Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 76

Nghiêm Liệt không thấy rõ mặt người nọ. Nhưng lúc bọn họ đang truy đuổi, người kia đã vô ý làm rơi mũ, Nghiêm Liệt nhờ vậy mà nhìn rõ đầu hắn, là một cái đầu trọc.

Khéo thật, hai ngày trước, khi bọn họ nhờ Nguyên Triệt gọi nhóm người kia đến ăn cơm, trùng hợp cũng có một người đầu trọc.

“Là ông ta sao?”

Nghiêm Liệt nói: “Chiều cao, vóc dáng, kiểu đầu, cơ bản có thể xác định là ông ta.”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Vậy thì dễ làm rồi, điều tra đi.”

Tên đầu trọc kia tên La Hàm Duy, 40 tuổi, kinh doanh mấy chuỗi nhà hàng. Nghiêm Liệt thương lượng với người của Tổ chuyên án, quyết định chạy tới nhà La Duy Hàm điều tra ngay trong đêm.

Quý Vân Vãn không đi cùng bọn họ. Một là bởi vì Nghiêm Liệt không cho, hai là chuyện này vốn không cần cô đi làm gì. Cô còn một chuyện quan trọng khác phải làm. Đó là đi điều tra rõ ràng rốt cuộc tại sao người kia lại đến đốt nhà Tô Ái Lệ. Chắc chắn trong nhà Tô Ái Lệ vẫn còn che giấu điều gì đó mà bọn họ không biết.

Tên nghi phạm đầu trọc dùng một can xăng lớn đổ xung quanh, sau đó châm mồi lửa, muốn dẫn lửa từ ngoài sân vào nhà. Mặc dù bọn họ đã dọn dẹp phần lớn những đồ linh tinh nhưng vẫn có một số đồ dễ cháy chưa được dọn sạch. Đều là mấy thứ đồ bỏ đi như thùng carton, sách vở, quần áo... Vậy nên, nếu muốn nhân lúc nơi này không có người để đốt căn nhà là chuyện vô cùng đơn giản.

Dù sao người quanh đây đều đã chuyển đi hết. Đêm khuya thanh vắng, đợi đến khi có người thấy lửa thì chắc những thứ bên trong cũng bị cháy gần hết rồi.

Quý Vân Vãn và Tiêu Nam tìm kiếm trong phòng. Tiêu Nam đeo khẩu trang và găng tay, vũ trang đầy đủ lục tìm khắp nơi, cà khịa: “Thật không hiểu hai năm nay Tô Ái Lệ sống kiểu gì. Thông tin điều tra nói cô ta còn chẳng có công việc đàng hoàng. Trước đây cô ta học Ngành Hội họa, nhưng cũng không thấy cô ta tham gia hoạt động sáng tạo nghệ thuật nào. Nghe những người quen biết cô ta nói trước kia thỉnh thoảng cô ta sẽ đến cô nhi viện và cơ sở nhận nuôi l*m t*nh nguyện viên. Không biết bình thường cô ta làm gì để có cơm ăn nữa.”

Quý Vân Vãn nhìn bát, đũa, gối đôi và những đồ dùng sinh hoạt trên mặt đất, lẩm bẩm: “Cô ta sẽ sống cùng loại người nào đây? Hay nói cách khác, loại người nào, sẽ sống chung với một người nghiện tích trữ nghiêm trọng còn mắc rối loạn đa nhân cách chứ?”

“Trừ khi yêu thật lòng.” Tiêu Nam bỗng nói: “Nhưng ai lại thích cô ta thật chứ? Cô ta mắc chứng hoang tưởng tình yêu nghiêm trọng như vậy, người khác trốn cô ta còn không kịp, sao có thể thích một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nặng chứ.”

“Tiêu Nam, trước kia cậu đã tiếp xúc với bao nhiêu bệnh nhân tâm thần rồi?”

Tiêu Nam hơi sửng sốt, đáp: “... Thật ra không nhiều lắm.”

“Những bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, không phải ai cũng đáng sợ như cậu nghĩ.” Quý Vân Vãn nói nhẹ nhàng: “Có một số người bệnh, bởi vì từng chịu tổn thương mà mất ngủ thời gian dài dẫn tới trầm cảm, không thể không đến bệnh viện điều trị. Có một số người là vì nguyên nhân gia đình lúc nhỏ và di truyền nên mới mắc bệnh tâm thần rồi bị đưa vào viện từ thời niên thiếu, bị bó buộc ở đó suốt mười mấy năm. Một số khác là vì tuổi già mắc Alzheimer rồi được người nhà đưa đến viện dưỡng lão. Hoặc một số người vì suy nghĩ khác với người thường nên bị những người xung quanh không ngừng chỉ trích nghi ngờ trong thời gian dài, dần dần xuất hiện chướng ngại tâm lý. Thậm chí có những người vốn rất bình thường, nhưng vì người nhà qua đời mà mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, sau đó chìm trong thế giới tưởng tượng không muốn tỉnh lại... Có lẽ những bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nặng trong suy nghĩ của cậu cũng là một người hết sức bình thường thì sao. Nói theo một cách khác, trên thế giới này, liệu có được bao nhiêu người khỏe mạnh không có một chút vấn đề về tâm lý và tinh thần nào chứ?”

