“Dù sao đây không phải địa bàn của mình, em biết là phải khiêm tốn một chút.” Nguyên Triệt nho nhã lễ độ làm tư thế mời, nói: “Chị lên trước, em đi nhờ xe Đội trưởng Nghiêm cùng chị.”
Quý Vân Vãn lên xe. Nguyên Triệt tự giác ngồi vào ghế phụ, cũng mỉm cười thân thiết với Nghiêm Liệt: “Vất vả rồi, Đội trưởng Nghiêm.”
“Không vất vả.” Mặt Nghiêm Liệt không chút thay đổi.
Nguyên Triệt quay đầu lại, nói với Quý Vân Vãn: “Có muốn ngủ một lúc không, tới rồi em gọi chị?”
“Không cần, chị xem điện thoại một lát.”
Dưới tình huống này, cô có thể ngủ được mới là lạ.
Nguyên Triệt: “Đúng rồi, em cũng biết một chút về vụ án mà hai người đến giải quyết lần này. Là vụ án giết người hàng loạt kia đúng không? Em còn quen hai nạn nhân trong đó đấy. Nói không chừng có thể giúp hai người.”
“Em quen?”
“Đúng, người tên Trình Húc Gia là người phụ trách bên công ty đối tác lúc trước của em. Không thể nói là thân quen, nhưng đã gặp vài lần.” Nguyên Triệt cười nói: “Chị biết mà. Hạng mục mà em đầu tư năm ngoái có một phần ở thành phố D. Bên này vốn không lớn, tất nhiên vòng luẩn quẩn cũng chẳng lớn được bao nhiêu. Người phụ trách của mấy công ty địa phương em đều quen hết. Trong ba người xảy ra chuyện kia, còn một người tên Phương Nhạc Xuyên, là du côn có tiếng ở địa phương. Nhà anh ta có chút tiền. Trước kia em từng nghe người ta nhắc tới.”
Nghiêm Liệt liếc mắt nhìn cậu ta.
Thằng nhóc này đúng là làm bài tập rất đầy đủ. Tối hôm trước tìm một nhóm người ăn bữa cơm, uống chút rượu, có tin tức gì trong giới mà không moi được chứ? Lại còn mẹ nó nói là quen biết từ trước. Người đã chết lâu như vậy rồi, muốn nói thế nào chẳng được.
Quý Vân Vãn hơi đăm chiêu, nói: “Vậy chắc bọn họ có không ít bạn bè xấu nhỉ?”
“Ừm, đó là đương nhiên. Ba tên này vốn không phải người thành thật gì. Bên cạnh có thể không có thứ khác, chứ bạn bè xấu thì có cả đống.” Nói xong câu này, Nguyên Triệt lại nói thêm: “Em chỉ là xã giao kinh doanh thôi, chưa bao giờ làm những điều vô nghĩa với bọn họ.”
“Vậy em có thể gọi mấy người ra không, hỏi giúp chị mấy vấn đề?”
Nguyên Triệt: “Hả?”
Quý Vân Vãn nói: “Không phải nói em rất quen thuộc vòng luẩn quẩn bên này sao? Chắc gọi hai người ra không khó lắm chứ. Dù sao đã đặt phòng ăn rồi. Tụi chị ngồi bàn bên cạnh, em xem ánh mắt chị rồi làm việc thôi.”
Nguyên Triệt: “Nhưng giờ này lại bất ngờ hẹn người ta ra, em không chắc có thể gọi ra không...”
“Haiz, A Triệt vừa ngầu vừa thông minh của chị sao có thể nói không chắc chứ? Chút chuyện này nhất định không làm khó được em.” Quý Vân Vãn vươn tay muốn xoa đầu cậu ta, nhưng duỗi đến giữa không trung lại dừng lại.
Nguyên Triệt vốn đã phối hợp cúi thấp đầu, kết quả tay cô chỉ dừng giữa không trung một lát rồi thu về.
“Không nên làm hỏng kiểu tóc của em thì hơn, lát nữa còn phải ứng phó với một đám người còn gì?” Quý Vân Vãn cười tủm tỉm nói: “Cho nên rốt cuộc em có thể làm được không? A Triệt?”
