“Miêu bài của nó treo ở vòng trừ giận trên cổ, nhớ là nửa năm phải thay một lần.”
(miêu bài: dây đeo của thú cưng có đánh số chứng thực không phải thú hoang)
“Biết rồi.”
“Còn nữa, đây là thẻ tiêm phòng của nó, cũng phải nhớ thời gian tiêm phòng.”
“Hiểu rồi.”
“Còn đây là sữa tắm mèo, em phải nhớ nó thích tắm hàng ngày.”
“Được rồi … oái, mèo cũng dùng sữa tắm? Ngày nào cũng tắm?” Uyển Trúc ngạc nhiên. “Nhưng không phải mèo ghét nhất là tắm rửa sao? Anh còn nói để chúng nó tự liếm mình là được rồi?”
“Phải, nhưng nó …” Phương Trọng Quần nhìn nhìn con mèo đang ngồi ngay ngắn trên bàn trị liệu. “Anh thực không biết nên nói là nó ngốc hay là
…”
Mèo con – Tiểu Hổ híp híp hai mắt.
“Meo~!” Ngươi mới ngốc ý!
Lông mày Phương Trọng quần nhăn lại. “Hứ? Nói mày ngốc còn không thừa nhận? Mày có nghe qua có con mèo nào lại không tự liếm mình chưa, hả?”
Hắn có điểm ngu ngốc cười lạnh với mèo con. “Cư nhiên bắt người ta giúp
mày tắm rửa, còn ngày nào cũng tắm! Mà còn đi vệ sinh xong cũng muốn
người ta chùi mông cho! Thực là cười chết người mà, mày không biết đồng
loại mày đều tự mình liếm sạch hay sao?”
Cái đàu nhỏ hung hăng khinh bỉ.
“Meo ~, meo~!” Ngươi tự mình đi mà ăn SHIT, ta mới không mất vệ sinh như thế!
“Buồn cười nhất là nó không chịu ăn thức ăn của mèo, mà lại …” Phương Trọng Quần chán ghét trừng mắt với nó. “Cướp đồ ăn của anh!”
“Meo~, meo~, meo~, meo~” Đồ ý ai mà ăn được? Ngươi không biết thì thử tự mình ăn xem!
“Còn tranh giường của anh!” Phương Trọng Quần tiếp tục chỉ trích.
“Meo~, meo~” Ta không quen nằm ổ.
“Còn muốn anh cắt móng cho nó!”
“Meo~, meo~.” Mèo làm sao biết dùng bấm móng tay.
“Giúp nó chải lông!”
“Meo~, meo~, meo~!” Đó là ngươi tự mình giúp ta chải chứ, liên quan quái gì đến ta!
“Phàm là việc gì một con mèo phải biết, nó đều không biết!”
“Meo~, meo~!” Ta vốn dĩ không phải mèo mà.
Uyển Trúc nhìn tới nhìn lui hai bọn họ, trong lòng buồn cười lại kinh ngạc.
Buồn cười chính là Phương Trọng Quần lại đang mắng một con mèo, kinh ngạc cũng chính là Phương Trọng Quàn đang mắng một con mèo.
Mỗi một tiếng meo~ chen vào, hình như Tiểu Hổ nghe hiểu những lời
Phương Trọng Quần nói, mà lại còn không khách khí phản bác lại. Chỉ là
cô và Phương Trọng Quần không hiểu tiếng mèo, cho nên không biết nó đang nói những lời khó nghe nào mà thôi.
“Phương đại ca, anh, anh sao lại … ách, với nó …”
Phương Trọng Quần cười khổ.
“Em cũng cảm nhận được?”
Uyển Trúc càng kinh ngạc. “Anh nói Tiểu Hổ thực sự …”
“Tựa hồ như nghe hiểu chúng ta đang nói cái gì.” Phương Trọng Quần
tiếp lời: “Thực sự rất kỳ lạ, anh biết không ít động vật có thể hiểu ý
người, nhưng thực sự hiểu được ngôn ngữ của con người …” Hắn lắc đầu.
“Mà kỳ quặc nhất chính là, những tập tính mèo nên biết thì nó không
biết, những thứ mèo không nên biết thì nó lại biết rất rõ!”
“Hả?”
Phương Trọng Quần bất đắc dĩ nhìn con mèo lười nhác nằm xuống.
