Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 74

Trước đó Quý Vân Vãn đã nói với bọn họ, Tô Ái Lệ mắc chứng hoang tưởng tình yêu kèm theo tâm thần phân liệt. Điểm này đã rất rõ ràng rồi. Bởi vì chứng hoang tưởng của Tô Ái Lệ khá nghiêm trọng. Hơn nữa, trong tình huống không có người chăm sóc, cuộc sống của cô ta vô cùng lộn xộn, hành vi cử chỉ cũng khác người bình thường.

Nhưng mọi chuyện kế tiếp đều cho thấy, Tô Ái Lệ không thể chỉ đơn giản là tâm thần phân liệt được.

Khi thẩm vấn, ánh mắt Tô Ái Lệ đã thay đổi, không còn lơ đãng như trước. Lúc trả lời câu hỏi cũng không mơ hồ nữa, có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều.

Lần này, Tổ chuyên án đã nghe theo ý kiến của cô, đổi hai người thẩm vấn khác. Một người là Tiêu Nam, một người là Ngô Tranh.

“Tại sao lại giết ba người này?”

“Tất cả những người phản bội tôi, tôi đều muốn giết.” Tô Ái Lệ nói với vẻ thản nhiên: “Ai bảo lúc đầu bọn họ biểu hiện tốt như vậy, sau đó lại vô liêm sỉ đến thế chứ.”

Tiêu Nam: “Nhưng theo những gì chúng tôi điều tra được, ba người bọn họ chưa từng theo đuổi cô, vậy nên không có gì gọi là phản bội cô hết.”

Hoang tưởng tình yêu chính là như vậy. Dù đương sự từ chối thế nào, thậm chí là mắng chửi hoặc xúc phạm thân thể thì bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng tình yêu vẫn cảm thấy đó là người ta yêu họ.

Tô Ái Lệ chế nhạo: “Đó là các người không biết. Lúc yêu tôi, theo đuổi tôi, bọn họ rất nhiệt tình. Chắc hẳn các người đã điều tra được rồi. Tôi, Cao Chí và Trình Húc Gia đều học cùng một trường cấp ba. Trước kia bọn họ còn từng đánh nhau vì tôi kìa. Phương Nhạc Xuyên thì là quen sau này. Lúc anh ấy theo đuổi tôi quả thật như chỉ hận không thể mỗi ngày đều tới tìm tôi đấy.”

Là cô ngày nào cũng theo dõi người ta không rời.

Tiêu Nam: “Những bộ hài cốt cô chôn trong sân là của ai?”

Nghe được câu này, Tô Ái Lệ cúi đầu im lặng một cách bất thường.

Ngô Tranh bên cạnh Tiêu Nam đột nhiên vỗ bàn, quát: “Hỏi thì nói! Đừng giả ngu ở đây. Rốt cuộc hài cốt trong sân là của ai?! Có phải do cô giết rồi chôn xác không?!”

Thật ra bọn họ vốn có đôi chút căng thẳng trong lòng, lo sợ không biết Tô Ái Lệ có đột nhiên phát bệnh như hôm qua hay không. Nhưng xem dáng vẻ Tô Ái Lệ lúc này, rồi liên tưởng đến căn nhà đáng sợ kia của cô ta, tất cả mọi người đều cảm thấy rất có khả năng hôm qua cô ta đã giả bệnh. Bởi vậy, bệnh tâm thần của cô ta cũng có thể là giả vờ vì muốn trốn tránh trách nhiệm hình sự.

Quý Vân Vãn nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô ta, nhíu mày.

Không đến một phút đồng hồ, Tô Ái Lệ lại ngẩng đầu lên.

Ngay khoảnh khắc đó, dường như cô ta đã trở thành một người khác. Cô ta nói: “Là tôi giết. Nhưng, cũng không phải tôi giết.”