Nguyên Triệt khẽ cắn môi: “Chút việc nhỏ ấy tính là gì, mấy phút là xong, chị chờ đi.”
Nguyên Triệt lấy điện thoại ra bắt đầu gọi người.
Tối qua cậu ta mới bắt tay vào làm việc, tổng cộng đổi ba lượt mới moi được một chút tin tức của vụ án này. Vốn chỉ muốn có thêm chút chủ đề nói chuyện trước mặt Quý Vân Vãn, không nghĩ tới lại kéo mình vào. Bây giờ cậu ta đành phải hạ địa vị để đích thân mời nhóm người hôm qua tới.
Lúc trước, với thân phận địa vị trong giới của cậu ta, tốt xấu gì vẫn được coi là một trong những con nhà giàu số một số hai trong nước. Dù đi đến nơi nào cũng là người khác chủ động chọn ngày hẹn cậu ta. Cậu ta rất ít khi hẹn người khác đi... uống rượu chơi bời như vậy.
Đừng nói là loại vòng tròn cấp mười tám trong thành phố nhỏ này, dù có ở thành phố lớn như Tân Hải, cậu ta còn lười tụ tập chơi bời với đám người có tiền chỉ biết lêu lổng này kìa. Ngoại trừ xã giao công việc, cậu ta thường trao đổi với những người nghiêm túc trong việc kinh doanh nhiều hơn.
Cậu ta nói hạng mục ở thành phố D gì đó đều là nói bừa cả, tất cả đều là vớ vẩn.
Nhưng không có cách nào, ai bảo Quý Vân Vãn đã mở miệng chứ.
Nguyên Triệt dặn người phụ trách nhà hàng sắp xếp hai gian cách vách, ở giữa ngăn bằng một cái bình phong. Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn ngồi một bên, cậu ta và nhóm người kia ngồi bên còn lại.
“Thật đúng là tủi thân cho cậu ấy rồi.” Quý Vân Vãn nhìn Nguyên Triệt bị một đống người vây quanh đi vào phòng ăn, hơi không đành lòng.
Dù sao cũng là em trai nhà mình, tuy không có suy nghĩ gì về phương diện kia, nhưng Quý Vân Vãn vẫn rất nuông chiều cậu ta.
Nghiêm Liệt nói nhỏ: “Có thể giúp đỡ em cậu ta rất vui, có gì mà tủi thân.”
Quý Vân Vãn nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, cười nhẹ nói: “Sao tôi lại có cảm giác vẫn có người cảm thấy tủi thân nhỉ?”
Nghiêm Liệt nhìn vào mắt cô, vài giây sau mới quay đi, anh nói: “Tất cả vì công việc.”
Nguyên Triệt ở bên kia vừa tùy tiện xã giao, vừa phải chú ý hai người ăn cơm ở cách vách. Càng nghĩ càng khó chịu, bất giác đã uống vài chén rượu. Cậu ta cũng lười dong dài với đám người này, tìm một cơ hội lập tức nói đến chuyện vụ án kia.
“Xem ra sếp Nguyên rất để ý tới vụ án này.”
Nguyên Triệt cười nói: “Bình thường tôi thích xem phim tội phạm. Nhưng ngoài đời lấy đâu ra nhiều vụ án giết người hàng loạt như vậy. Không ngờ giờ chuyện xảy ra mà mình còn quen người chết nữa.”
“Đúng vậy, nói đến ba người này, ngoại trừ Cao Chí không làm việc đàng hoàng ra, chúng tôi coi như có quen biết với Trình Húc Gia và Phương Nhạc Xuyên. Nếu phải nói bọn họ đã đắc tội người nào thì không đến mức đó. Dù có hơi cặn bã nhưng họ chưa từng hại những cô gái khác còn gì. Theo tôi được biết thì bạn gái cũ đều chia tay trong hòa bình cả. Có ồn ào không vui thì cuối cùng đều được giải quyết bằng tiền.”
