Cho dù là bao nhiêu năm, cô cũng chờ được.
***
Có một chiếc xe đang gào thét nguy hiểm rồi đi qua trước mắt anh, liên
tiếp mấy cái, bánh xe lăn qua vũng nước làm nước bắn tung tóe khắp nơi,
Cố Lạc kéo cánh tay Thi Dạ Diễm lôi anh trở về rồi nói, che chiếc ô màu
xanh lên đầu anh.
“Anh điên à! Có biết là anh đang đứng giữa đường không? Muốn bị xe ──”
Thi Dạ Diễm không đợi cô nói xong, hất tay của cô ra rồi xuyên qua khe hở
của dòng xe cộ đang chạy ào ào chạy đến con đường đối diện. Anh không
nhìn lầm, rõ ràng nhìn thấy hình bóng của người con gái ấy, hơn nữa đôi
mắt nhìn anh còn ngập nước. Tại sao đột nhiên lúc này ngay cả một nửa
hình bóng của cô ấy cũng không thấy.
“Tiểu Như! Tiểu Như em ra
đây!” Anh vội vàng nhìn xung quanh hét to tên của cô khiến người đi
đường vây quanh xem, lại không dám đi quá xa, chỉ sợ cô lại chợt xuất
hiện. Cố Lạc từ phía sau chạy tới che ô cho anh, “Anh rốt cuộc bị sao
vậy? Đang tìm cái gì vậy?”
“Một người con gái.” Thi Dạ Diễm đẩy
cô ra, ánh mắt sắc bén như ra-đa liếc nhìn xung quanh. Cố Lạc trợn tròn
mắt, kéo lấy tay của anh, “Anh đừng nổi điên nữa có được hay không,
trước mắt không phải có một người phụ nữ sao?”
Thi Dạ Diễm chợt xoay người lại tức giận nhìn cô, bỗng chốc khắp người tỏa ra hơi thở nguy hiểm. “Cút ngay!”
Cố Lạc không bị anh hù dọa, giơ cổ tay lên xem đồng hồ một chút, “Còn bốn
mươi phút nữa là đến giờ hẹn, hai năm trước anh đã để họ mất lòng tin
một lần, hiện tại cơ hội đang ở trước mặt anh, anh muốn nhìn thấy nó
biến mất sao?”
Trong cơn mưa lông mày của anh xiết chặt lại, từ
sự run sợ ban đầu hóa thành sự bi thương không cách nào xóa được, ánh
mắt sắc bén nhìn Cố Lạc cũng dần dần tiêu tan…
“Nếu giao dịch lần này đàm phán thành công, thì có thể trở lại như lúc trước, cho nên cái
gì của anh cũng sẽ không chạy thoát.” Cố Lạc tiến lên, phân tích từng
câu một cho anh rất nhanh chỉ bằng một cái bắt tay, “Cho nên người phụ
nữ của anh sẽ ở nơi đó chờ anh.”
…
Mưa chợt rơi nhiều hơn, dập tắt nội tâm đang dao động của anh. Trong nháy mắt anh khôi phục lại tỉnh
táo. Mặt, không còn u ám nữa, mắt, không còn đỏ nữa. Khóe miệng giật
nhẹ, mở lòng giơ tay lên ôm lấy Cố Lạc, trái tim tràn đầy những cảm xúc không có cách nào xóa bỏ, chỉ chịu đựng đau khổ một mình.
Cố Lạc không để bụng bĩu môi, “Em rất vất vả mới thuyết phục được ba em, anh
đừng để cho ông ấy thất vọng là được rồi, Bách Vĩ đã sắp xếp, chúng ta
đừng để muộn giờ.”
Hơn hai năm nay anh bỏ ra hai trăm phần trăm
nghị lực làm lại từ đầu tích góp sức mạnh từng chút một chẳng qua là
muốn quay lại như trước đây. Năm đó một mình anh xuất hiện ở trước mặt
Thi Thác Thần đã tỏ rõ thái độ, anh dùng chính bản thân mình nhiều năm
qua ra sức “hạ năm thành giang sơn” đền bù tổn thất kếch xù mà Du Nguyệt Như gây ra cho nhà họ Thi.
Thi Thác Thần tức giận đến suýt nữa muốn lấy mạng của anh, “Con có biết con đang làm gì không?”
“Con rất tỉnh táo, con sẽ đền bù tổn thất cho nhà họ Thi, con sẽ tìm lại
danh dự bị vứt bỏ, ba không có lý do gì để động vào cô ấy!” Đôi mắt Thi
Dạ Diễm đều không chớp, giống như nói ra chẳng qua là râu ria gì đó mà
không phải anh coi cái mạng mình như nửa giang sơn!
“Ta thấy con bị bệnh mà không biết! Chỉ là một người phụ nữ! Con như vậy mà cũng xứng làm con của Thi Thác Thần ta sao!”
“Thi Dạ Hướng cũng là vì một người phụ nữ, thật bất hạnh khi có hai đứa con đều như vậy.”
