Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 67

Nghiêm Liệt nhìn tay mình. Số lần bắt tay trong nửa giờ vừa rồi thật sự đã vượt qua tổng số lần bắt tay mấy năm nay cộng lại rồi. Nhưng bù vào đó là anh đã thành công kéo được sự chú ý của mọi người sang người mình.

Bảo vệ Quý Vân Vãn mới là mục đích của anh, ai thèm quan tâm vừa rồi anh xưng anh gọi em với ai chứ.

“Được đó, Đội trưởng Nghiêm.” Quý Vân Vãn trêu ghẹo: “Kỹ năng xã giao đỉnh thật, mới một lúc đã quen biết được bao nhiêu anh chị em rồi, bắt tay bao nhiêu lần đây.”

“... Tôi đi toilet.”

Quý Vân Vãn cười trộm. Cô biết chắc chắn anh muốn đi rửa tay. Người đàn ông này có một số điểm rất phù hợp với tâm ý cô. Đó chính là yêu sạch sẽ. Cho dù phải tăng ca liên tục mấy ngày, anh cũng sẽ bớt thời gian để về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi mới tiếp tục đi làm.

Sau đó bọn họ đi đến phòng cách vách phòng thẩm vấn.

Nghiêm Liệt đứng bên cạnh cô. Ngoại trừ chú ý quá trình thẩm vấn thì anh còn chú ý biểu cảm của Quý Vân Vãn.

Thông thường, chỉ khi phát hiện ra điểm gì cực kỳ quan trọng, trên mặt Quý Vân Vãn mới thoáng xuất hiện một biểu cảm nhỏ. Muốn bắt được loại biểu cảm nhỏ này của cô là cực kỳ khó. Bởi vì cô chẳng những am hiểu quan sát tâm tư của người khác mà còn rất am hiểu che giấu tâm tư của mình. Bạn sẽ rất hiếm khi thấy được cảm xúc trên mặt cô. Bởi vì bản thân cô chính là một Chuyên gia rất biết kiểm soát và hòa giải cảm xúc của mình.

Nhưng lần này, Quý Vân Vãn vừa nhìn vào, trên mặt đã xuất hiện biểu cảm nhỏ mấy lần. Điều này khiến Nghiêm Liệt hơi bất ngờ.

“Lần này kì lạ thật.” Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự Chung Lương nói: “Chúng tôi đã chia ra điều tra quan hệ xã hội của ba nạn nhân, phát hiện bọn họ có quan hệ riêng tư với không ít nữ sinh, hay nói cách khác chính là trai đểu. Lúc trước có không ít cô gái bị vứt bỏ đòi sống đòi chết quấn lấy bọn họ, thậm chí tuyên bố phải làm thịt bọn họ. Dù sao thì bọn họ vốn là loại người rất bị ghét. Chúng tôi tra được ba bọn họ ít nhất đã quen 20 đến 30 bạn gái cũ. Những cô gái đó đều tỏ vẻ bọn họ chết là đáng đời. Hơn nữa, một số người còn bày tỏ có khả năng cô gái giết bọn họ chính là người từng bị bọn họ vứt bỏ. Ít nhất hai ba mươi người, nhưng không một ai đau buồn cho bọn họ. Bình thường ba người này gây thù chuốc oán nhiều, sau khi chết mà vẫn bị người khác chửi rủa. Tôi rất nghi ngờ không biết nhóm bạn gái cũ này buổi tối có tụ tập mở party chúc mừng không đấy.”

Quý Vân Vãn: “...”

“Nhưng nhờ đó mà tiến độ của chúng tôi được đẩy nhanh rất nhiều. Trong số họ có khá nhiều người cung cấp cùng một tin tức. Bọn họ đều nói từng có một cô gái kì lạ luôn theo dõi nạn nhân. Một nạn nhân trong đó, người tên Cao Chí còn từng nói muốn báo cảnh sát. Nhưng cuối cùng lại không báo, có lẽ vì trong lòng có quỷ. Chúng tôi đã điều tra rồi. Mấy người đoán xem thế nào? Không ngờ lại hoàn toàn phù hợp với hồ sơ tâm lý do Tiêu Nam làm, đúng là kì lạ.”