“Nói vậy cũng không đúng, thật ra tôi có nghe được một chuyện.” Một người đàn ông đầu bóng loáng ngoài ba mươi tuổi nói: “Chuyện này nói ra rất thú vị, là tôi nghe từ một em gái trước kia thường đến nhà hàng của tôi ăn cơm nói thôi. Biết Phương Nhạc Xuyên rất thích hộp đêm đúng không? Tan làm xong cậu ta thường sẽ đến mấy câu lạc bộ đêm hay quán bar gì đó. Lúc trước cậu ta có quen một em gái trong quán bar. Em gái ấy vốn không phải nhân viên của quán, là một cô gái khá thuần khiết. Đêm đó lại bị thằng nhóc này dùng hoa ngôn xảo ngữ kéo đi khách sạn. Sau đó hai người dính lấy nhau một khoảng thời gian. Nhưng họ Phương kia nào phải trai tốt gì chứ, chơi chán thì đá em gái kia đi. Kết quả anh trai của em gái kia chạy tới đập chiếc xe mới mua của họ Phương tan tành. Mà họ Phương cũng là người tàn nhẫn. Để trả thù bọn họ, cậu ta đã đăng bức ảnh người em gái không mặc quần áo lên mạng...”
“Đương nhiên, hai tên còn lại chẳng phải người tốt gì. Lúc trước, bọn họ để ý một cô gái say rượu ở hộp đêm, mặc kệ người ta có đồng ý hay không đã cùng nhau khiêng người lên xe. Xong việc thì ném cô gái xuống xe... Chậc chậc, ngay cả tiền thuê khách sạn còn không muốn bỏ ra.”
Nghiêm Liệt thấy tay cầm ly nước của Quý Vân Vãn vẫn giữ nguyên tại chỗ, tay cũng hơi run lên, rõ ràng đã tức giận.
Thứ cô không nghe được nhất chính là loại đàn ông bắt nạt những cô gái vô tội này.
Tuy nói khống chế cảm xúc là điểm mạnh của cô, nhưng nghe một đám đàn ông nói ra chuyện đó một cách nhẹ nhàng như vậy… Ai có thể tưởng tượng được, những cô gái trong câu chuyện đó đã phải trải qua những gì? Rốt cuộc có phải tự nguyện không, hay có phải chịu những tổn thương không đáng nào hay không?
Nói trắng ra, những chuyện này đều là phạm pháp!
Nhưng nghe mấy người đàn ông kia nói như vậy, lại còn trêu đùa, người đàn ông đầu bóng loáng thở dài: “Ban đầu tôi muốn khuyên cô gái bị tung ảnh đó báo cảnh sát, nhưng ba tên kia có lại rất nhiều cách giải quyết. Các người nói xem, ba bọn họ bị như vậy có phải rất đáng đời không? Kẻ xấu có người trừng trị.”
Lập tức có người cất lời trêu đùa: “Đáng thương cái gì mà đáng thương, một bên sẵn sàng đánh một bên sẵn sàng chịu mà thôi.”
Nghiêm Liệt nghe cũng phải nhíu mày, anh giơ tay rút cái ly trong tay cô ra, sau đó gắp đồ ăn để vào bát cô, nhét đũa vào tay cô, nói: “Ăn một chút trước rồi hãy tức giận, tức lên lại không thoải mái.”
“Ai nói tôi tức giận?” Quý Vân Vãn cười khẩy, nói: “Tôi đã nghe loại chuyện này nhiều rồi, một người cặn bã có thể cặn bã đến mức nào tôi cũng không bất ngờ.”
Nguyên Triệt ở bên kia hỏi: “Hung thủ chắc không phải là anh trai của cô gái kia chứ?”
“Chắc chắn không, thật ra anh trai cô gái đó cũng là chúa bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Thấy Phương Nhạc Xuyên ngang ngược như vậy là sợ ngay, vừa xin lỗi vừa cầu xin. Cuối cùng vẫn giải quyết bằng tiền. Haiz, thời bây giờ, có tiền chính là ông lớn, không có tiền càng dễ bị bắt nạt.”