Giọng cô ta trở nên khàn khàn, thần thái và khí thế toàn thân như biến đổi trong nháy mắt.

Người có phản ứng đầu tiên là Tiêu Nam, cậu ta nhìn Tô Ái Lệ trước mắt, nói: “DID?”

Nghiêm Liệt hỏi: “Cậu ta đang nói gì vậy?”

Quý Vân Vãn: “DID, rối loạn nhận dạng phân ly*, cũng chính là rối loạn đa nhân cách mà mọi người thường nói.”

* DID, rối loạn nhận dạng phân ly: Dissociative Identity Disorder - là bệnh tâm thần, trong đó người bệnh có 2 hoặc nhiều tính cách riêng biệt

Rối loạn đa nhân cách là một loại bệnh tâm lý trong đó một người thể hiện các đặc điểm tính cách của hai hoặc nhiều hơn hai “nhân cách” khác nhau. Những “nhân cách” khác biệt này có hành vi, thói quen, cách suy nghĩ, hoàn cảnh cuộc sống và nhận thức của riêng mình. Những “nhân cách” đó sẽ thay nhau điều khiển hành vi của một người. Nói chung, trong một khoảng thời gian nhất định bất kỳ, tầng ý thức chỉ có một loại danh tính, gọi là nhân cách chính. Lúc này, tất cả tình cảm, tư tưởng, lời nói và việc làm đều dựa theo cách hoạt động của nhân cách chính, không để lộ dấu vết của nhân cách khác. Loại bệnh tâm thần này được quốc tế thống nhất gọi là rối loạn nhận dạng phân ly.

Những năm gần đây có không ít phim điện ảnh hay truyền hình về DID, nhưng thực tế số ca bệnh mắc DID ở nước ta rất ít. Hơn nữa, lúc bọn họ thay đổi nhân cách, thường chỉ là chuyện trong nháy mắt, hoàn toàn khiến người khác không kịp chuẩn bị.

Rất nhiều người đều nghĩ rằng DID chính là bệnh tâm thần phân liệt, đây là một hiểu lầm rất lớn.

Bệnh tâm thần phân liệt khác hẳn với đa nhân cách. Bởi vì tâm thần phân liệt và đa nhân cách là hai loại bệnh khác nhau. Giải thích theo lý thuyết, bệnh tâm thần phân liệt thuộc loại bệnh lý tâm thần nặng. Bệnh nhân thường có biểu hiện phân ly về cảm xúc và lối suy nghĩ hoạt động. Định nghĩa này thường đề cập đến bệnh nhân có một số hành vi thiếu phối hợp với nội dung suy nghĩ. Ví dụ như bệnh nhân xuất hiện ảo giác, ảo tưởng, thậm chí sẽ vô duyên vô cớ bật cười, lẩm bẩm linh tinh hay có những hành vi quái dị nào đó.

Mà đa nhân cách lại là một loại rối loạn tâm thần nặng. Bệnh nhân đa nhân cách có thể chuyển đổi giữa nhiều nhân cách trong vô thức. Nhưng người bị bệnh sẽ không xuất hiện những triệu chứng loạn thần như ảo giác và ảo tưởng.

Trái ngược với bệnh nhân đa nhân cách. Sau khi được điều trị bằng thuốc chống loạn thần, bệnh nhân tâm thần phân liệt sẽ có thể giảm bớt những triệu chứng lâm sàng này. Trong trường hợp tích cực còn có thể khôi phục lại trạng thái bình thường trước khi mắc bệnh. Nhưng DID lại rất khó điều trị, nó thuộc một loại bệnh tâm lý rất hiếm thấy trong nước. Cho nên điều trị cũng khác hẳn tâm thần phân liệt.

Quý Vân Vãn giải thích cho anh một chút. Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Ừm, tôi từng nghe rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp trong thực tế.”

