Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 79

Lúc nhỏ Tô Ái Lệ có rất nhiều bạn bè, đều là những đứa trẻ lớn lên cùng cô ta ở cô nhi viện xa xôi kia.

Trong những đứa trẻ đó có một số đã được nhận nuôi, một số thì dựa vào cố gắng của bản thân ra ngoài thi cử. Ngoài ra còn có mấy đứa trẻ bị khuyết tật, từ nhỏ đã thuộc bên yếu thế. Những đứa trẻ khuyết tật đó được lớn lên trong sự bảo vệ của Tô Ái Lệ nên sau khi cô chuyển đến nhà mới, thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến nhà Tô Ái Lệ, nhìn lén cô ta qua kẽ hở của hàng rào trong sân. Mỗi lần như vậy, Tần Thục Lệ đều gọi bọn họ vào, cho bọn họ đồ ăn ngon, hơn nữa còn tận tâm đưa bọn họ về cô nhi viện.

“Lệ Lệ, sao chị lại biến thành dáng vẻ này, bố mới mẹ mới đối với chị không tốt sao? Chị nói cho bọn em biết đi. Bọn em trả thù bọn họ giúp chị!”

“Không, họ đối với chị rất tốt. Chỉ là bố mới đối với mẹ mới không tốt. Chị hơi sợ ông ta.”

“Vậy sao chị lại khóc?”

“Chị đau lòng. Mỗi lần nhìn thấy mẹ mới bị đánh mắng, chị đều rất đau lòng, rất đau lòng... Chị đã nói với bố mới để ông ta đánh chị, nhưng ông ta không để ý tới chị. Ông ta không hề thích chị. Nhưng chị vẫn rất thích họ. Chị muốn sống cùng họ mãi mãi.”

...

“Lệ Lệ, bọn em nghe nói mẹ của chị mới tự sát, là thật sao?!”

“Không phải thật. Là bố đánh chết mẹ.”

“... Vậy chị phải làm sao đây? Có muốn bọn em cùng chị lên đồn công an trên trấn để báo cảnh sát bắt ông ta không?”

“Không được, chị không thể để ông ta rời khỏi đây. Cả nhà chị phải đông đủ, không ai được rời đi hết... Tiểu Bát, sao cánh tay em lại bị mất vậy?”

Tiểu Bát nhìn tay áo trống rỗng của mình, nói: “Lúc trước bà già thối kia sai em ra đường xin tiền, bị xe tông. Người đâm em đã bồi thường rất nhiều tiền. Nhưng con mụ già đó không muốn bỏ tiền ra chữa tay cho em. Vậy nên cánh tay của em bị hoại tử, chỉ có thể cắt bỏ.”

“Vậy chắc chắn em phải đau lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, rất rất đau, đau gần chết luôn. Nhưng em lại không muốn chết. Haizz, nhưng như bây giờ thì em có thể chịu đựng được. Mọi người xem, hiện tại đã không đau nữa rồi.”

Tô Ái Lệ: “Mấy đứa giúp chị. Chị muốn phế hai chân của Tô Thành. Chị muốn khiến ông ta không đứng dậy được nữa.”

“Việc này bọn em có kinh nghiệm. Chị yên tâm đi. Chị là chị đại của bọn em. Bọn em đều sẵn lòng giúp chị!”

“Đúng vậy, bọn em đều sẵn lòng giúp chị.”

Vì giúp bọn nó lấp đầy bụng, không bị bắt nạt, không bị đánh, cô gái gầy yếu nhất hội là Tô Ái Lệ đã giúp đỡ bọn nó rất nhiều.

Bởi vậy, tuy Ái Lệ gầy yếu nhất, nhưng lại là chị đại dẫn đầu một nhóm đàn em cô nhi. Trong nhóm đàn em này, những đứa trẻ khỏe mạnh có thể được nhận nuôi rồi rời đi. Nhưng mấy đứa trẻ khuyết tật thiếu tay thiếu chân như Tiểu Bát hay những đứa trẻ đáng thương từng bị người buôn lậu đầu độc, sau khi bọn nó lưu lạc đến rất nhiều nơi rồi cuối cùng vẫn quay về nơi này, còn tìm được cô bé Ái Lệ từng giúp đỡ bọn nó, giúp bọn nó không bị đói bụng.

Tần Thục Lệ là người mẹ thiên thần của Ái Lệ, mà Ái Lệ, là người chị thiên thần của bọn nó.