“Nhưng anh con cũng không vì một người phụ nữ mà từ bỏ bất cứ thứ gì!”
“Con cũng không từ bỏ bất cứ thứ gì, bao gồm cả người phụ nữ của con.” Thi
Dạ Diễm thờ ơ nâng khóe miệng lên. “Không tin ba cứ thử đi giết Chử Dư
Tịch đi, xem Thi Dạ Hướng sẽ làm ra chuyện gì.”
Thi Thác Thần
trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nói gì phẩy tay áo bỏ đi, thất vọng về anh nhưng cũng là tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được. Thi Dạ Diễm đã không còn bận tâm đến điều đó, càng không có thời gian đắm chìm trong nỗi khổ ly biệt, bởi vì Thi Dạ Hướng bất kỳ lúc nào cũng có thể
lấy đi tính mạng của anh.
Vì cô, con đường anh đi rất khó khăn,
Bách Vĩ đã không còn thấy nụ cười của anh nữa, anh giống như cái dây cót cơ khí được vặn chặt không lúc nào là không làm việc. Anh che giấu nội
tâm mình rất tốt, trên trán không thấy đau buồn chỉ thấy ý muốn giết
người nhìn mà đau lòng.
huyentrang138.d.d.l.q.d
…
Trong xe, Cố Lạc cầm khăn cẩn thận lau đi nước mưa trên mặt anh. Thi Dạ Diễm
ngửa đầu tựa lưng vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi, thời gian ngủ của anh
rất ít, mấy ngày thường xuyên không ngủ được. Cố Lạc nhìn thấy vầng thâm nhạt dưới mắt anh, không khỏi đau lòng.
Đôi môi hé mở không có
độ cong kia của anh cách môi cô gần trong gang tấc, trong lúc đó hơi thở mang hương vị nam tính của anh tràn đầy trái tim cô, trong chớp mắt
khiến cô rối loạn tinh thần. Cô lặng lẽ nghiêng người đến gần…
“Lạc Lạc.” Thi Dạ Diễm không mở mắt, chỉ thản nhiên mở miệng.
“Hả?”
“Cám ơn.”
“…” Cố Lạc chợt dừng động tác, chớp mắt tự giễu nhìn giống như là không cố
ý, từ phía sau lấy ra một bộ tây trang khác. “Nhanh đến chỗ kia, thay bộ quần áo ướt sũng trên người anh ra.”
Người đàn ông trong lòng
này sớm đã bị người khác chiếm giữ, cô đúng là điên mới có thể suy nghĩ
hôn anh. Cô cũng phải nói ra câu cảm ơn này, cảm ơn anh đã kịp thời ngăn lại, mới không khiến cho cô mất mặt.
Trong lúc Thi Dạ Diễm thay quần áo cô biết ý quay mặt ra ngoài cửa sổ, nâng má nhìn cảnh phố Paris.
Người phụ nữ che ô ở con đường đối diện, thật ra là cô nhìn thấy, bao gồm
người đàn ông sánh vai đi cùng cô. Cho dù không biết nguyên nhân cô ấy
trốn tránh là gì, nhưng Cố Lạc không muốn để Thi Dạ Diễm phân tâm vào
lúc này.
Thi Dạ Diễm thay đổi cô thấy rất rõ, mặc dù so với trước kia càng thêm lãnh khốc ác độc, nhưng vẫn khiến cho Cố Lạc có một chút
sinh lòng khâm phục đối với Du Nguyệt Như. Bản thân người đàn ông này
ngông cuồng, nhưng lại học được cách tôn trọng, nhất là tôn trọng phụ
nữ.
Ở trước mặt cô anh chưa từng nói tới bất kỳ một lời nào liên
quan đến Du Nguyệt Như, thậm chí chưa từng thấy qua anh bởi vì nhớ nhung mà có giây phút nào thất thần, giống như người phụ nữ này chỉ là một
cái tên, là anh tự tạo ra ảo giác.
Nhưng mới vừa rồi cô mới hoàn
toàn hiểu, con mắt Thi Dạ Diễm rõ ràng đã xâm nhập bùng nổ dưới sự chịu
đựng, tình cảm của anh đối với Du Nguyệt Như không cần bất kỳ ngôn ngữ
nào miêu tả chau truốt, bởi vì nó căn bản không có chỗ ẩn núp, lại càng
không cần cố ý trưng bày nói rõ, bởi vì sau mỗi việc bản thân làm cùng
cô ấy, cũng là vì đem cô ấy vĩnh viễn khóa ở trong ngực, che chở yêu
thương cưng chiều dưới bàn tay của anh.
Cố Lạc không tự chủ nhếch khóe miệng lên, vì một người phụ nữ, Thi Dạ Diễm điên cuồng đến mức làm người ta níu lưỡi không nói nên lời mà lại cực kỳ thông minh tỉnh táo
tự kiềm chế được bản thân, thật là bất cứ lúc nào cũng hấp dẫn người
khác.
Du Nguyệt Như, cô thật sự rất may mắn.