Quý Vân Vãn nói: “Đây không phải lần đầu tôi tiếp xúc với bệnh nhân như vậy, nhưng... loại bệnh này đúng là rất ít gặp trong nước. Anh có nhớ lúc trước Tô Ái Lệ luôn nói mình không chắc chắn việc này không chắc chắn việc kia chứ? Cô ta còn nói mình thường xuyên mất ý thức và không biết bản thân đã làm gì. Điều này rất phù hợp với đặc điểm của loại bệnh này. Bởi vì khi nhân cách phụ chiếm lấy cơ thể, nhân cách chính Tô Ái Lệ sẽ không biết mình đang làm gì.”

Nghiêm Liệt: “Vậy bài kiểm tra tâm thần mà em cho cô ta làm trước đó thì sao?”

Quý Vân Vãn: “Kiểm tra của cô ta có vấn đề rất lớn.”

Đúng lúc này, Tiêu Nam liếc mắt qua cửa sổ bên cạnh, hiển nhiên là vô thức muốn nhìn Quý Vân Vãn, muốn đạt được sự tán thành của cô với suy đoán của mình. Nhưng từ góc độ của bọn họ đương nhiên không nhìn thấy Quý Vân Vãn.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nam đối mặt với loại bệnh nhân này trong thực tế. Cậu ta chỉ có thể kiên trì hỏi: “Cô là ai? Tô Ái Lệ?”

Tô Ái Lệ nở một nụ cười quỷ dị: “Cậu nói xem? Chàng trai, chẳng phải vừa rồi cậu đã nhìn ra rồi sao? Nếu cậu có thể đoán ra tình huống của tôi, vậy thì đoán thử xem, tôi là ai?”

Hiển nhiên Tiêu Nam nhất thời cũng lâm vào khó khăn, cậu ta và Ngô Tranh nhìn nhau.

Nhưng hiển nhiên, bọn họ đều hiểu một số kỹ xảo thẩm vấn, tất nhiên sẽ không bị một nghi phạm làm rối loạn nhịp điệu mà rơi vào thế yếu.

“Chúng tôi không có thời gian dong dài những thứ này với cô, thành thật khai báo đi.” Tiêu Nam nói với giọng lạnh lùng: “Nếu cô không phải Tô Ái Lệ, vậy cô là ai, có quan hệ gì với ba nạn nhân kia. Tại sao lại giết bọn họ?”

Trên mặt “Tô Ái Lệ” vẫn là nụ cười kì lạ, cô ta nói: “Nếu đã giết bọn họ thì đương nhiên bọn họ là kẻ thù của tôi. Ba thằng nhóc kia, cả ngày không làm nổi việc đàng hoàng, chỉ biết đùa giỡn các cô gái nhỏ. Mấy tên súc sinh như vậy có sống cũng là lãng phí lương thực quốc gia, còn không bằng chết đi.”

Tiêu Nam kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ông là... bố nuôi của Tô Ái Lệ, Tô Thành?”

Dựa vào hành vi và giọng nói mà “Tô Ái Lệ” biểu hiện ra ngoài, thật sự rất giống một người đàn ông trưởng thành đã khá lớn tuổi.

“Các người có thể đoán, cứ việc đoán.” “Tô Ái Lệ” vừa nở một nụ cười quái dị, vừa khàn giọng nói: “Chẳng lẽ mấy người kia không đáng chết ư? Những cô gái không theo ý bọn họ đều không có kết cục tốt. Ngoài việc lột quần c**ng b*c, đánh đấm, xâm phạm phụ nữ, bọn họ không làm được chuyện gì đàng hoàng hết. Các người cứ việc đi hỏi thăm thử. Sau khi mấy tên súc sinh này trưởng thành đã làm những chuyện tốt gì? Kể cả có giết bọn họ thì cũng là tôi đang cứu vớt những người đáng thương vô tội mà thôi.”

Tiêu Nam tức giận nói: “Bọn họ làm sai ắt sẽ tự có pháp luật trừng phạt bọn họ!”

