Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 12

Buổi sáng, một chiếc xe màu đỏ từ trong cổ bảo chạy ra, mà hướng mà xe chạy đi chính là trường học mới của Giản Nguyệt.

Giản Nguyệt vẫn còn đang ngủ một cách ngon lành ở trong xe, mà Áo Lôi Đức chính là người lái xe. Áo Lôi Đức lái xe, nhưng cũng không quên chốc chốc lại lưu ý nhìn về phía Giản Nguyệt, xem hắn ngủ có thoải mái hay không.

Hôm nay, ngay khi Giản Nguyệt vừa mới nếm xong bữa sáng, Áo Lôi Đức nắm tay Giản Nguyệt dắt ra cổ bảo, Giản Nguyệt mơ mơ màng màng đi theo Áo Lôi Đức, chân trái đá chân phải, nhìn thấy Áo Lôi Đức trong lòng không khỏi thầm than một hơi.

Đêm qua, Áo Lôi Đức hỏi Giản Nguyệt có cần Mã Toa buổi sáng đến gọi hắn rời giường hay không, nhưng Giản Nguyệt một mực khẳng định nói hắn không phải trẻ con nữa, không cần người khác phải đánh thức. Thế nhưng, cuối cùng vẫn là do Áo Lôi Đức đi đến phòng ngủ của hắn “giúp” hắn hôn tỉnh, sau đó giúp hắn rửa mặt chải đầu cùng ăn bữa sáng, tiếp theo đưa hắn đi đến trường. Bằng không, ngày đầu tiên Giản Nguyệt đến trường nhất định đã bị muộn.

Nhớ tới lúc Giản Nguyệt bị Áo Lôi Đức hôn, sau khi tỉnh lại vẫn là vẻ mặt dại ra, bộ dáng ngốc nga ngốc nghếch thật sự là đáng yêu cực kỳ. Mà Giản Nguyệt tựa hồ vẫn là không biết đã xảy ra chuyện gì, giống như vô thức thuận theo sự “khống chế” của Áo Lôi Đức mà làm hết thảy mọi động tác.

Áo Lôi Đức cũng chưa bao giờ đối đãi với một người chăm sóc tận tâm như vậy, cho nên nhận thấy loại cảm giác này cũng không tệ lắm. Nghĩ đến đây, Áo Lôi Đức lại quay sang … nhìn nhìn Giản Nguyệt đang còn ngủ say, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.

Chiếc xe màu đỏ dừng lại trước cửa một trường học thật lớn, Áo Lôi Đức vỗ vỗ bả vai Giản Nguyệt, lay tỉnh hắn.

” Giản Nguyệt, đến trường học rồi.” Áo Lôi Đức lại lắc lắc bả vai Giản Nguyệt, kiên nhẫn gọi hắn thức dậy.

” Ân……” Giản Nguyệt tuỳ tiện đáp lại, lấy tay dụi dụi mắt, sau đó bất đắc dĩ mở mắt, đôi mắt ngập nước ngáp vài cái, vẻ mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ngay cả đồng phục đều bị xốc xếch buông lỏng xuống, lộ ra một bên vai trắng nõn.

Tầm mắt Áo Lôi Đức dừng lại ở bờ vai của Giản Nguyệt, đường cong mê người kia như đang hấp dẫn hắn, ánh mắt hắn đột nhiên biến thành màu đỏ thâm thúy. Áo Lôi Đức lưu luyến vuốt ve một chút da thịt mịn màng của Giản Nguyệt, sau đó giúp Giản Nguyệt sửa sang lại quần áo gọn gàng, lúc này Giản Nguyệt đã muốn tỉnh táo lại.

” Ta đi học đây.” Giản Nguyệt lấy lại tinh thần nói.

Lúc này, Áo Lôi Đức lại mở dây an toàn của mình, muốn xuống mở cửa xe cho Giản Nguyệt. Là một gã thân sĩ (người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ), mở cửa cho đối phương cũng là một phép lịch sự cần thiết, huống chi đây lại là người mà mình để ý.

” A! Không cần, nếu ngươi xuống xe, nơi này sẽ hỗn loạn mất!” Giản Nguyệt vội vàng lên tiếng ngăn cản Áo Lôi Đức đang muốn xuống xe. Áo Lôi Đức bộ dạng hoàn mỹ như vậy, nếu xuất hiện tại nơi có nhiều người như thế này, nhất định sẽ tạo ra lắm phiền toái.

” Ân, tan học ta sẽ tới đón ngươi.” Áo Lôi Đức nghe Giản Nguyệt nói thế thì dừng động tác, sau đó chờ cho Giản Nguyệt xuống xe, liền quay đầu xe lái đi.