Tiêu Nam đẩy đẩy kính mắt, khiêm tốn: “Có thể một phần là do vận may.”

Quý Vân Vãn yên lặng tặc lưỡi một cái.

Thật ra cô không thích người khác nói hồ sơ tâm lý thành công do may mắn. Bởi vì để xây dựng một bộ hồ sơ cần tập hợp rất nhiều số liệu từ hiện trường phạm tội và bản thân nạn nhân, cộng thêm kinh nghiệm học tập và tích lũy hàng ngày của profiler*. Có lẽ đôi khi điều tra vụ án cũng cần một chút vận may thật, nhưng để làm được hồ sơ tâm lý thì nhất định phải dựa vào việc phân tích những số liệu này.

*Profiler: Người mô tả chân dung tâm lý của kẻ gây ra tội ác giúp cảnh sát truy bắt thủ phạm của những vụ giết người kỳ bí.

Tiêu Nam nói như vậy. Hiển nhiên cũng vì cậu ta vẫn còn là một người mới, không tự tin lắm.

Nhưng nếu lần này chứng cứ đã chắc như đinh đóng cột thì cậu ta đâu cần thiếu tự tin như vậy.

“Đúng đó.” Lương Phi đảo mắt nhìn Quý Vân Vãn một lượt, cười nói: “Trước kia còn cảm thấy mấy kỹ năng phá án này chẳng có tác dụng gì, không ngờ lần này lại phát huy được thật. Nhưng nếu có thể thuận lợi phá án thì Cố vấn Quý và Đội trưởng Nghiêm coi như phải đến một chuyến vô ích rồi.”

Quý Vân Vãn mỉm cười nói: “Có thể đến không công cũng là vận may của chúng tôi, ai lại không muốn nhanh chóng phá án chứ.”

“Đêm nay thẩm vấn suốt đêm đi, tranh thủ sớm ngày phá án. Chúng ta đã lập quân lệnh trạng rồi, nếu phá được vụ án này trong vòng một tuần thì quả là việc đáng mừng.”

Kế tiếp, Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt cùng thành viên của Tổ chuyên án ở phòng giám sát cách vách, theo dõi nhất cử nhất động của nghi phạm khi bị thẩm vấn.

Nghi phạm này, nhìn qua đúng là rất phù hợp với hồ sơ của Tiêu Nam.

Người chịu trách nhiệm thẩm vấn là Lương Phi thành viên Tổ chuyên án và Chung Lương Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự.

Chung Lương: “Từ 21 giờ đến 23 giờ ngày 15 tháng 10 cô ở đâu?”

Tô Ái Lệ: “Đã nói rồi, tôi ở cùng Trình Húc Gia. Anh ấy hẹn tôi đi ăn tối, chúng tôi đã rất vui vẻ, anh ấy còn đút đồ ăn cho tôi...”

Chung Lương: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Ái Lệ: “Anh ấy uống say, muốn cưỡng ép tôi quan hệ. Tôi rất tức giận, cảm thấy tốc độ của anh ấy quá nhanh nên từ chối anh ấy. Không ngờ anh ấy lại cưỡng hôn tôi!”

Chung Lương: “Ý của cô là, trong quá trình chống cự anh ta, cô đã giết anh ta?”

Tô Ái Lệ: “... Lúc ấy tôi rất kích động. Tôi không biết có làm ra chuyện như thế hay không... Ý thức của tôi trống rỗng, nghĩ lại chỉ cảm thấy sợ hãi thôi. Trước kia anh ấy yêu tôi như thế. Sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy chứ...”

Lương Phi: “Vậy Phương Nhạc Xuyên thì sao? Anh ta cũng từng cưỡng ép cô quan hệ ư?”

Tô Ái Lệ: “Không, anh ấy chỉ đơn giản là yêu tôi thôi, luôn rất yêu tôi, chưa từng ép buộc tôi.” Vẻ mặt Tô Ái Lệ trở nên bi thương: “Anh ấy chết, tôi cũng rất buồn.”