Những đứa trẻ mồ côi không có bố mẹ này sống ở vùng sâu vùng xa, mặc dù có người dạy bọn nó thiện ác nhưng lại không cách nào bù đắp được những tổn thương mà bọn nó từng phải chịu. Trái tim chằng chịt thương tích, vậy nên trong nhận thức của bọn nó đã sớm hình thành khái niệm thiện ác của riêng mình.

Trong thế giới của bọn nó, người tốt nhất trên đời chính là Ái Lệ và mẹ Ái Lệ. Còn kẻ làm hai người họ tổn thương, đều là người xấu.

...

“Lệ Lệ, chị làm sao vậy? Sao trên người chị lại nhiều máu thế?!”

“Chị chặt đứt cánh tay Tô Thành. Ông ta mất máu quá nên chết luôn rồi. Các em nói xem chị nên làm gì bây giờ...”

“Hay là bọn em giúp chị mang ông ta lên núi chôn nhé?”

“Không được, chị nói rồi, cả nhà chị phải đông đủ...”

“Vậy hay là, bọn em giúp chị chôn ông ta trong sân nhà chị?”

“Không được, mẹ chị ở đó. Chị không thể để ông ta ở cùng mẹ chị. Ông ta sẽ bắt nạt mẹ chị. Nhưng cũng không thể cứ vứt ông ta trong phòng được, sẽ bốc mùi...”

“Hay là em cho chị một cách này nhé.” Tiểu Cửu nói: “Em từng thấy trong phim điện ảnh, không biết có được không, bọn em cùng nhau giúp chị.”

Sau khi Tiểu Cửu nói, mấy người liên tục gật đầu.

“Được, cách này được.”

Bọn nó cùng chôn Tô Thành trong bức tường kia. Tiểu Cửu từng chạy vặt ở công trường xây dựng nên tương đối quen làm mấy chuyện thế này. Tiểu Bát chịu trách nhiệm quét sơn. Tô Ái Lệ thì xử lý thi thể của Tô Thành.

Cô ta xử lý thi thể của Tô Thành giống hệt như khi xử lý xác gà rừng bắt được mỗi lần dẫn đám trẻ lên núi đi săn.

Bọn họ xử lý suốt năm ngày mới coi như hoàn tất.

Trong thời gian đó, Tiểu Bát hỏi cô ta có sợ không, cô ta nói không sợ. Vì trên thế giới không có quỷ, dù có, cũng không tổn thương cô ta được.

Kẻ tổn thương bọn họ thật sự chính là những kẻ tàn ác giả nhân giả nghĩa trên thế giới này.

Lúc cô ta vẽ những nét vẽ nguệch ngoạc lên tường, Tiểu Bát và Tiểu Cửu ngồi bên cạnh xem, ở cùng cô ta.

“Ái Lệ, chị đang vẽ gì vậy?”

“Không biết.” Ái Lệ nói: “Chị nghĩ đến cái gì thì vẽ cái đó thôi. Bố ghét chị vẽ, nhất là vẽ lên tường. Đã vậy chị sẽ dùng những bức vẽ này khiến ông ta tiếp tục ghét bỏ.”

Có lẽ những nét vẽ nguệch ngoạc quái dị đó tượng trưng cho sự thù hận của Ái Lệ với Tô Thành. Cũng có thể nó tượng trưng cho cái ác đang lớn dần trong lòng khi cô ta không ngừng bị tổn thương.

Hoặc có khi đó chính là vực sâu khiến Tô Thành mãi mãi không thấy ánh mặt trời.

Sau khi vẽ xong, thật ra Tô Ái Lệ chưa cảm thấy hài lòng. Cô ta sửa lại rất nhiều lần, hết lần này đến lần khác, gần như mỗi năm đều phải sửa một chút. Điều đó khiến cho những nét vẽ nguệch ngoạc ngày càng kỳ quái và hỗn loạn hơn. Mà bọn Tiểu Bát, Tiểu Cửu và Tiểu Thập cũng vẫn luôn ở bên cô ta. Cho đến sau đó, Tiểu Thập ra ngoài làm công, mấy người khác dần giải tán hết, chỉ còn Tô Ái Lệ kiên trì trông coi căn nhà. Giống như lời cô ta vậy, cô ta không bao giờ rời khỏi căn nhà nhỏ này. Bởi vì nơi này, là nhà của cô ta.

Mặc dù trong phòng rất bừa rất loạn. Bừa bộn đến mức không có một người bình thường nào muốn tới gần một bước. Nhưng đối với cô ta, cô ta đang dùng hết sức lực của mình để bảo vệ bí mật mà căn nhà nhỏ này cất giấu.

