Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 8

“Tôi không cần đến bệnh viện.”

Nghiêm Liệt không cho cô cơ hội từ chối. Bây giờ nếu gọi xe cứu thương tới, chắc sẽ còn lâu hơn anh đưa người vào bệnh viện, anh cũng không dư thời gian chờ xe cứu thương. Dứt khoát mặc kệ lời phản đối của cô, anh mở cửa xe thả người xuống ghế sau.

Quý Vân Vãn váng đầu vô cùng, không cần nghĩ cô cũng biết mình hạ đường huyết nhẹ rồi. May thay Nghiêm Liệt không ném cô thẳng lên xe, nhưng lúc cô được đặt vào xe, một thứ gì đó dưới thân khiến cô hơi nhíu mày. Cô vươn tay tìm kiếm, lấy một túi hồ sơ ra.

“Đừng làm lung tung đồ.” Nghiêm Liệt ngồi vào ghế lái, nhìn ra sau.

Quý Vân Vãn đặt hồ sơ sang một bên: “Tại xe anh bừa bộn quá, cảnh sát Nghiêm.”

Tay cầm vô lăng của Nghiêm Liệt thoáng khựng lại: “Sao cô biết tôi họ Nghiêm?” Rồi anh thấy số điện thoại và họ của mình trên cửa kính xe. Anh không nói thêm nữa, chuẩn bị lái xe chở người đến bệnh viện gần đây.

Nếu để một mình cô chờ xe cứu thương tới, chắc hẳn cũng sẽ có người qua đường hỗ trợ, song...

Qua gương chiếu hậu, anh thoáng nhìn cô gái tái mét mặt mày đang nhắm hai mắt kia.

Với tình trạng suy yếu, cộng thêm ngoại hình này, cô sẽ khó lòng tránh khỏi việc gặp bất trắc.

“Có thể liên lạc với người nhà không?” Nghiêm Liệt hỏi cô.

Quý Vân Vãn miễn cưỡng mở mắt: “Đưa tôi tới Cục Cảnh sát.”

Nghiêm Liệt vẫn không hề lung lay: “Tôi bảo, tôi chính là cảnh sát, cô muốn báo cảnh sát thì có thể nói thẳng với tôi.”

Quý Vân Vãn giật giật khóe miệng, tựa hồ muốn cười, nhưng rồi đành thôi: “Không ai quan tâm tôi... Cảnh sát cũng không tin tôi.”

Xem ra ý thức đã mơ màng.

Nghiêm Liệt tăng tốc, chưa đầy mười phút đã tới cổng bệnh viện gần đó. Anh lái xe đến thẳng trung tâm cấp cứu. Dừng xe xong, anh lập tức mở cửa sau, vòng một tay qua eo cô, định bế người xuống xe.

Nhưng cô bỗng dưng mở mắt, bắt lấy áo anh.

Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.

Quý Vân Vãn giữ áo anh, đôi mắt hẹp dài chăm chú quan sát anh, tựa như muốn xuyên qua đôi mắt nhìn thấu tâm trí anh: “Tôi nói rồi, không cần đưa tôi vào bệnh viện. Dù là cảnh sát, anh cũng phải suy nghĩ đến nguyện vọng của đương sự một chút chứ?”

Nghiêm Liệt không tỏ thái độ gì.

Anh chưa bao giờ đối xử đặc biệt với phái nữ, nhưng người trước mắt không phải tội phạm, mà là... một cô gái yếu ớt, tự gọi mình là nạn nhân. Thế nên, tuy bị cô giữ áo, anh cũng không thể làm gì.

“Không phải cô nói mình là nạn nhân sao? Vậy làm một cảnh sát, tôi có tư cách bảo vệ an toàn sức khỏe của mọi nạn nhân.” Dứt lời, Nghiêm Liệt không phân trần nữa mà bế người xuống xe.