“Đám cháu trai này có rất nhiều cách để trốn tránh pháp luật đấy.” “Tô Ái Lệ” hừ lạnh một tiếng: “Nếu pháp luật có thể giải quyết tất cả mọi việc thì tại sao còn nhiều người vô tội bị ép đến chết như vậy chứ? Các người cảm thấy tôi đáng chết, vậy cứ việc giết tôi đi, lấy mạng đền mạng cũng được. Trên đời này, lẽ trời có luân hồi, đã làm sai chuyện, đã hại chết người, nếu pháp luật không thể trừng phạt thì đương nhiên sẽ có ông trời ra tay.”

Quý Vân Vãn bỗng nói: “Có lẽ hôm nay bọn họ cũng không thẩm vấn được gì rồi.”

Quả như lời cô nói, hai người Tiêu Nam và Ngô Tranh gần như không có cách nào chống đỡ được khi đối mặt với nhân cách phụ là một người đàn ông trung niên gian xảo hung ác còn vô cùng nham hiểm do Tô Ái Lệ phân liệt ra. Không lâu sau bọn họ đã rơi vào bối rối, Ngô Tranh lại là một người nóng tính, vừa đập bàn vừa rống giận mấy tiếng. Nhưng người này lần nào cũng nói vòng vo, khiến hai người giận đến đen mặt.

Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiêu Nam lập tức tìm Quý Vân Vãn: “Cố vấn Quý, cô xem tình huống này chúng ta nên thẩm vấn thế nào đây? Cô có kinh nghiệm về phương diện này không?”

Quý Vân Vãn nói: “Đừng nóng vội, phải làm kiểm tra mới biết có phải nhân cách phân liệt không. Bây giờ chưa thể chứng minh cô ta mắc DID thật. Cậu đi nói với lãnh đạo trước đi, cần báo cáo kiểm tra của bệnh viện chuyên nghiệp mới chứng minh được điểm này. Đúng rồi, có tài liệu của Tô Thành không? Nếu có thì tôi muốn xem thử.”

“Được, tôi hiểu rồi, tôi đi ngay đây.”

Phải chứng minh có phải rối loạn đa nhân cách thật không. Còn phải đến khoa tâm thần làm kiểm tra chuyên nghiệp để xác nhận. Trong lúc đó còn cần mượn dùng một số thiết bị chữa bệnh. Ngay cả khi cô có cách kiểm tra của riêng mình thì kết luận của cô vẫn cần được chứng minh bằng kết quả kiểm tra bài bản.

Trong Tổ chuyên án, ngoại trừ mấy cảnh sát lâu năm thì vẫn còn một số người mới làm cảnh sát không lâu như Lương Phi và Tiêu Nam. Bọn họ tốt nghiệp Đại học Cảnh sát, tuy thành tích đều thuộc hàng số một số hai, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm phá án. Mà trong tình huống không có bằng chứng từ camera giám sát, dấu vết gây án tại hiện trường vứt xác cũng không rõ ràng, những cảnh sát lâu năm chủ yếu sẽ dựa vào kinh nghiệm và trực giác. Trong mắt bọn họ, phân tích tâm lý tội phạm hầu như rất vô nghĩa. Nói sao thì lúc tiếng tăm của Quý Vân Vãn được lan truyền chắc chắn đã có phần phóng đại. Thành ra, người trao đổi với Quý Vân Vãn nhiều hơn lại là bọn Tiêu Nam.

Nhóm cảnh sát lâu năm đang thảo luận vụ án trong phòng họp. Trong mắt bọn họ, đương nhiên người của mình phá được án vẫn tốt hơn để người ngoài giúp phá án nhiều. Dù sao cho đến nay, bọn họ chưa từng cảm thấy Quý Vân Vãn, vị Cố vấn được người người bàn luận là vô cùng thần kì này có bao nhiêu năng lực. Ít nhất thì cô chưa thể hiện được sự giúp đỡ của mình trong vụ án này.