Tiêu Nam vừa định mở miệng phản bác, lại nghe thấy Quý Vân Vãn nói một cách bình thản: “Cậu rất bài xích Tô Ái Lệ. Ngay lần đầu nhìn thấy cô ta, não cậu đã tự đặt ra “định nghĩa” cho cô ta là chán ghét. Mà khi cậu biết Tô Ái Lệ mắc chứng hoang tưởng tình yêu. Có phải cậu cảm thấy, người bị Tô Ái Lệ mắc chứng hoang tưởng tình yêu lựa chọn, chắc chắn sẽ rất ghét cô ta, hận không thể khiến cô ta biến mất đúng không?”

Lần này Tiêu Nam không phản bác, bởi vì cô nói rất đúng. Bọn họ thật sự đã đặt ra “định nghĩa” riêng cho người phụ nữ này từ lâu. Hơn nữa đúng là bọn họ cũng rất bài xích những bệnh nhân tâm thần như Tô Ái Lệ. Không thể nói điều này là đúng hay sai, bởi vì đây là chuyện thường tình.

Trong thế giới của người bình thường, tất cả bệnh nhân tâm thần, những người bất thường đó, đều nên được điều trị và sống trong bệnh viện tâm thần.

Quý Vân Vãn đi lên tầng hai, nhìn căn phòng trống không với những bức tường phủ đầy nét vẽ linh tinh. Cô chợt nheo mắt lại, lạnh giọng gọi: “Tiêu Nam!”

Tiêu Nam bị cô làm hoảng sợ, vội vàng cầm cả cái đĩa chạy lên, nói: “Tôi ở đây, Cố vấn Quý!”

“Cậu vừa nói Tô Ái Lệ học nghệ thuật?”

“Đúng, hình như thành tích học tập của cô ta không tệ lắm, còn từng tham gia cuộc thi gì đó. Nhưng thời điểm thi đại học, vì nguyên nhân gia đình mà cô ta không đi thi...”

“Những thứ này không phải vẽ linh tinh, trong bức tường có gì đó.” Quý Vân Vãn chỉ vào bức tường kia, nói: “Tất cả những nét vẽ nguệch ngoạc ở đây, đều là để che giấu độ dày của bức tường. Đi, tìm mấy cây búa đến, chúng ta đập bức tường này ra.”

Tiêu Nam kinh ngạc, cậu ta đỡ kính ngây người nhìn vách tường hồi lâu. Rốt cuộc dưới sự gợi ý của Quý Vân Vãn đã nhìn ra một chút bất thường... Nhưng cậu ta hoàn toàn không nói được bất thường chỗ nào. Bởi vì những nét vẽ tưởng chừng nguệch ngoạc hỗn loạn nhìn như không có chút logic gì này lại có thể khiến người nhìn chăm chú vào nó xuất hiện cảm giác tâm trí rối loạn, đồng thời rất mỏi mắt.

Giống như thế giới mê loạn trong tưởng tượng của một bệnh nhân tâm thần vậy, khiến người khác sinh ra nhầm lẫn thị giác, rồi vô thức bỏ qua bản chất được che giấu bên trong.

Đây chính là chỗ lợi hại của bức vẽ bậy này. Nếu người vẽ những nét nguệch ngoạc trên tường đúng là Tô Ái Lệ thì chứng tỏ trong một lĩnh vực nào đó, cô ta thật sự có thể xưng danh thiên tài.

Nhìn từ góc khác, bức tường trước mắt này quả nhiên dày hơn những bức tường khác một chút.

Tiêu Nam vừa tìm tới một cây búa, Quý Vân Vãn liền dứt khoát cầm lấy cây búa kia vung lên, đập mạnh vào vách tường.

“Cố vấn Quý!” Tiêu Nam chỉ kịp kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Tuy nói thì nói vậy, nhưng cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng Quý Vân Vãn sẽ không nói hai lời tự mình động thủ như thế. Hơn nữa cô còn đập vỡ được bức tường hỗn loạn và kì lạ này thật!

Cú đập kia rất mạnh, đập vỡ một lỗ thủng trên vách tường.

Quý Vân Vãn thở hổn hển ném cây búa xuống đất, lui về phía sau một bước.

Tiêu Nam vội nói: “Cố vấn Quý, cô đừng động tay, cứ để chúng tôi làm cho!”