“Như lúc nãy vừa nói, nó thích người khác tắm cho nó, mà ngày nào
trước khi đi ngủ cũng phải tắm. Không ăn thức ăn của mèo, chỉ ăn đồ ăn
thông thường; đi vệ sinh xong, cũng muốn người ta chùi mông cho nó;
không tự liếm lông, cũng không nghịch đuôi của mình.”
Hắn chán ghét miết miết cái mũi của mình.
“Nó chỉ biết ngồi cùng anh xem TV.”
“Hả?” Uyển Trúc mở to miệng ngạc nhiên.
“Còn cùng anh xem báo.”
Cằm rớt mạnh xuống!
“Cùng anh xem … xem … báo?” Uyển Trúc hô to một tiếng.
“Phải,” Phương Trọng Quần uể oải nói: “Cái nó xem còn là chuyên trang tài chính cơ.”
“Chuyên trang tài … chính?!” Uyển Trúc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào
Tiểu Hổ, nó lại cho cô một cái cười khẽ trong đáy mắt, Uyển Trúc không
khỏi kinh hô một tiếng.
“Phương đại ca! Nó vừa nháy máy với em nha!”
“Có cái gì mà không thể?” Phương Trọng Quần lẩm bẩm nói. “Nó còn dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn anh cơ, SHIT! Anh cứu mạng của nó, thế mà nó cư nhiên lại dùng ánh mất dó để nhìn anh!”
Không biết mèo con lúc cười sẽ có bộ dạng ra sao, nhưng Uyển Trúc cho rằng Tiểu Hổ thực sự đang cười, ít nhất là trong mắt nó hiện lên ý cười rất rõ.
“Phương đại ca,” Uyển Trúc nhịn không được trộm kéo áo Phương Trọng Quần. “Tiểu Hổ nó … thực sự rất kỳ lạ.”
Phương Trọng Quần liếc xéo Tiểu Hổ.
“Làm sao? Không dám nuôi nữa? Vậy thì đem nó cho người ta nuôi!”
Chưa kịp phát biểu ý kiến gì, Uyển Trúc liền bị một tiếng mèo kêu bén nhọn làm sợ tới mức lùi lại ba bước, cả Phương Trọng Quần cũng trợn
mắt há mồm thiếu chút nữa nhảy dựng lên – tứ chi giương lên, cái đuôi
cũng xù ra, Tiểu Hổ khí thế hung ác, móng vuốt cũng lộ hết ra!
“Meo ~ … meo ~ … meo ~!” Ngươi dám đem ta cho người khác thử xem!
Tiểu Hổ như chỉ chực nhày vào ăn thịt người ta, hoặc ít nhất dùng bộ
dạng hung hãn của nó dọa người, nhìn nó hồi lâu như vậy Uyển Trúc không
dám động đậy chút nào. Sau nửa ngày, Uyển Trúc mới ngập ngừng nuốt nước
bọt rồi nói: “Em nghĩ … nó hình như không đồng ý với đề nghị này.”
“Anh cũng thấy thế.” Phương Trọng Quần lẩm bẩm nói.
Hai người liếc mát nhìn nhau, đồng thời cười khổ một tiếng.
Ít nhất nó cũng giống mèo ở một chỗ: Đem móng vuốt ra uy hiếp người ta.
Uyển Trúc về nhà liền thông báo cho mói người tính tình của Tiểu Hổ, tự nhiên, không ai tin cả.
Đến tận lúc Tiểu Hổ chiếm điều khiển từ xa, tự chuyển kênh theo ý
thích, thậm chí … xem video! Kha Thụy Văn lúc này mới mạng cái TV nhỏ
trong phòng mình ra cho nó xem một mình, miễn cho Kha gia ngày mai có
người bị coi như ngựa vằn đem vào sở thú cho người ta xem. Mà ông Kha,
lại đáp ứng đem chuyên trang tài chính trước lúc đi làm đã xem xong cho
nó, nếu không ông chỉ có thể xem mấy mảnh vụn của tờ báo mà thôi. Đương
nhiên bà Kha làm đồ ăn thì cũng làm cho nó một phần.
Mà các thành viên khác trong nhà thì –
“Tiểu Hổ, đây là Oa Oa.”
“Meo ~!” Con chim ngu ngốc!
“Đây là Đa Đa, Kỳ Kỳ với Minh Minh, chúng đều là thành viên trong nhà chúng ta, em không được ăn chúng đâu đấy.”
“Meo ~, meo~, meo ~!” Ít ghê tởm, cho ta chết đói cũng không ăn chúng!