Chung Lương: “Tô Ái Lệ, thành thật khai báo, có phải cô đã giết Phương Nhạc Xuyên không?!”

Tô Ái Lệ: “Tôi không biết. Nếu là tôi giết thì chắc chắn là do anh ấy đã làm chuyện có lỗi với tôi. Anh ấy yêu tôi như vậy, quý trọng tôi như vậy, sao tôi có thể có suy nghĩ giết anh ấy chứ? Nhưng có một khoảng thời gian tôi như mất đi ý thức, tôi không biết tôi đã làm chuyện gì...”

Thấy vẻ mặt cô ta lại bắt đầu mơ hồ, Chung Lương bỗng đập bàn, để cô ta phục hồi tinh thần.

Lương Phi lấy ba bức ảnh ra đưa cô ta xem, hỏi: “Cô biết cả ba người này sao?”

Ba người trên bức ảnh lần lượt là, Cao Chí, Trình Húc Gia, Phương Nhạc Xuyên, ba nạn nhân.

Tô Ái Lệ nhìn ba bức ảnh một cách cẩn thận, một lát sau ánh mắt chợt thay đổi, cô ta nói: “Đương nhiên biết, bọn họ đều là người yêu của tôi.”

“Nhưng theo chúng tôi điều tra, bọn họ chưa từng hẹn hò với cô, và bọn họ đều đã có bạn gái.”

Ý tứ vô cùng rõ ràng, mặc dù bạn gái rất nhiều, nhưng không phải cô.

Hiển nhiên Tô Ái Lệ không đồng ý với cách nói này: “Đó đều là bên ngoài thôi, không ai hiểu bọn họ hơn tôi. Bọn họ cũng rất hiểu tôi.”

“Cô có thể chứng minh cô từng bí mật hẹn hò với bọn họ không?”

“Đương nhiên có thể. Tôi có rất nhiều rất nhiều ảnh chụp cùng bọn họ, còn có rất nhiều đồ bọn họ tặng tôi. Cao Chí và Trình Húc Gia đều thích tôi từ thời cấp ba. Bởi vì cùng thích tôi nên bọn họ luôn xảy ra tranh chấp, thậm chí đánh nhau mấy lần vì tôi...”

Thấy trên mặt Quý Vân Vãn lại xuất hiện biểu cảm nhỏ, Nghiêm Liệt tiến đến bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Quý Vân Vãn khẽ thở dài.

Tiếng thở dài này chỉ có Nghiêm Liệt đứng bên cạnh nghe được. Anh nhìn sang cô, phát hiện cô đang chống cằm, vẻ mặt vừa uể oải, lại có chút bất đắc dĩ.

Giống như sắp không chịu được nữa rồi.

Thật ra lúc đầu hai người họ vốn không nghĩ hung thủ là phụ nữ. Vậy nên chỉ đến đây xem người phụ nữ này sẽ nói gì trong lúc thẩm vấn thôi. Nhưng giờ nhìn Quý Vân Vãn trước mắt, Nghiêm Liệt vẫn có một thứ cảm giác kỳ diệu.

Không ngờ sẽ được nhìn thấy biểu cảm mà cô chưa từng thể hiện trước đây như vậy.

Trong trẻo, lạnh lùng, lý trí, bình tĩnh, hoặc là căm phẫn. Những cảm xúc này đều từng xuất hiện trên mặt cô. Đương nhiên, khi đối mặt với người bên ngoài, hầu như cô luôn tỏ ra bình tĩnh chững chạc. Ngược lại, loại cảm giác nữ tính hiếm hoi này, hay dáng vẻ mơ màng khi uống say, dáng vẻ ngây thơ mờ mịt khi vừa tỉnh ngủ...

Có lẽ chỉ có anh từng thấy.

Nghĩ như vậy, trái tim anh lập tức hơi nóng lên. Chỉ trong nháy mắt đó, ngay cả mình đang ở đâu anh cũng không biết, trong mắt chỉ có cô.

