá vụ án này.”

Phó Cục trưởng nói: “Người đã mượn đến rồi, cũng không thể thất lễ với người ta được. Đúng rồi, hôm qua ai chịu trách nhiệm tiếp đón? Hôm nay họp mà không thông báo với Cố vấn Quý kia sao?”

“A, là tôi, là tôi.” Lương Phi, nữ cảnh sát duy nhất ở đây nói: “Tôi vội đến họp, quên thông báo cho cô ấy... Bây giờ tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay.”

“Đi thông báo đi. Người ta chạy từ xa tới đây, vốn nên đón tiếp người ta cho tốt. Hơn nữa còn là đích thân lãnh đạo tỉnh điều tới, không thể lơ là được...”

Lương Phi vội vàng đi gọi điện thoại, lúc trở về thì vẻ mặt hơi xấu hổ: “Vị Cố vấn Quý kia nói cô ấy đang điều tra hiện trường án mạng...”

“Ai dẫn cô ấy đi?”

“Hình như cô ấy tự đi với một đồng nghiệp khác của Tân Hải...”

Phó Cục trưởng vỗ đầu: “Hỏng rồi. Sao tôi lại quên mất cậu ấy chứ.”

“Còn ai đến cùng nữa sao?”

“Là Nghiêm Liệt của Đội Cảnh sát hình sự, Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải.”

Bất cứ nhân tài nổi tiếng trong ngành nào cũng sẽ được mọi người đem ra thảo luận rất nhiều hoặc coi như tấm gương để noi theo. Đương nhiên ngành cảnh sát không phải ngoại lệ. Nghiêm Liệt có thể nói là khá nổi tiếng trong ngành cảnh sát. Dù sao một người trẻ tuổi như vậy, không chỉ từ quân nhân chuyển sang làm cảnh sát mà còn được thăng chức đến vị trí Đội trưởng sau mấy lần lập công như anh, có thể nói, mỗi bước đi của anh đến hiện tại đều là dựa vào chính năng lực của mình để đạt được.

Chuyện anh đến thành phố D chỉ có mấy lãnh đạo biết. Những người này không rõ tình hình nên tất nhiên không biết ngoại trừ Quý Vân Vãn, hiện giờ anh cũng đang ở hiện trường án mạng.

...

Nghiêm Liệt hỏi: “Thế nào? Phát hiện được gì không?”

“Hiện trường gần như đã được dọn dẹp hết... Tôi phải xem thi thể nạn nhân mới có thể đưa ra phán đoán. Hiện trường bị mưa làm hư hại quá nhiều, chỉ xem ảnh thì không được.”

Quý Vân Vãn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Xem thời tiết này có vẻ lại sắp mưa rồi, may mà anh lái xe đến đây.”

“Thời tiết trước và sau khi ba vụ án này xảy ra đều rất xấu. Xem ra khi hành hung, hung thủ không chỉ chờ đến thời điểm nạn nhân uống rượu mà còn xem dự báo thời tiết. Hắn biết ngày mưa sẽ xóa đi dấu vết giết người của mình.”

Quý Vân Vãn gật đầu, hơi suy tư, cô nói: “Mặc dù hung thủ sắp đặt tư thế của nạn nhân tương đối cẩn thận, nhưng vẫn có một số chi tiết rất qua loa. Ngược lại giống như...”

“Giống như gì?”

Thấy cô vẫn đang suy nghĩ, Nghiêm Liệt cũng không hỏi nhiều.

Một lát sau, anh cầm điện thoại có thông báo tin nhắn lên xem, nói: “Bọn họ vừa mở một cuộc họp phân tích vụ án và đã tạo một hồ sơ tâm lý sơ bộ về hung thủ, bước đầu kết luận hung thủ là một cô gái trẻ.”

“Nữ sát nhân cho vụ án giết người hàng loạt? Nếu hồ sơ chính xác thì thật đúng là hiếm thấy.” Quý Vân Vãn nói: “Nhưng có thể hiểu được lý do tại sao bọn họ nói hung thủ là phụ nữ.”