“Có điều bọn chúng luôn ở phòng của anh hai, cho dù em muốn ăn cũng khó mà ăn được.”
“Meo ~, meo~, meo ~!” Nge cô nói như vậy, ta đây lại muốn thử xem hương vị của chuột như thế nào!
“Đây là Đại Bì với Tiểu Bì.”
“Oẳng oẳng! Oẳng oẳng!”
“Meo ~, meo~, meo ~ …” Được, được, được, ta biết các ngươi to hơn ta, nhưng ở cái nhà này không được phép tàn sát lẫn nhau, cho nên các ngươi cũng nên tránh xa ta ra, ta không sợ các ngươi đâu.
“Đây là Ngốc Đản.”
“Meo ~, meo~!” Ha, tên quả đúng, thật là con rùa đen ngu xuẩn.
“Còn có Đại Mao cùng Tiểu Mao, em nhất định rất muốn nhanh nhìn thấy
chúng, nhưng tiếc là chúng thường không ở nhà, chỉ có thể đợi chúng nó
về chị sẽ giới thiệu chúng cho em.”
“Meo ~, meo~!” Trời ạ, tha cho ta đi!
Đời hắn lần đầu tiên chảy máu mũi là đêm đầu tiên đến Kha gia.
Uyển Trúc tắm rửa xong liền quấn khăn tắm trở lại phòng ngủ thay quần áo. Một con mèo con đương nhiên không cần kiêng kỵ gì, cho nên cô thoát khăn tắm tại chỗ rồi mặc quần áo ngủ vào. Mà vốn dĩ hắn đang nằm thong
dong trên giường đập đập cái đuôi, tầm mắt lại tiếp xúc với thân thể
trắng nõn mềm mại, hình dáng tinh xảo đẹo đẽ, hắn không tự chủ được hổn
hển thở hắt ra.
Gặp quỷ! Cô gái này không ngờ thân thể lại mê người đến vậy!
Vòng eo thon nhỏ, hông tròn lẳn, ngực mặc dù không được lớn lắm, nhưng cũng đủ khiến người ta …
“A! Tiểu Hổ, sao em lại chảy máu mũi thế này?!”
“Sao bây giờ? Đều không ngừng chảy?”
“Meo ~ … meo ~ …” Đáng chét, cô còn không mau mau mặc quần áo vào!
Uyển Trúc nhìn nhìn vào ổ mèo đặt ở góc phòng, lại nhìn nhìn vào
giường mình, rồi lại liếc qua con mèo đang ngồi trên giường, cuối cùng,
cô nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, một khi Phương đại ca đã nói em thích ngủ giường, vậy chúng ta cùng nhau ngủ trên giường.”
Vì thé một người một mèo hòa bình chia sẻ nhau cái giường. Mà vì sợ
‘Tiểu Hổ đáng thương’ không cẩn thận bị cô đẩy xuống giường, Uyển Trúc
còn được biệt ôm nó vào trong ngực, làm cái đầu nho nhỏ của nó dựa vào
phần mềm mại trước ngực cô. Kết quả …
“A! Tiểu Hổ, em như thế nào lại chảy máu mũi nữa rồi?!”
Thực mất mặt!
Hắn đường đường là công tử hào hoa, gặp qua vô số đại mỹ nữ đẳng cấp
thế giới, thưởng thức qua đủ loại phong vị độc đáo các nước, thế mà lại
chết cứng trong vũ khí của ‘quả táo xanh’ này?! (ở đây tới nghĩ tác giả
chơi chữ, lúc trước Miêu ca gọi Uyển Trúc là quả táo, mà trong tiếng
Trung quả táo là ‘Píngguǒ’ đọc gần giống chữ ‘Píngyuán’ nghĩa là bình
nguyên, còn chỉ người vòng 1 khiêm tốn) Mẹ nó! Không chỉ hại hắn lần đầu phun máu, còn có lần hai, lần ba … SHIT! Toàn bộ máu trên người hắn
thiếu chút nữa phun ra sạch! … Haizz! Không biết trên người một con mèo
có bao nhiêu máu để hắn lãng phí?
Ánh mắt Phương Trọng Quần hồ nghi di chuyển trên người Tiểu Hổ.
“Thật đó, Phương đại ca, nó chảy máu mũi đó! Anh mau đến kiểm tra cho nó xem, xem nó có bị hậu di chứng gì không.”