Đương nhiên, Quý Vân Vãn không để ý những chuyện này. Dù sao Nghiêm Liệt đã ở đây rồi, thứ cô cần, có anh là đủ.

Lúc này Tiêu Nam bỗng nhiên vội vàng chạy tới, nói: “Đúng rồi, Cố vấn Quý, trong số nhật kí tôi lấy được từ đống rác kia, hình như có một quyển là nhật kí Tô Ái Lệ viết lúc học cấp hai. Cô có muốn xem một chút không?”

“Tôi đã xem rồi.” Quý Vân Vãn nói: “Đọc xong mới ném cho cậu thì phải? Chính là quyển đó.”

“Ôi, hóa ra cô mới xem qua mà đã nhận ra đó là do Tô Ái Lệ tự viết sao?” Lúc ấy Tiêu Nam còn thấy lạ sao Quý Vân Vãn lại đột nhiên ném một quyển sổ vào tay mình, hóa ra là cô cố ý đưa cho cậu ta.

Không biết sao, thái độ của Tiêu Nam với Quý Vân Vãn dần dần đã hoàn toàn thay đổi về chất. Có lẽ là bởi vì hai ngày nay cậu ta đã đi tìm hiểu tỉ mỉ những thành tích và thành tựu mà Quý Vân Vãn đạt được trong ngành. Hơn nữa, người trẻ tuổi như cậu ta, mấy ai có thể từ chối một người đẹp vừa cuốn hút vừa thông minh như vậy chứ?

Dù sao thì Tiêu Nam cũng không thể. Cậu ta càng nhìn Quý Vân Vãn càng cảm thấy sùng bái. Loại sùng bái này phát ra từ đáy lòng, giống như sùng bái một giảng viên học thức cao thời đại học vậy. Mà trùng hợp hơn, giảng viên đó còn là một người đẹp rất có khí chất, khiến cậu ta không thể chống đỡ nổi.

Cho nên Tiêu Nam đã vô thức trở nên vừa tôn trọng vừa ngưỡng mộ Quý Vân Vãn, lúc nói chuyện với cô cũng không còn cứng nhắc như bình thường.

Nghiêm Liệt đứng bên cạnh ôm ngực nhìn Tiêu Nam mặt đầy kích động ghé sát Quý Vân Vãn phân tích về vụ án, càng nhìn càng không vừa mắt.

Nếu đây là người của anh thì nhất định phải xếp việc cho cậu ta ngay để cậu ta cách xa Vân Vãn càng sớm càng tốt.

Nhưng Tiêu Nam lại vô cùng không tinh ý ở khía cạnh này. Dù Nghiêm Liệt đã nhìn đến mức gần xuyên thủng đầu cậu ta, cậu ta vẫn vô tư ghé vào bên cạnh Quý Vân Vãn.

“Chắc Tô Ái Lệ không thể chấp nhận được việc bố mẹ nuôi lần lượt qua đời, vì quá đau khổ nên mới phân liệt ra nhân cách bố nuôi Tô Thành. Việc này đáng sợ quá. Nếu người là do Tô Thành giết thì thật ra có thể hiểu được. Có điều... dù là nhân cách phân liệt, dù những thứ như tính cách gì đó đều có thể thay đổi thì cơ thể vẫn là người này mà. Với thể lực của Tô Ái Lệ, tôi cứ cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó... Chẳng lẽ là có người giúp cô ta? Nhưng như vậy thật sự không giải thích được, nếu kẻ giết người là nhân cách Tô Thành thì không thể có người giúp ông ta được. Trừ khi người kia cũng là kẻ điên...”