“Còn Trình Húc Gia kia, cũng là loại mặt người dạng chó*. Nhưng thế mà không ít cô gái thích anh ta đâu. Lúc trước còn nghe nói có người bám anh ta dai như đỉa kìa. Có mỗi chuyện này mà anh ta cứ không biết xấu hổ rêu rao mãi. Mấy người biết trước kia anh ta thích đánh dã chiến** với bạn gái không? Thậm chí mấy lần còn dựng lều ngủ bên ngoài, kết quả ngày hôm sau quần áo bị người khác trộm mất. Rồi có một lần chơi trong xe, anh ta ném quần áo ra ngoài. Ai ngờ chơi rung xe cùng em gái xong xuống tìm quần áo, con mẹ nó quần lại bị người ta cuỗm sạch. Lúc tôi nghe được chuyện này thiếu chút nữa cười chết luôn.”
*Mặt người dạng chó: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém
**Đánh dã chiến: Làm t*nh bên ngoài ấy @@
Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn liếc nhau.
Cô gái trộm quần áo này, hẳn là Tô Ái Lệ.
“Vậy các người nên cẩn thận chút.” Nguyên Triệt cười nói nửa thật nửa đùa: “Bình thường không đối xử tốt với phụ nữ, biết đâu ngày nào đó sẽ bị tên tội phạm giết người hàng loạt kia theo dõi thì sao, các người nghe nói rồi chứ? Ba người bọn họ chết rất thảm, quần áo bị l*t s*ch không nói, cổ còn bị đâm thủng.”
Mấy người khác sờ sờ sau cổ đang sởn gai ốc của mình, sắc mặt nhất thời đều hơi mất tự nhiên.
“Có khi chuyện đó chả liên quan gì đến phụ nữ...” Người đàn ông đầu bóng loáng nói: “Tôi cũng tầm tuổi với ba thằng nhóc kia, chỉ lớn hơn bọn họ mấy khóa thôi. Thành phố D quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi mấy trường học như vậy. Nghe nói thời trung học bọn họ không chuyện ác nào không làm. Ba người ở học trường đều là nhân vật trùm trường khiến các thầy cô đau đầu. Tôi vẫn nhớ trước kia bọn họ rất hay kéo bè kéo lũ đánh nhau, tôi còn đi giúp một trong số bọn họ đó. Sau này vào xã hội thì đỡ hơn một chút, nhưng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.”
Đám người này vốn chẳng phải loại tốt lành gì, miệng nói người khác nhưng thật ra đều như nhau cả.
Quý Vân Vãn ăn một bát cháo nhỏ, dạ dày dễ chịu hơn chút thì để đũa xuống.
Bỗng nghe được bên kia nói: “Sếp Nguyên, cô gái anh đưa đến lúc trước không tồi nha. Hơn nữa có thể nhìn ra người ta đối với anh là thật lòng đó. Sao không dẫn theo tới chơi cùng?”
“Thật là...” Nguyên Triệt cười khẩy: “Anh mẹ nó biết cái gì là thật lòng hả? Một đám ngu ngốc cả ngày chỉ biết chơi đùa phụ nữ, nói thật lòng với tôi cái gì, cút đi!”
“Sếp Nguyên, anh uống say rồi à? Chúng tôi chỉ nói đùa thôi, đều là anh em cả, sao lại tức giận.”
“...” Quý Vân Vãn buông đũa, sắc mặt trầm xuống, nói: “Không tới ba câu nữa sẽ đánh nhau.”
Nghiêm Liệt buông đũa, lấy khăn lau tay, thản nhiên nói: “Biết rồi, em cứ ngồi đó.”
Nói xong thì anh đi ra ngoài.
Không ngoài dự đoán.
Bên kia, sau khi ồn ào ba câu, Nguyên Triệt đã động tay với người khác.
Mặc dù trong đám người ở bàn này cậu ta là người có thực lực nhất đồng thời là người có vị thế lớn nhất. Nhưng dù sao bàn này coi như đã tụ tập đủ đám khốn nạn có máu mặt nhất thành phố D rồi. Đặc biệt là sau khi uống say đều rất dễ nóng đầu. Nếu động tay động chân thật, ai còn thèm quản cậu ta có thể diện lớn đến đâu chứ. Vì vậy hiện trường lập tức hỗn loạn.
Tuy Nghiêm Liệt đã đi xử lý, nhưng Quý Vân Vãn vẫn không nhịn được hơi hoảng hốt, một Nghiêm Liệt, một Nguyên Triệt, hai người bọn họ không ai được xảy ra chuyện.