Quý Vân Vãn liếc mắt nhìn Nghiêm Liệt, cười nói: “Được đấy Đội trưởng Nghiêm, đi đến đâu cũng có gián điệp.”

“Quá khen, quy trình cơ bản mà thôi.” Nghiêm Liệt nói một cách khiêm tốn.

Quý Vân Vãn đi lên hai bước, bỗng cảm thấy như mình giẫm phải cái gì đó. Dưới chân toàn là bùn đất lầy lội do trời mưa. Vậy nên, lúc nạn nhân được phát hiện thì những dấu vết trên thi thể đã bị mưa to rửa sạch.

Biểu cảm của Quý Vân Vãn khi ngồi xổm xuống khám nghiệm hiện trường rất nghiêm túc, Nghiêm Liệt nhìn đến mê mẩn.

Cũng tốt, có lẽ để cô bận rộn vì vụ án như vậy sẽ có thể giúp cô thoát khỏi những tổn thương đã phải chịu trong vụ án 9.25 nhanh hơn.

Đương nhiên, dù sao vụ án này vẫn là một vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng có độ khó cao, không dễ phá. Điều đó đồng nghĩa rằng trong khoảng thời gian này, Quý Vân Vãn sẽ lại phải vất vả một phen.

Tối qua, sau khi anh chấm dứt xung đột với Nguyên Triệt và trở về thì phát hiện Quý Vân Vãn đã ngủ thiếp đi vì mệt. Nghiêm Liệt gọi cô dậy uống thuốc, sau đó canh bên giường cô cả đêm. Đến tận sáng sớm khi thấy cô đã hạ sốt anh mới trở về phòng mình tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lúc.

Vốn dĩ Quý Vân Vãn định tự đến xem hiện trường trước, nhưng lúc cô thu dọn ra ngoài thì đã thấy Nghiêm Liệt đang mở cửa đi ra. Đúng là ở ngay cạnh phòng cô.

“Sao anh không ngủ một lúc?”

“Đủ rồi, tới thời gian làm việc rồi.”

Lúc ấy cô còn hơi xấu hổ. Bởi vì dù đêm qua cô ngủ mê man nhưng vẫn biết rõ Nghiêm Liệt đã trông coi bên giường cô suốt một đêm. Thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được tay anh v**t v* trán mình để thử độ ấm.

Mỗi lần như vậy, cô sẽ bắt lấy tay anh.

Chờ đến khi cô hạ sốt và tỉnh lại thì toàn thân đã thấm đẫm mồ hôi. Còn Nghiêm Liệt đang dựa vào chiếc ghế bên giường, cúi xuống ngủ. Lúc Quý Vân Vãn đứng dậy muốn đi tắm rửa, anh lập tức bắt lấy tay cô, hỏi: “Đi đâu?”

Cô nghe ra giọng anh khàn khàn, hiển nhiên là thức cả đêm.

“Đi tắm.”

Nghiêm Liệt liếc nhìn đồng hồ mới phát hiện trời đã sáng. Quý Vân Vãn bảo anh nhanh đi nghỉ ngơi, lúc đó anh mới trở về phòng mình. Cho đến khi ra ngoài, anh mới chỉ được ngủ bốn giờ mà thôi.

“Bên kia gọi điện thoại tới bảo chúng ta qua đó, đi thôi.”

Chờ khi bọn họ tới Cục cảnh sát, Phó Cục trưởng khách khí tự mình đến đón bọn họ, tiến lên muốn bắt tay với Quý Vân Vãn.

Nghiêm Liệt bước ra một bước, mỉm cười bắt tay Phó Cục trưởng, nói: “Khách sáo rồi, Cục trưởng Lý. Chúng tôi cũng là đến hỗ trợ công việc thôi, không cần khách sáo như vậy.”

Phó Cục trưởng thầm nghĩ, mọi người đều nói Nghiêm Liệt này là một người tham công tiếc việc, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thỉnh thoảng còn dám mắng thẳng mặt lãnh đạo, không ngờ khi gặp mặt lại rất khiêm nhường.

Nhưng nghĩ cũng phải, dù sao đây không phải Tân Hải, không phải địa bàn của mình thì tất nhiên vẫn nên khách khí một chút.