“Còn nữa, hôm qua Tô Ái Lệ bị k*ch th*ch như vậy, tại sao Tô Thành không xuất hiện mà lại xuất hiện vào hôm nay chứ? Xem ra vẫn phải nhanh chóng đi làm kiểm tra mới được. Vừa rồi tôi đã báo với lãnh đạo, Tổ trưởng của chúng tôi nói sẽ lập tức liên hệ với đơn vị liên quan để làm kiểm tra chuyên nghiệp. Nhưng bọn họ đều cảm thấy...” Tiêu Nam đè thấp giọng, hiển nhiên không muốn để người khác nghe được: “Bọn họ cảm thấy có phải nhân cách phân liệt hay không không quan trọng. Quan trọng là... Có chứng cứ chứng minh Tô Ái Lệ là hung thủ. Bất kể là nhân cách nào, dù sao kẻ tự tay giết người vẫn là Tô Ái Lệ.”

Trùng hợp đúng lúc này Tô Ái Lệ bị cai ngục dẫn ra. Quý Vân Vãn liếc mắt nhìn cô ta, phát hiện cô ta đã khôi phục dáng vẻ của Tô Ái Lệ, vẻ mặt vô tội mơ màng.

Rối loạn nhân cách phân chia thường bị ảnh hưởng bởi những tổn thương thời thơ ấu. Việc phân tích nguyên nhân gây bệnh là một quá trình rất phức tạp liên quan đến Phân tâm học.

Nhân cách phụ và nhân cách chính cực kỳ khác biệt về những khía cạnh tình cảm, thái độ, tri giác và hành vi. Thậm chí còn có thể đối lập một cách gay gắt. Nếu Tô Ái Lệ thật sự là một nhân cách chính vô tội, thì nhân cách phụ đã giết người chắc chắn phải là một kẻ tà ác gian xảo. Giống như dáng vẻ mà nhân cách phụ kia đã biểu hiện ra lúc nãy.

Còn một điểm nữa, thực tế hầu hết những bệnh nhân bị rối loạn nhân cách phân chia sẽ có từ ba nhân cách trở lên. Rất ít trường hợp chỉ có hai nhân cách. Vì vậy, trước mắt bọn họ vẫn chưa thể xác định Tô Ái Lệ rốt cuộc có mấy nhân cách, hoặc căn bản cô ta chỉ đang giả vờ thôi.

Tiêu Nam nói: “Vừa rồi, khi ông ta nói lại quá trình giết người, tưởng như nói bừa nhưng lại rất có logic. Hơn nữa, ngay cả tư thế khi chết của nạn nhân và vết thương trên người đều có thể miêu tả được rõ ràng. Về cơ bản, điều này gần như đã chứng minh ông ta đúng là một nghi phạm lớn.”

“Đúng rồi, Cố vấn Quý, chắc cô chưa ăn cơm nhỉ? Hay là tôi mời cô ăn cơm, chúng ta tiếp tục phân tích về tình trạng tinh thần của Tô Ái Lệ...”

Cậu ta mới nói được một nửa, Lương Phi đã xen vào: “Được rồi, được rồi, anh đừng quấn lấy Cố vấn Quý nữa. Tôi có việc muốn nói với anh, mau đi cùng tôi.”

Cô ấy không thể nhìn nổi nữa. Đến tận lúc này mà cậu ta vẫn không nhìn ra quan hệ bất thường giữa Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn. Ánh mắt Nghiêm Liệt nhìn cậu ta thật sự đã sắp biến thành dao nhỏ rồi kìa. Nếu không lôi người đi, cô ấy rất nghi ngờ giây tiếp theo Nghiêm Liệt sẽ tiến lên xách tên đầu đất này ném ra ngoài.

Tiêu Nam vội nói: “Cô kéo tôi làm gì, tôi chưa trao đổi xong với Cố vấn Quý mà.”

Lương Phi liếc mắt xem thường, lại còn trao đổi, còn trao đổi gần như vậy nữa, mạng nhỏ của anh có thể mất đi một nửa đó!

Bình Luận (0)
Comment