“Hậu di chứng?” Phương Trọng Quần cùng Tiểu Hổ liếc mắt nhìn nhau.
“Em nghi ngờ thế!”
Mười lăm phút sau …
“Một chút bệnh tật cũng không có.” Phương Trọng Quần lấy khẩu khí “Anh sớm biết rồi mà” nói: “Nó thực sự khỏe mạnh.”
“Nhưng, nhưng là …” Uyển Trúc lo lắng ôm lấy Tiểu Hổ, yêu thương ôm vào lòng. “Nó thực sự chảy rất nhiều máu mũi nha!”
Phương Trọng Quần hắc hắc hai tiếng.
“ Hay là MC của mèo đến.”
MC?! (MC: month coming, là nguyệt sự ^^)
Tiểu Hổ đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
“Meo ~ !” Ngươi mới đến tháng ý!
“Không phải chứ? Tiểu Hổ là đực mà! Hơn nữa …” Uyển Trúc cười cười nói: “Có ai MC phun ra đằng mũi đâu?”
Phương Trọng Quần nhún nhún vai. “Nói không chừng là lúc anh làm phẫu thuật khâu ổ bụng cho nó không cẩn thận nối sai ở đâu đó, cho nên …”
Hắn lại nhún vai. “Ai biết? Có khi ngày nào đó nó đại tiểu tiện qua
đường miệng cũng nên.”
Tiểu Hổ nheo hai mắt lại.
“Meo ~ !” Ngươi mới ăn SHIT đó!
“Sao?” Phương Trọng Quần nhướn cao long mày bên phải, lại cùng mèo
con trừng mắt nhìn nhau. “Không phục hả? Nói ngươi như thế là chính xác
rồi! Không sao thì chảy máu mũi cái gì, ta chưa nghe qua có con mèo nào
lại chảy máu mũi bao giờ, lại chẳng phải người, sắc dục hoàng lưu sẽ
theo đường mũi tiết hỏa. Học người ta xem báo còn chưa đủ, giờ lại còn
học chảy máu mũi, mày đúng thật là …”
Hắn bỗng dưng dừng lại, rồi sau đó hoài nghi nhìn nhìn mèo con, miệng cũng quay ra hỏi Uyển Trúc:
“Tiểu Muội, tối hôm qua lúc nó chảy máu mũi em đang làm gì?”
“Em vừa tắm xong đang thay quần áo.”
Tiểu Hổ lặng lẽ khép mắt, thoải mái nằm trong ngực Uyển Trúc, Phương Trọng Quần trong lòng càng nghi ngờ.
“Nó cũng ở đó?”
“Phải, nó đều ở trong phòng em mà,” Uyển Trúc mở to mắt vô tội. “Cũng không phải người, không cần phải đuổi nó ra ngoài.”
Phương Trọng Quần chậm rãi nheo mắt lại.
“Em cho nó ngủ cùng trong phòng?”
“Đúng, em vỗn chuẩn bị cho nó một cái ổ thoải mái, nhưng, nhưng là
anh nói nó thích nằm giường, cho nên em đành phải ôm nó ngủ cùng thôi.”
Uyển Trúc nói xong liền nhíu mày. “Nhưng là chúng em vừa nằm xuống đi
ngủ, thì tự nhiên nó lại chảy máu mũi.”
“Phải không ?”
Phương Trọng Quần cười lạnh hai tiếng, nhìn chằm chằm không thôi mèo
con đến nửa ngày, rồi sau đó đột ngột nói một tiếng “Mượn một chút”,
cũng không khách khí lôi mèo con đang nằm trong lòng Uyển Trúc ra, giơ
cao Tiểu Hổ cùng hắn mắt đối mắt, mũi đối mũi.
“Ta nói Tiểu Hổ tiên sinh, nguyên nhân mày chảy máu mũi không phải là cái tao đang nghĩ đến đấy chứ?”
Tiểu Hổ cùng hắn trừng mắt một lát, sau đó mới chậm chạp kêu ra meo ~ một tiếng.
Lại là thế nào?
Phương Trọng Quần không hiểu tiếng mèo, nhưng nét khinh miệt trong ánh mắt của con sắc miêu này tuyệt không có nghi ngờ.
“Mẹ nó, tao đã bắt đầu hối hận cứu sống mày rồi, con mèo khốn nạn.”