Với sức lực ít ỏi hiện tại, cô cũng chẳng thể phản kháng anh nổi. Quý Vân Vãn liếc nhìn xe cứu thương cách đó không xa, nhất thời nảy sinh cảm giác bài xích: “Tôi đã ở bệnh viện hơn nửa năm rồi, tôi không muốn vào bệnh viện nữa.”

Nghiêm Liệt dừng bước, đột nhiên cúi đầu nhìn cô: “Cô...”

Sắc mặt Quý Vân Vãn càng thêm tái nhợt, sau một hồi giày vò, ngay cả môi cô cũng mất hết màu máu. Nhưng khi cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vẫn đong đầy nét cười: “Anh biết tôi là ai, đúng không?”

“Quý Vân Vãn.” Nghiêm Liệt nhìn vào mắt cô, gằn từng từ: “Cô là Quý Vân Vãn.”

“Ừ.” Quý Vân Vãn thở phào nhẹ nhõm, nói đứt quãng: “Anh đã biết tôi là ai, vậy anh cũng nên biết, tôi đã ở bệnh viện đến mức chán ngấy rồi. Sau khi tôi tỉnh dậy, bác sĩ đã kiểm tra cho tôi. Tuy… chưa có kết quả nhưng tôi biết mình không sao, chỉ do hôn mê lâu quá thôi. Anh thật sự không cần tốn công đưa tôi về bệnh viện...”

Cô còn chưa nói xong, Nghiêm Liệt đã bế cô tiếp tục bước đến khoa cấp cứu. Vừa vặn thấy bác sĩ ở cửa, anh bế người hô to: “Bác sĩ, ở đây có bệnh nhân!”

Một tiếng kêu này, đã khiến bác sĩ đang đứng cầm điện thoại nhắn tin ở cửa kia giật mình, suýt làm rơi điện thoại.

Quý Vân Vãn trừng to mắt: “Này, anh không hiểu tôi đang nói gì hả?”

“Hiểu.” Ngoài miệng Nghiêm Liệt đáp thế, nhưng thái độ vẫn cực kỳ cứng rắn: “Dù không gặp vấn đề gì, bây giờ cô cũng không đến Cục Cảnh sát được.”

Nhân viên y tế vội vàng kéo xe đẩy tới, Nghiêm Liệt đặt người lên giường, cuối cùng anh nhìn cô, bỏ lại một câu rồi lập tức xoay người rời đi.

“Trong Cục không có bác sĩ chăm sóc cô đâu, Cố vấn Quý.”

Quý Vân Vãn bất lực, chỉ biết dõi theo bóng dáng cao lớn của anh ngày càng xa dần, còn mình thì bị đẩy vào khoa cấp cứu. Ánh đèn chói lòa trên đỉnh đầu khiến cô thở dài, đành cam chịu nhắm hai mắt.

Lúc đang trên đường đến sân bay đón chuyên gia, Nguyên Triệt nhận được tin Quý Vân Vãn đã tỉnh dậy.

“Vì cô Quý nói muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, nên đã dặn chúng tôi tạm thời đừng báo anh biết...”

Nguyên Triệt đang tranh thủ uống nước lúc đợi đèn giao thông ở ngã tư đường, khi nghe vậy, cậu ta phun ra một ngụm nước suối.

Cậu ta lập tức quay đầu xe về bệnh viện, kết quả lại nghe thấy điều dưỡng nói trong điện thoại: “... Nhưng chúng tôi không ngờ, bác sĩ mới kiểm tra cho cô ấy xong, vừa thoáng lơ là, cô ấy đã tự rời khỏi bệnh viện. Lúc đi, cô ấy mặc áo khoác anh Nguyên để lại trong phòng bệnh. Thành thật xin lỗi anh Nguyên, chúng tôi không ngờ ý chí của cô Quý lại mạnh mẽ như thế, vừa tỉnh dậy đã có thể tự xuống giường rời khỏi...”