Cậu ta lập tức gọi đồng nghiệp tới bắt đầu dùng dụng cụ phá tường, quả nhiên không bao lâu đã thấy được thứ bên trong.

Sau khi nhìn thấy thứ bên trong, Quý Vân Vãn không nhịn được lui về phía sau một bước.

Hóa ra lại là... Một bộ xác khô!

Hơn nữa, đây còn là một bộ xác khô bị phân thành nhiều mảnh, từ hai chân, hai tay đến đầu lâu, cùng với những bộ phận cơ thể khác, vừa vặn ghép lại thành một người hoàn chỉnh.

Mặc dù chắc chắn khi xác phân hủy sẽ có mùi nhưng theo thời gian cộng thêm mùi rác tỏa ra ở khắp căn nhà, mùi xác thối ban đầu đã bị che phủ hoàn toàn từ năm này qua năm khác.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người. Bọn họ không thể ngờ được, vốn cho rằng chỉ là một vụ án giết người hàng loạt liên quan đến ba người trẻ tuổi, bây giờ lại thành ra kéo theo nhiều án mạng đáng sợ như vậy!

“... Đây là ai?”

Quý Vân Vãn nhắm mắt lại, thở dài: “Nếu tôi đoán không sai thì thi thể này mới đúng là bố nuôi Tô Ái Lệ, Tô Thành.”

“Tại sao lại như vậy?? Vậy hai bộ hài cốt một nam một nữ trong sân kia là ai?”

Quý Vân Vãn nói: “Đi điều tra những người đàn ông được báo mất tích trong vòng mười năm trở lại, khoảng 30 đến 35 tuổi.”

“Tại sao?” Tiêu Nam sững sờ hỏi.

Quý Vân Vãn hít sâu một hơi: “Còn nhớ dáng vẻ của Tô Ái Lệ lúc thể hiện nhân cách Tô Thành không?”

“Âm hiểm, giả dối, bạo lực, hơi chút là lấy giết người để giải quyết vấn đề. Tô Thành mà Tô Ái Lệ thể hiện, là Tô Thành trong ấn tượng của cô ta. Mà cô ta đã nói gì khi dùng giọng nói của “Tô Thành”?”

[Các người cảm thấy tôi đáng chết, vậy cứ việc giết tôi đi, lấy mạng đền mạng cũng được.]

[Trên đời này, lẽ trời có luân hồi, đã làm sai chuyện, đã hại chết người, nếu pháp luật không thể trừng phạt thì đương nhiên sẽ có ông trời ra tay.]

Đây là lời mà Tô Ái Lệ lấy nhân cách “Tô Thành” nói ra.

Điều này chứng minh rằng, trong nhận thức của Tô Ái Lệ, Tô Thành là kẻ đáng chết, đáng bị pháp luật và lẽ trời trừng trị.

Thật ra ngay khi “Tô Ái Lệ” nói ra những điều đó, Quý Vân Vãn đã nhạy cảm cảm giác được, Tô Thành mà Tô Ái Lệ biểu hiện ra ngoài, là tàn nhẫn, bạo lực, thậm chí là đáng chết. Lúc cô ta nói ra mấy chữ “nếu tôi đáng chết”, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi và đáy mắt đầy sự trào phúng xen lẫn hận ý kia đều cho thấy cô ta hận người này thế nào.

“Mẹ nuôi Tô Ái Lệ là tự sát mà chết. Trong những thứ linh tinh thu dọn hôm qua, có một số đồ được giữ gìn rất cẩn thận, mấy người có phát hiện không?” Quý Vân Vãn im lặng một lúc rồi nói chậm rãi trong ánh mắt mê man của mọi người: “Đó chính là di vật của người mẹ.”

Nghe cô nói như vậy, mấy thành viên Tổ chuyên án ở đây đều bừng tỉnh đại ngộ.

Hôm qua, khi thu dọn đồ đạc ở đây, đúng là bọn họ đã phát hiện bên dưới một đống rác đầy những phế phẩm cũ nát mốc meo, có một số thùng đồ rất sạch sẽ, nguyên vẹn. Bên trong là quần áo phụ nữ, tập tranh, bộ sách, chậu hoa chết khô và một số chén bát bị rơi vỡ.

Tuy nhiên, vì có quá nhiều thứ cần dọn dẹp tại hiện trường, góc nào cũng chất đống chật kín, ngay cả nơi đặt chân cũng không có, tới nhân viên dọn dẹp hiện trường còn vừa ghét bỏ vừa châm chọc, huống chi là người của Tổ chuyên án, tất cả đều không chú ý tới điểm này.

Không ai chú ý tới chi tiết này, ngoại trừ Quý Vân Vãn.