Giản Nguyệt ngẩng đầu nhìn nhìn trường học, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ học tại trường trung học tư nhân này, đáy lòng Giản Nguyệt thầm kỳ vọng hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi.

Vì là trường tư nhân nên hầu hết học sinh đều là con nhà khá giả và giàu có, phương tiện dạy học tân tiến, là một trong những trường học đứng đầu trong khu vực.

Tràn ngập chờ mong, Giản Nguyệt bước nhanh vào sân trường, sau đó hỏi thăm vị trí phòng học, rốt cuộc cũng thuận lợi đi đến phòng học. Kỳ thật, điều này cũng không xa lạ đối với Giản Nguyệt, nơi đây tuy rằng không phải trường học quý tộc, nhưng mà diện tích so với trường học quý tộc cũng không phải là nhỏ.

Đi vào phòng học, Giản Nguyệt tìm một vị trí gần bên cửa sổ ngồi xuống. Đáng lý ra giống như mọi năm sẽ tổ chức lễ khai giảng, nhưng mà năm nay lại không có cử hành, mà giáo viên cũng không nói rõ nguyên nhân, bất quá việc này bây giờ cũng chả liên quan với Giản Nguyệt, có hay không chẳng quan trọng.

Hiện tại, Giản Nguyệt bởi vì nhờ có Áo Lôi Đức đưa tới trường mà đến sớm hơn thời gian có tiếng chuông báo vào lớp. Đôi mắt to của Giản Nguyệt nhìn xung quanh quan sát phòng học và bạn học, mà những người bạn học đó hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là ngủ, hoặc là đọc sách, tóm lại đều đang làm việc riêng của mình.

” Tiểu Nguyệt!” Một thanh âm sang sảng từ bên ngoài phòng học truyền đến. Chỉ thấy, Susan mặc đồng phục của trường từ bên ngoài tiến vào.

” Ngươi như thế nào lại ở trong này?” Giản Nguyệt kinh ngạc hỏi, Susan còn mặc đồng phục nơi này, có thể nào nàng cũng chuyển trường? Nhưng mà Susan ở trường học cũ không phải thành tích rất tốt sao? Hiện tại chuyển đến trường mới lại phải một lần nữa thích ứng, nàng vì cái gì phải chuyển đến nơi này?

” Ta chuyển tới nơi này học! Ngươi không thích?” Susan dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Giản Nguyệt, nhanh chóng ngồi ở vị trí phía sau Giản Nguyệt.

” Không phải! Chính là… vì cái gì phải chuyển trường? Bên kia không phải đang rất tốt sao?!” Giản Nguyệt nghiêng đầu hỏi, nếu không phải trường học cũ cách nhà Giản Nguyệt quá xa, hắn cũng sẽ không chuyển trường, chuyển trường quả thật rất là phiền toái.

” Ta đến học chung với ngươi! Ngươi học một mình ở trong này ta rất lo lắng. Ngươi a! Lần trước hứa làm bánh ngọt cho ta mà không có, ta không có tức giận mà còn đến đây bầu bạn với ngươi, ngươi nói ta có phải là một người bạn rất tốt không?!” Susan vẻ mặt chính nghĩa ngẩng cao đầu. Bọn họ bắt đầu từ nhà trẻ đã cùng nhau học, cho tới bây giờ đều chưa từng học khác lớp, Susan vì chứng kiến Tiểu Giản Nguyệt lớn dần, có thể nói là tốn không ít công sức.

” Ngươi thật tốt!” Giản Nguyệt cười đến nheo lại ánh mắt, Susan vẫn luôn chiếu cố hắn, quả nhiên là hảo bằng hữu của Giản Nguyệt. Giản Nguyệt cảm thấy phi thường cao hứng, tại nơi xa lạ này, rốt cuộc có một người quen thuộc.

” Đúng rồi, cái người ở chung nhà với ngươi như thế nào rồi?” Susan vẻ mặt cổ quái, khoé miệng nhếch lên một độ cung quỷ dị. Rõ ràng đó là một nụ cười vô cùng khoái hoạt, nhưng lại làm cho Giản Nguyệt có cảm giác không rét mà run.

” Ngươi nói chính là Áo Lôi Đức?” Giản Nguyệt cẩn thận hỏi, mà Susan sau khi nghe được liền rất nhanh gật đầu. ” Hắn tốt lắm……”

” Ta không phải muốn hỏi ngươi việc này! Ta là nói… lần trước sau khi ta đến nhà ngươi, hắn đối với ngươi như thế nào?” Susan có chút khẩn trương hỏi, hai tay dùng sức nắm lấy ghế dựa của Giản Nguyệt, càng đưa mặt đến gần Giản Nguyệt một chút.