Nguyên Triệt tái mặt: “Cô đang đùa tôi hả? Dù hôm nay là cá tháng Tư, thì đùa như vậy cũng không buồn cười đâu.”

“Anh Nguyên, chúng tôi biết rõ anh quan tâm cô Quý thế nào mà, chúng tôi sẽ thật sự không lấy chuyện này ra đùa anh! Cô Quý đã thật sự tỉnh dậy vào buổi sáng, cũng đã được kiểm tra, và đúng là cô ấy đã tự rời khỏi bệnh viện. Chúng tôi xem camera, cô ấy ra cửa bệnh viện thì bắt taxi đi rồi. Xin lỗi anh nhiều, chúng tôi cũng…”

Nguyên Triệt cúp máy, suy nghĩ ba giây rồi gọi cho trợ lý của mình, nhờ quan hệ giúp tìm người.

Cúp điện thoại, cậu ta gọi cho Sở Phong.

“Sở Phong, tôi có điều muốn nói với anh.” Nguyên Triệt hít sâu một hơi: “Một tin xấu và một tin tốt.”

Sở Phong: “Nguyên Triệt, tôi cũng muốn báo cậu tin này, nhưng tôi không biết đây là tin tốt hay tin xấu nữa.”

Vừa dứt lời, hai người đồng loạt lên tiếng: “Quý Vân Vãn tỉnh rồi!”

Nguyên Triệt: “Sao anh biết?!”

Sở Phong: “... Tôi cũng vừa biết thôi. Cậu... chắc cậu biết bây giờ cô ấy đang ở đâu nhỉ?”

“Anh nói vậy là có ý gì, sao tôi lại biết?” Nguyên Triệt nhíu mày: “Anh biết cô ấy ở đâu à?”

“Biết, tôi vừa nhận được tin. Cô ấy đến nơi cô ấy đã ngất xỉu bảy tháng trước, đúng lúc được Đội trưởng của bọn tôi nhặt được. Bây giờ cô ấy được đưa vào Bệnh viện Nhân dân rồi.”

“Gì cơ?! Anh nói được ai nhặt??”

“Đừng kích động, Đội trưởng của bọn tôi là người tốt! Cố vấn Quý không thiếu mất sợi tóc nào đâu!”

Nguyên Triệt: “...”

Lúc Quý Vân Vãn tỉnh dậy, trước mắt vẫn là trần nhà đơn điệu, nhưng cô nhanh chóng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Tỉnh rồi?”

Cô nghiêng đầu, nhìn Nguyên Triệt lạnh lùng ngồi trên ghế cạnh giường.

Tuy cậu ta đang trưng ra bản mặt lạnh tanh, thoạt trông lãnh đạm thật, song, đôi mắt đỏ bừng của cậu ta vẫn dễ dàng khiến tất cả vẻ lạnh lẽo của cậu ta tan chảy. Biểu cảm vừa căm phẫn, vừa tủi thân, vừa vui mừng nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh này, khiến Quý Vân Vãn không khỏi nở nụ cười: “Ôi chao, A Triệt, hơn nửa năm không gặp, em cao hơn rồi à?”

“Chị còn dám cười? Chị còn dám cười nữa hả?!” Lúc nói đến câu thứ hai, Nguyên Triệt đã đứng lên, cậu ta uất ức gào thét với cô như một chú rồng hung dữ: “Chị biết em có tâm trạng ra sao khi biết chị đã tỉnh dậy không? Hơn nửa năm không gặp, hơn nửa năm không gặp?! Ròng rã hơn hai trăm ngày đấy! Chị có biết em trải qua hơn bảy tháng này thế nào không?! Mời bao nhiêu chuyên gia về điều trị cho chị nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, chị biết em cảm thấy ra sao không?! Chị thì hay rồi, tỉnh lại còn không cho người nói với em? Một mình chuồn khỏi bệnh viện, mẹ nó, em đã lục tung cả thế giới để tìm chị đấy, chị có biết không!!”