Phương Trọng Quần thì thào tự nói. “Anh nói Tiểu Muội, nếu em thực sự
muốn chữa khỏi tật chảy máu mũi cho nó, liền phải nhanh chóng tống nó ra khỏi phòng em, tốt nhất tống nó xuống lầu, phòng khách, phòng bếp, WC,
nhà kho, tùy tiện chỗ nào cũng được.
Sân nhà em lớn như vậy, để nó tự mình kiếm lấy một chỗ ở là được rồi, chính là đừng cho nó lại ngủ ở phòng em nữa.”
Uyển Trúc kinh ngạc nhìn Tiểu Hổ rồi lại quay sang nhìn Phương Trọng Quần.
“Tại sao?”
“Không cần tại sao, cứ theo lời anh nói mà làm là được rồi.” Phương
Trọng Quần quả quyết nói, đồng thời đem mèo con trả lại vào lòng Uyển
Trúc. “Nếu không nó mà lại chảy máu mũi nữa thì đừng có đến tìm anh, anh cũng không có cách khác.”
“Ách, vậy … Được rồi, em để nó ngủ phòng khách được rồi.”
Cả đám nhân miêu khiến người ta đau đầu rốt cục cũng rời đi, nhưng là …
Phương Trọng Quần dám dùng linh hồn cha mẹ đã mất của mình để thề,
cái con mèo đang tựa trên vai Uyển Trúc kia vừa dùng ánh mắt quỷ quyệt
âm sâu nhìn lại hắn, tuyệt đối là con người mới có cái giảo hoạt âm trá
này.
Xem qua xem lại tập báo kinh tế, xã hội, Tiểu Hổ rút cục ngồi phịch xuống trầm tư giữa hai tập báo.
Sắp 3 tháng rồi, nên đi thăm cô ấy rồi. Cho dù là hắn không yêu cô,
cho dù hắn là thằng đàn ông phong lưu phóng đãng, nhưng trong bụng cô có con của hắn cũng không thể không để ý, đây là nguyên tắc duy nhất trong cuộc sống phóng túng của hắn – không thể để đứa con của mình phải mang
tiếng con ngoài giá thú, cho nên hắn mới đáp ứng kết hôn với Tang Ngược
Quyên.
Tuy vậy hắn thực ảo não bao lâu nay hắn đều cẩn thận phòng bị, cư
nhiên lại một đêm … không, kia rõ ràng là ngày! … Thật sự là SHIT! Liền
như vậy một lần … một lần say rượu sơ sẩy, ‘kỷ lục trong sạch’ bao năm
vất vả bảo trì liền bị hủy!
Thật không biết nên bực mầm móng của mình quá tận trách hay nên tự kiêu rằng mầm móng của mình quá dũng mãnh? (ack >”
Thôi đi, những cái đó giờ cũng chẳng quan trọng nữa, quan trọng là
tạm thời hắn không thể kết hôn với cô được, mà cái tên gia hỏa tạm thời
thay hắn quản lý công ty nhất định sẽ nhân cơ hội hắn đang hôn mê mà đi
đả kích cô; vì vậy trước hết hắn phải đi kiểm tra một chút tình hình của cô, lại còn phải đi xem cái tên gia hỏa kia rốt cuộc tính toán thế nào, rồi mới quyết định được xem có thể làm gì với tình hình của hắn hiện
nay.
Chỉ là …
Tiểu Hổ trong lòng tự cười nhạo một tiếng, không có BMW, không có
Porsche, đến chân để đạp xe cũng không có, xem bộ dạng này chỉ có thể
hai chân … không, bốn chân tự đi đến Thiên Mẫu mà thôi.
Bịch!
“Meo ~ …”
Tiểu Hổ đang ngẫm nghĩ xem con đường nào an toàn nhất thì đột nhiên
bị một con chuột chết từ trên cao rơi xuống sợ tới mức rít lớn một
tiếng, tiện đà hai vai nâng lên, hai tai cụp ra sau, nhìn thấy con mèo
vàng to lớn đang nhe nanh giơ vuốt, ánh mắt đầy cảnh giác lượn qua lượn
lại xung quanh con chuột.
“Meo ~ … meo ~ … meo ~ …?” Chết tiệt Đại Mao, ngươi muốn làm cái quái gì vậy? Muốn đánh nhau sao?
“Meo ~, meo ~.”
“Meo ~, meo ~! Meo ~ meo ~ meo ~” Gặp quỷ! Cho dù muốn lấy lòng ta,
cũng không cần mang con chuột chết này đến dọa ta chứ! Đi, đi! Chuột
không hợp với khẩu vị của ta, đi tìm thịt bò bít tết về đây, lần sau ta
xem xét!