Những bí mật vừa âm u vừa ngọt ngào đối với cả nhà bọn họ.

...

Vậy Tô Ái Lệ có được nhân cách Tần Thục Lệ vào lúc nào?

Làm thế nào mà Quý Vân Vãn phát hiện được điểm này?

Chuyện phải nói từ ngôi nhà bừa bộn mà bọn họ sống. Tô Ái Lệ sống trong hoàn cảnh như vậy, những phế liệu bừa bộn xung quanh nhất định sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho cô ta. Nhưng ở trong đó, cô ta lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác an toàn đã lâu không thấy.

Bởi vì người mẹ thiên thần của cô ta ở đây, bảo vật mà người mẹ thiên thần để lại cũng còn đây.

Mẹ luôn bảo vệ cô ta. Cô ta cũng đang bảo vệ mẹ. Mà ác ma thì đã bị phong ấn trong vách tường trên tầng hai. Ông ta sẽ không bao giờ thoát khỏi phong ấn vững chắc kia được, không bao giờ tổn thương mẹ con cô ta được nữa.

Thực tế, đúng là Tô Ái Lệ sống một mình trong căn nhà đó, nhưng lại có một số dấu vết sinh hoạt cho thấy mọi chuyện không phải như vậy.

Bát đũa là của hai người, gối đầu cũng là hai người, rất nhiều đồ đều là dành cho hai người.

Điều thật sự khiến Quý Vân Vãn nghi ngờ là việc Tô Ái Lệ vì sợ hãi mà tái phát động kinh vào lần đầu tiên bị cảnh sát dẫn về.

Sợ hãi là thật, bất ngờ tái phát động kinh cũng là thật. Nhưng dựa vào bệnh án mà bọn họ tìm được trong đống phế liệu kia thì, người mắc động kinh không phải Tô Ái Lệ, mà là Tần Thục Lệ.

Cho nên, có thể hiểu cơn bệnh đột ngột đó của Tô Ái Lệ như sau… Khi bị cảnh sát ép hỏi, nhân cách Tần Thục Lệ vì mục đích bảo vệ Tô Ái Lệ đã tái phát chứng động kinh của mình, dựa vào việc này để tránh né sự ép hỏi của bọn họ.

Lúc đầu, khi bị đưa tới Cục cảnh sát, Tô Ái Lệ đúng là Tô Ái Lệ. Nhưng khi tâm trạng cô ta trở nên kích động như cảm thấy sợ hãi, căng thẳng hoặc căm phẫn, nhân cách Tần Thục Lệ sẽ tự xuất hiện để bảo vệ cô ta.

Sau khi mẹ mất, Tô Ái Lệ rơi vào bi thương cùng cực. Có lẽ lúc đó cô ta còn chưa tới mười tuổi, một bé gái nhỏ đương nhiên không thể chịu được đả kích nặng nề như vậy.

Nhưng cô ta vẫn rất kiên cường, bởi vì cô ta đã chôn cất mẹ mình.

Sau đó, người “chú” kia đến nhà tìm bọn họ. Nhưng lại không tìm được Tần Thục Lệ, còn bị Tô Thành dùng gậy đập trúng gáy dẫn đến tử vong rồi đem chôn trong sân.

Một thôn nhỏ xa xôi, lạc hậu, một hộ gia đình không ai để ý đến. Cho dù có người tự sát, có người biến mất thì ai mà ngờ được nơi đây lại ẩn giấu một án mạng đáng sợ như vậy chứ?

Có lẽ chính như lời Tô Ái Lệ nói. Người đàn ông kia là tội phạm đang lẩn trốn. Những năm đó internet vẫn chưa phát triển như bây giờ, hệ thống giám sát Skynet của cảnh sát chưa trở nên thông dụng. Nếu người đàn ông kia có người nhà thì chắc cũng không tìm được nơi này.

Tô Ái Lệ giết Tô Thành vào lúc nào?

E là chỉ có cô ta mới biết việc này. Bởi vì thời điểm ấy, những cư dân cũ xung quanh gần như đã chuyển đi hết rồi. Chưa kể sau khi Tô Thành bị trường học buộc thôi việc cũng rất ít khi ra ngoài. Mỗi khi cần ra ngoài lấy đồ, đều là Tô Ái Lệ làm thay.