Cậu ta nói xong lời cuối cùng, giọng rống giận dần trở nên khàn khàn, hai mắt vẫn đỏ bừng. Trước vẻ sửng sốt của Quý Vân Vãn, cậu ta thô lỗ lau nước mắt trên mặt, tiếp tục rít lên: “Lúc em nghe tin chị biến thành người thực vật, chị có biết em cảm thấy… cảm thấy thế nào...”

“A Triệt...”

“Chị biết khi nghe chị tỉnh dậy rồi, em đã vui đến mức nào không? Nhưng chị ngăn người ta báo em, chị còn không gọi cho em. Người đầu tiên chị gọi lại không phải em...”

Trong mắt người khác, Nguyên Triệt vừa EQ cao vừa IQ cao. Sau khi lớn lên, cậu ta đạt kết quả tốt trong học tập, thành công tiếp quản công ty đa quốc gia của ông nội, cũng hết sức có triển vọng ở lĩnh vực kinh doanh. Nhưng trong mắt Quý Vân Vãn, thằng nhóc to xác này vẫn luôn là một cậu bé nóng nảy ngang ngược.

Cô đã sớm đoán được cậu ta sẽ cực kỳ tức giận, nhưng giờ đây cô cũng nhận ra, trong chuyện này, quả thực cô đã không nghĩ kỹ.

Nhưng không một ai biết, vào khoảnh khắc mở bừng mắt, cô không muốn gặp bất cứ người nào cả, cũng không muốn nói gì.

Cô chỉ nghĩ đến một địa điểm.

Tất cả mọi người đều biết cô đã ngủ say trên giường bệnh bảy tháng, nhưng chẳng một ai hay linh hồn của cô đã bị giam cầm dưới thân cây kia vào bảy tháng trước. Trừ phi tự tới đó nhìn một chút, bằng không cô vẫn sẽ chìm đắm trong thế giới giấc mơ ở tiềm thức. Chỉ khi trở về nơi ấy một lần nữa, cô mới có thể nhận ra mình thật sự chưa chết, mình vẫn còn sống trên đời này.

Có điều, tên ác quỷ đã khiến cô thương tích đầy mình kia, quả nhiên vẫn lẩn trốn, bặt vô âm tín.

“Chị sai rồi.” Quý Vân Vãn bảo: “Chị nên nói cho em biết đầu tiên. A Triệt, em là người thân duy nhất của chị trên đời này...”

Chỉ một câu như vậy, đã khiến bao nỗi tủi thân lẫn phẫn nộ của Nguyên Triệt biến mất sạch sẽ.

Mười năm trước, Quý Vân Vãn đã cứu người mẹ muốn tự sát của cậu ta, cũng cứu lấy tương lai gần như bị hủy hoại của cậu ta. Từ đó về sau, cả nhà họ Nguyên ai cũng xem Quý Vân Vãn như châu báu.

Thế nên nhìn từ bên ngoài, Nguyên Triệt là đối tác làm ăn, là người đầu tư của Quý Vân Vãn, nhưng thật ra hai người thân như chị em… Đương nhiên, theo Quý Vân Vãn là vậy.

“Qua đây.” Quý Vân Vãn vẫy tay với cậu ta. Nguyên Triệt có phần miễn cưỡng, nhưng nhìn bàn tay gầy gò bầm tím của cô, cậu ta vẫn đưa đầu tới, để cô xoa đầu mình.

Nghe thấy âm thanh trong phòng bệnh đã lắng xuống, Sở Phong mới cẩn thận gõ cửa.

Nguyên Triệt liếc nhìn anh ta. Sở Phong muốn rơi mấy giọt nước mắt cho đúng không khí, nhưng cố gắng một lát vẫn không được, anh ta đành từ từ bước vào: “Cố vấn Quý... Cô, cô tỉnh rồi?”