“Là thế này. Sáng nay Tổ chuyên án đã mở một cuộc họp và thảo luận một số chi tiết. Đúng lúc mọi người đến, vậy thì để tiểu Trịnh của Tổ chuyên án nói với hai người về tổng kết nội dung thảo luận của cuộc họp đi. Hai người xem có ý kiến gì thì cứ việc nói, cũng hy vọng Cố vấn Quý và Đội trưởng Nghiêm có thể giúp đỡ chúng tôi giải quyết vụ án trong tháng này...”

Quý Vân Vãn: “Tôi muốn xem thi thể của nạn nhân ba ngày trước.”

“Cố vấn Quý ăn cơm chưa? Giờ cũng vừa đến giờ cơm trưa, gần đây có một nhà hàng khá ổn, có muốn vừa ăn vừa nói chuyện không?”

Quý Vân Vãn: “Không cần, hôm qua chúng tôi ăn khá muộn. Nếu đói bụng thì tùy tiện mua hộp cơm là được.”

Lẽ ra, so với Nghiêm Liệt có tính tình lạnh lùng cứng rắn trong lời đồn, Quý Vân Vãn nên là người thân thiết và dễ nói chuyện hơn. Nhưng lúc này, trên mặt cô lại không hề có nụ cười, nói chuyện rất thẳng thắn: “Nếu có thể thì làm phiền cho người dẫn tôi đi xem luôn bây giờ.”

“Không thành vấn đề, để Lương Phi dẫn hai người đến Phòng Pháp y xem đi.” Phó Cục trưởng cười ha hả nói: “Vậy mọi người làm việc nhé, có việc gì thì có thể trao đổi bất cứ lúc nào.”

“Được, lãnh đạo, ngài cứ bận việc của mình đi.”

Nghiêm Liệt liếc nhìn bóng người không ngừng đi qua ngoài cửa sổ bên phía Quý Vân Vãn, thuận miệng hỏi: “Thành viên khác của Tổ chuyên án đâu?”

Lương Phi nói: “Bọn họ đều chia ra tự đi điều tra rồi. Hiện tại chúng tôi đã bước đầu xác định và khoanh vùng được nghi phạm.”

“Ồ, vậy rất tốt.” Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Nếu có thể giải quyết vụ án trong tháng này thì tốt. Chúng tôi đến không một chuyến, nhưng thật ra cũng xem như một niềm vui lớn.”

Quý Vân Vãn đi bên cạnh anh, không cần nhìn vẫn biết dọc đường đi có không ít người đang thảo luận về cô. Nhưng ngoại trừ sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm của cô thì thứ bọn họ thảo luận nhiều nhất chính là ngoại hình của cô.

Đây là việc không tránh được ở bất cứ đâu trong xã hội. So với năng lực của phụ nữ thì thứ mọi người chú ý nhất thường là ngoại hình của họ. Một người vừa có ngoại hình xuất chúng lại có cả năng lực đáng nể thì sẽ được mang ra thảo luận nhiều hơn so với những người chỉ có năng lực xuất chúng. Đương nhiên, đối với phụ nữ, thật ra điều họ muốn người khác thừa nhận nhất chính là năng lực của bản thân. Dù sao ngoại hình chỉ là vẻ bề ngoài, còn năng lực bên trong của một người mới là thứ mạnh mẽ nhất.

Mà đối với người có ngoại hình khiến người khác chú ý ngay từ khi còn nhỏ như Quý Vân Vãn thì dù người ta có nhìn mình hay bàn tán như thế nào cô cũng không thèm để ý. Trong lòng cô, công việc được xếp trên cùng.

“Nghiêm Liệt.” Quý Vân Vãn bỗng nhỏ giọng gọi tên anh.

“Hửm?”

“Anh cảm thấy trong mắt người bình thường ngoại hình của tôi có được coi là đẹp không?” Cô hỏi một cách thản nhiên.

“Sao tự dưng lại hỏi mấy thứ vô nghĩa này?” Nghiêm Liệt nhìn thẳng, không liếc nhìn cô một cái, nói thản nhiên: “Tôi đâu có mù.”

Bình Luận (0)
Comment