Đến tận khi Quý Vân Vãn gọi anh một tiếng.

Nghiêm Liệt quay đầu nhìn, thấy cô dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, hỏi anh: “... Cho nên, anh đã phát hiện chưa?”

“Phát hiện... Cái gì ?”

“Tô Ái Lệ đó, nhìn lâu như vậy mà anh không phát hiện điều gì sao?”

Nghiêm Liệt ho nhẹ một tiếng, nói: “Có phát hiện đôi chút. Nhưng chắc chắn không chuẩn xác như em quan sát. Tô Ái Lệ này... Hơi kì lạ.”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Đúng vậy, rất kì lạ.”

Nghiêm Liệt nhìn Tô Ái Lệ mang vẻ mặt phức tạp và liên tục thay đổi đang ở trong phòng thẩm vấn, nói: “Có phải cô ta có bệnh tâm thần nào đó không?”

“Thông minh.” Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Anh nói không sai. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy cô ta có tính cách kì lạ, cô độc. Nhưng một số người lại cảm thấy cô ta rất khờ dại, tốt bụng. Anh đã xem bức ảnh bọn họ vừa mang về rồi chứ? Trong phòng cô ta rất bừa, rất loạn. Hơn nữa, cô ta còn có hành vi tích trữ nghiêm trọng. Sinh hoạt hàng ngày cũng không có tổ chức. Điểm tốt của cô ta là, hình như cô ta nuôi rất nhiều động vật bị bỏ rơi, làm bạn với chúng nó. Cũng bởi vì điểm này mà có lẽ cô ta không có nhiều bạn bè xung quanh.”

Nghiêm Liệt nói: “Người như vậy, vốn không thể hẹn hò với loại đàn ông như mấy nạn nhân kia.”

“Đúng, nhưng anh có chú ý tới không? Lúc cô ta nói mấy nạn nhân kia yêu mình, cô ta không nói dối.”

“Không nói dối?”

“Đúng vậy.” Quý Vân Vãn gật đầu.

Cô dùng ngón tay xoa xoa hai mắt mình, nói: “Mắt tôi, có thể nhìn thấu hơn 90% lời nói dối dưới tốc độ nói chuyện bình thường của con người. Tôi có thể khẳng định. Ít nhất vừa rồi, khi Tô Ái Lệ miêu tả những nạn nhân đó hẹn hò với cô ta thì không nói dối một câu nào.”

Nghiêm Liệt nhíu mày: “Ý của em là...”

Quý Vân Vãn nói: “Anh hiểu ý của tôi?”

Nghiêm Liệt gật gật đầu, nói: “Nếu trong thế giới nhận thức của cô ta, ba người kia đúng là người yêu của cô ta thì cô ta thật sự không nói dối.”

Quý Vân Vãn trợn mắt, trên mặt xuất hiện biểu cảm khá giống với bất ngờ, cô nói: “Không sai, quả nhiên anh hiểu ý tôi.”

Tiền đề của nói dối là, não bộ của con người sẽ lập ra lời nói dối và nói ra trên cơ sở đảo ngược sự thật.

Đôi khi, nói dối là nói ra miệng theo bản năng, nhưng cũng có lúc muốn nói dối lại phải tạo ra một loạt các chi tiết đi kèm khác. Nhưng dù là nói ra miệng theo bản năng hay dùng hết tâm tư để lập ra lời nói dối đó thì khi nói dối chắc chắn người ta sẽ để lộ một chút dấu vết.

Nét mặt của con người có thể truyền đạt thông tin, nó là trung gian, là máy phát thông tin. Mà Quý Vân Vãn lại là một trong số ít người có thể phân tích những thông tin và số liệu này. Trong tình trạng bình thường, cô có thể phán đoán rõ ràng một người có đang nói dối hay không.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, người này phải là một người bình thường có lối suy nghĩ bình thường.

Mà hiển nhiên, Tô Ái Lệ không phải một người bình thường.

Bình Luận (0)
Comment