“Điều này chứng tỏ trong thế giới của Tô Ái Lệ, mẹ nuôi là tốt đẹp, cần bảo vệ. Cô ta chất đống những thứ rách nát đó lên trên, dùng mấy thứ đó bảo vệ di vật vốn đã nên vứt đi từ lâu của người mẹ.”

Trong căn nhà nhỏ thoang thoảng mùi mục nát, giọng Quý Vân Vãn bình tĩnh mang theo chút thương xót: “Nếu Tô Ái Lệ đã mắc bệnh tâm thần từ sớm. Trong tình huống không thể khống chế bệnh tình của mình, có lẽ đây là cách duy nhất mà cô ta có thể bảo vệ những thứ đó. Bởi vì không ai lại tới gần một căn nhà toàn rác, cũng không người nào lại đi lục lọi những thứ thối nát đó... Cho dù tới một ngày nơi này sẽ bị dỡ bỏ, bị đốt sạch. Cho dù có một ngày cô ta thật sự sẽ bị coi như một bệnh nhân tâm thần rồi đưa đi. Nhưng dẫu sao trong một góc đầy những thứ đồ bỏ đi, nơi ấy từng cất giữ thứ những thứ quý giá của cô ta.”

Mọi người nghe lời của cô, bỗng nhiên như nhận ra điều gì đó.

“Vậy... hai thi thể được chôn trong sân kia, nếu một là của mẹ nuôi của Tô Ái Lệ, vậy người còn lại là ai?”

“Tôi vẫn chưa thể khẳng định, nhưng chắc chắn là đàn ông. Có lẽ là họ hàng của bọn họ. Cũng có thể là bạn bè, người qua đường, hàng xóm mất tích, đều có khả năng.” Quý Vân Vãn nói: “Đây chỉ là những suy đoán không có bằng chứng. Có rất nhiều vấn đề mà chỉ Tô Ái Lệ mới biết được đáp án. Và cả người muốn thiêu hủy tất cả vừa nãy, chắc hẳn hắn cũng biết một số chuyện.”

Tiêu Nam ghi lại toàn bộ lời Quý Vân Vãn nói đêm nay.

Cậu ta nhìn cô gái điềm đạm trước mắt. Dưới vẻ ngoài xinh đẹp mà yếu đuối của cô dường như che giấu một số thứ vô cùng bí ẩn. Tựa như vực sâu ẩn giấu dưới đại dương mênh mông tĩnh lặng. Không ai biết suy nghĩ của cô sâu đến đâu, cũng như làm thế nào mà cô có thể nhìn ra sự thật ẩn giấu trong đống đổ nát “hoang tàn” được chất lên từng ngày của bệnh nhân tâm thần này.

Lúc Nghiêm Liệt cùng một nhóm cảnh sát đuổi tới nhà đầu trọc, ông ta đang ôm con chó cưng ngồi trên sofa trong nhà.

“Đừng nóng vội, các đồng chí cảnh sát. Bạn tôi đến rồi, tôi giao chó cho cậu ta xong sẽ đi với các người.” Đầu trọc nhẹ nhàng v**t v* con chó nhỏ trong lòng, nói bình thản: “Năm phút, nhiều nhất năm phút là cậu ta sẽ đến. À đúng rồi, cậu ta chỉ là một người bạn thích nuôi chó của tôi thôi. Không liên quan đến việc tôi làm. Mấy người đừng gây khó dễ cho cậu ta.”

Ba phút sau, quả nhiên có một đôi vợ chồng vội vàng tới, thấy cảnh này thì đều ngây ra, nói: “Đây là...”

“Dính vào chút chuyện, phải phối hợp điều tra, thằng nhóc này giao cho hai người chăm sóc trước.”

Sau khi giao con chó nhỏ cho bạn bè, đầu trọc tự giác để cảnh sát đeo còng tay rồi lên xe cùng bọn họ.

Lúc này, đã là một giờ khuya.

Tô Ái Lệ trong trại tạm giam cũng không ngủ. Cô ta ôm cơ thể cuộn mình trên chiếc giường chật chội, khép hờ mắt, khẽ nỉ non gì đó. Như đang nói với mình, lại như đang nói cho người trong tưởng tượng của mình nghe.

Từng chữ từng câu, nghe rất kì lạ lại không hề logic, thậm chí còn có một chút quái dị.

“Không đau... Không hề đau... Con không hề đau... Con là một bé ngoan... Không hề đau...”

“Biến mất rồi, biến mất hết rồi, tay của bố biến mất rồi, chân cũng biến mất rồi, cái gì cũng biến mất rồi...”

“Hoa của mẹ ở đây, mẹ ở đâu?”

“Giấu hết đi... phải giấu hết đi... Giấu hết tất cả những thứ này đi... Đây là báu vật của Ái Lệ, Ái Lệ muốn giấu chúng nó đi...”

Bình Luận (0)
Comment