Quý Vân Vãn: “Sở Phong, vừa khéo tôi cũng đang định tìm anh đây.”

“Tốt quá, ai cũng đợi cô tỉnh dậy đấy, xem ra cố gắng của Nguyên Triệt nửa năm qua không uổng phí rồi, ha ha ha...”

“Người họ Nghiêm kia thuộc Đội Cảnh sát Hình sự của các anh?”

Tiếng cười lúng túng của Sở Phong kẹt trong cổ họng: “... Đội trưởng Nghiêm của bọn tôi? Sao cô biết?”

“Ồ, cuối cùng Đội trưởng Trương cũng về hưu rồi sao?”

“Không phải về hưu... là giáng chức.” Sở Phong nói: “Đội trưởng Nghiêm được điều từ Thành phố Lâm tới, khá nổi tiếng trong giới điều tra tội phạm, anh ấy được đặc biệt đề bạt.”

“Thảo nào, hóa ra là Đội trưởng mới nhậm chức...” Quý Vân Vãn l**m l**m đôi môi khô khốc của mình: “Anh ấy đã nói với anh chuyện tìm được tôi thế nào?”

Sở Phong hắng giọng: “Thật ra cũng không kể gì, chỉ bảo tới xem hiện trường vụ án lúc trước, tình cờ nhặt được một người ở ven đường...”

Quý Vân Vãn: “Sau đó?”

Sở Phong: “Sau đó, không có sau đó...”

Nguyên Triệt bất mãn: “Nhặt được người gì chứ, có thể nhặt được Vân Vãn là may mắn của anh ta đấy.”

“Phải nói là may mắn của chị.” Quý Vân Vãn mấp máy môi: “May mắn, gặp được một Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự chính trực. Nếu không may, sẽ gặp kẻ giết người.”

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến hai người Sở Phong và Nguyên Triệt đồng loạt cảm thấy ớn lạnh.

Lần không may trước đó, cô đã suýt mất mạng.

Quý Vân Vãn hỏi: “Vậy vụ án lần này, cũng được anh ấy phụ trách?”

Sở Phong đáp: “Cô vừa tỉnh thôi, đừng nóng lòng suy nghĩ chuyện vụ án nữa, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đã...”

“Nghỉ ngơi? Tôi nghỉ ngơi còn chưa đủ lâu à?” Quý Vân Vãn tựa vào gối đầu, sắc mặt nhợt nhạt, thái độ lạnh lùng: “Nghỉ ngơi hơn bảy tháng, vậy cũng đủ rồi. Huống chi chức Cố vấn của tôi vẫn chưa bị huỷ bỏ, thế nên tôi vẫn có tư cách giúp các anh điều tra phá án.”

“Ngày mai tôi sẽ tới làm quen với Đội trưởng mới được bổ nhiệm của các anh, tiện thể bày tỏ lòng biết ơn với anh ấy, vì đã nhặt tôi ở ven đường rồi đưa vào bệnh viện.”

Sở Phong còn định khuyên nữa, nhưng Quý Vân Vãn đã ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh ta, nói đầy ẩn ý: “Tin tôi, chắc chắn các anh sẽ cần tôi trợ giúp.”

Trong thoáng chốc, Sở Phong nhớ đến cảnh không muốn nhớ đến nào đó, anh ta cảnh giác lùi về sau mấy bước.

Nguyên Triệt còn chưa hiểu vì sao anh ta lại làm thế, Quý Vân Vãn trên giường bệnh đã nở nụ cười chế nhạo: “Sợ gì chứ, tôi là một nhà Thôi miên có nguyên tắc, sẽ không thôi miên người khác bừa bãi. Lần trước do anh nhất quyết muốn thử thôi, tôi còn miễn phí cho anh nữa. Sao vậy, lâu rồi mà bóng ma tâm lý vẫn lớn thế à?”

Bình Luận (0)
Comment