Thật ra lúc trước người nhà Tần Thục Lệ đã chạy từ xa tới một lần. Lúc được thông báo Tần Thục Lệ tự sát chết, bọn họ từng hỏi Tô Ái Lệ. Tô Ái Lệ ngầm thừa nhận mẹ mình tự sát.

Bởi vì cô ta muốn chính tay trừng trị Tô Thành. Cô ta sẽ không để bất cứ kẻ nào mang Tô Thành đi.

Cô ta phải tra tấn Tô Thành đến chết trước mặt Tần Thục Lệ, báo thù cho Tần Thục Lệ.

Nhưng ngay cả khi Tô Thành đã chết, cô ta nhìn Tô Thành nằm trong vũng máu, trong lòng vẫn không cảm thấy sảng khoái.

Thật ra cô ta đã tưởng tượng rất nhiều. Cô ta tưởng tượng mình có thể giống những bạn nhỏ may mắn khác, gặp được bố mẹ thuộc về mình. Bố mẹ đối với cô ta rất tốt. Bố đối với mẹ cũng rất tốt. Cả nhà bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau. Giống như trong chuyện cổ tích vậy.

Nhưng mà, có bao nhiêu chuyện cổ tích trên thế giới này chứ?

Cho dù có thật, cũng sẽ không xảy ra với cô ta.

Cô ta cứ vậy sống trong căn nhà nhỏ cũ nát này ngày qua ngày, năm qua năm.

Xuân đi thu đến, thu đi đông đến. Dần dần, cô ta bắt đầu tưởng tượng người mẹ thiên thần của mình vẫn đang bên cạnh. Mỗi ngày cô đều nói chuyện cùng mẹ, mẹ cũng sẽ nói chuyện với cô ta, dùng bàn tay ấm áp vuốt tóc cô ta.

Bố ở trên tầng, cuối cùng bố cũng không thể tổn thương mẹ con họ nữa.

Mẹ con hai người sẽ rất vui vẻ, sống bên nhau không cần lo nghĩ gì hết.

Vậy Tô Ái Lệ mắc chứng hoang tưởng tình yêu vào lúc nào? Hay là cô ta giả vờ bị hoang tưởng tình yêu?

Không, cô ta không giả vờ.

Nếu ngay cả điểm này còn không nhìn ra thì Quý Vân Vãn cảm thấy phải ném mình vào lò để nấu lại thôi.

Tô Ái Lệ mắc chứng hoang tưởng tình yêu là thật. Hơn nữa rất có thể loại ảo tưởng này là do nhân cách Tần Thục Lệ tạo thành cho cô ta. Bởi vì đối với Tô Ái Lệ, có lẽ chỉ có mẹ mới là toàn bộ thế giới của cô ta, còn người ngoài mãi mãi chỉ là người ngoài mà thôi.

Quý Vân Vãn: “Có lẽ, nên để bà Tần giải đáp vấn đề này thì tốt hơn nhỉ?”

Tô Ái Lệ im lặng một lúc, rốt cuộc lại biến thành giọng Tần Thục Lệ: “Cái chết của ba người kia không liên quan đến Ái Lệ.”

Quý Vân Vãn: “Bà Tần, cuối cùng bà cũng xuất hiện, “

Tần Thục Lệ: “Cô là Chuyên gia Tâm lý sao?”

Quý Vân Vãn: “Không hẳn là chuyên gia, nhưng đúng là tôi có học về lĩnh vực này.”

“Tần Thục Lệ” gật đầu, nói: “Nếu năm đó tôi có thể tìm được một nhà Tâm lý học giống cô thì có lẽ... có lẽ có thể đưa theo bé Ái Lệ của tôi, kiên cường thoát khỏi căn nhà kia rồi.”

Quý Vân Vãn trầm mặc.

Trên đời này có rất nhiều bi kịch không xuất phát từ bản thân sự việc, mà do cảm xúc tạo thành. Rồi chính những cảm xúc đó lại gây ra những vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Vậy nên xét cho cùng, có một số việc không phải hoàn toàn không thể giải quyết. Nguyên nhân thật sự dẫn đến việc không thể giải quyết được đó xuất phát từ trạng thái tâm lý của người trải qua sự việc.

Phòng giám sát cách vách.

Sắc mặt của người trong Tổ chuyên án đều vô cùng chuyên chú và nghiêm túc. Bọn họ nhận ra rằng, có thể cái chết của ba nạn nhân kia còn che giấu bí mật không muốn người khác người biết nào đó.

Mà bí mật này, rất có thể ngay cả nhân cách chính Tô Ái Lệ này cũng không biết.

Bình Luận (0)
Comment