Sau sự kiện cái bánh ngọt lần trước, Giản Nguyệt chỉ đơn giản nói là bánh ngọt đã bị người ăn mất, không có giải thích nhiều. Susan vẫn cảm thấy được trong đó nhất định có chuyện gì đã xảy ra, bởi vậy nàng ôm một loạt nghi vấn hỏi.

” Hắn đưa ta đi chơi.” Giản Nguyệt nghĩ nghĩ, sau đó khoái trá nói. Nhớ tới Áo Lôi Đức đưa Giản Nguyệt đến cố hương của hắn du ngoạn, Giản Nguyệt bất giác mỉm cười ngọt ngào. Áo Lôi Đức tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng đối hắn luôn ôn nhu, Giản Nguyệt cho rằng cùng Áo Lôi Đức ở chung, cuộc sống về sau chắc chắn sẽ có nhiều thú vị.

” Đi nơi nào?! Làm cái gì!?” Susan kích động đến đứng phắt dậy. Lúc này, tiếng chuông trường rất không hợp thời vang lên. Susan nhìn thấy chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, vẻ mặt liền tỏ ra vô cùng tiếc nuối, bi phẫn ngồi xuống.

” Mọi người hảo, ta là chủ nhiệm lớp của các ngươi trong năm học này, ta gọi là Vương Chỉ Mẫn.” Vương Chỉ Mẫn nhìn qua ước chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, làn da nâu màu mật ong khỏe mạnh, mặc đồng phục thể dục màu lam.

” Ta sẽ dạy các ngươi môn tiếng Anh cùng với thể dục, nếu có vấn đề gì cần hỏi, các ngươi đều có thể tới tìm ta.” Nàng nhiệt thành cười rộ lên, không khó nhìn ra nàng chính là một giáo sư ra trường không bao lâu.

” Tiếp theo các ngươi sẽ có thời gian tự do một tiết để làm quen bạn mới, cho nên các ngươi có thể rời khỏi chỗ ngồi.” Vương Chỉ Mẫn sau khi nói xong liền đi tới bên cạnh một học sinh gần đó, bắt đầu giảng giải về các sự việc sắp sửa phải đối mặt trong một năm.

Lúc này, không hề ít học sinh đều hướng bàn của Giản Nguyệt đi đến, đại khái là vì Giản Nguyệt có bộ dáng nhu thuận đáng yêu nên có nhiều người vừa gặp đã thích. Giáo viên chủ nhiệm vừa nói dứt câu, nam sinh ngồi ở bên cạnh Giản Nguyệt liền lập tức quay sang nói chuyện cùng Giản Nguyệt.

” Xin chào, ta gọi là Từ Diệp Minh, sau này nhờ ngươi giúp đỡ nhiều.” Từ Diệp Minh tóc thâm màu lam, nhưng mà nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện. Bộ dáng của hắn thanh tú, cả người đều tản ra một loại khí chất chính nghĩa.

” Ta gọi là Giản Nguyệt, xin được chỉ giáo.” Giản Nguyệt cười khẽ trả lời, đây là chuyện mà Susan vẫn dạy hắn làm. Susan từng nói qua, nếu gặp được một nam sinh không biết, thì cười, đây mới là lễ phép. Nếu là nữ sinh, cũng phải mỉm cười, bằng không người khác sẽ nghĩ mình là người không giáo dưỡng.

” Ngươi là học sinh mới chuyển đến đúng không, lúc trước cũng không có gặp qua ngươi, nếu ngươi có vấn đề gì khó khăn cứ đến tìm ta đi, ta sẽ trợ giúp cho ngươi.” Từ Diệp Minh nhiệt tâm nói. Lúc hắn nhìn thấy Giản Nguyệt, hắn liền có một loại cảm giác thật thoải mái, khiến cho hắn rất muốn tiếp cận Giản Nguyệt.

” Ân! Ta sẽ làm thế.” Giản Nguyệt cao hứng gật đầu. Ngày đầu tiên khai giảng cũng không tệ, nhanh như vậy liền có thể quen được một tân bằng hữu, Giản Nguyệt đối với trường học nơi này lại có nhiều mong đợi.

Chính là như vậy, Giản Nguyệt tâm tư sảng khoái, đang rất đỗi phấn chấn, chính thức bắt đầu một cuộc sống khó quên ở ngôi trường mới.
Bình Luận (0)
Comment