Con mèo vàng xám – Đại Mao, tựa hồ rất thất vọng tha con chuột chết
đi, Tiểu Hổ vừa thở hắt ra một hơi thì lại bịch một tiếng, một con chuột chết khác lại bay tới.
“Meo ~! meo ~! Meo ~!” SHIT Tiểu Mao, ta không muốn thịt chuột, ta muốn bò bít tết!
Con mèo trắng đen – Tiểu Mao, cũng não nề tha con chuột chết đi.
Mẹ nó chứ! Hai con mèo điên!
Bên trong biệt thự Tang gia ở khu Thiên Mẫu, Tiểu Hổ vượt ngàn dặm xa xôi tới gặp vị hôn thê Tang Nhược Quyên đang cùng mẹ – Từ Tuyết Phân
cùng anh cả – Tang Nhược Hào, chị dâu – Đường Mị Triệu mở cuộc họp khẩn
cấp.
“Làm sao bây giờ?” Tang Nhược Quyên mang bầu 6 tháng lo lắng bất an
đi đi lại lại trong phòng khách. “Phong Tông Bình nói nếu anh trai hắn
không tỉnh lại thì việc kết hôn kia của con, đứa bé phải trải qua xét
nghiệm DNA, thì Phong gia mới thừa nhận địa vị của nó.”
Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó trầm ngâm không nói một lời.
Không có thanh viện (lời nói hỗ trợ)? Không có hỗ trợ? Không có cổ vũ?
Tang Nhược Quyên không khỏi ủ rũ ngồi xuống.
“Sao họ không thấy cái xét nghiệm máu kia là đủ rồi? Paul cùng anh ta cùng nhóm máu, nên là không có vấn đề mới phải. Nhưng họ đột nhiên lại
muốn làm xét nghiệm DNA … lần này khẳng định là lộ mất rồi.”
Từ Tuyết phân rốt cục cũng mở miệng.
“Con sao lại khẳng định không phải là con của Tông Hàn? Mặc dù sau
khi con đem lần đầu tiên cho nó, vì muốn chắc chắn có đứa bé rồi mới
cùng Paul ngủ với nhau một tháng, nhưng cái này cũng không chứng minh
được đứa bé nhất định là của Paul.”
Tang Nhược Quyên bất đắc dĩ thở dài.
“Nhưng là sau khi con với Tông Hàn qua đêm với nhau, đến ngày thứ ba thì MC tới.”
“Hừm …” sau một tiếng hừm thật dài, Từ Tuyết phân lại hết lời để nói.
Không khí lo lắng trầm mặc bao phủ khắp căn phòng, Đường Mị rốt cục
không chịu nổi cái không khí không làm ai thở nổi mà lên tiếng đánh vỡ
im lặng –
“Nếu lúc đầu chúng ta lựa chọn thời gian kỹ một chút thì tốt rồi.” Ả nhỏ giọng tỏ vẻ tiếc hận.
“Chọn?” Tang Nhược Quyên hừ lạnh một tiếng. “Xin chị, cái đó chỉ có
thể dựa vào may mắn thôi, nếu không chúng ta cần gì phải đợi tới tận bây giờ? Cái tên Phong Tông Hàn đó luôn cẩn thận đến đáng giận, chơi nhiều
đàn bà như vậy chưa thấy anh ta lưu lại mầm móng bên ngoài lần nào, chị
nghĩ xem sao lại được như thế?”
“Nói không chừng anh ta không thể sinh!” Đường Mị bật thốt lên.
Tang Nhược Hào đột nhiên chớp chớp mắt.
“Cho dù hắn ta thực sự không thể sinh, chúng ta cũng phải làm hắn sinh một đứa, cô hiểu không hả?”
Đường Mị đầu tiên còn mờ mịt, sau đó mới giật mình hiểu ra a lên một tiếng.
“Hiểu rồi!”
Tang Nhược Hào lại trừng mắt liếc ả một cái rồi mới tiếp tục nói:
“Nhưng là bẫy một nhân vật kiệt xuất được như hắn thực không đơn
giản. Đừng xem hắn là cái kẻ phong lưu lãng tử, ngày thường cũng là cái
vẻ ăn uống chơi bời, nhưng khi phụ trách công việc cũng phải là xuất
chúng táo bạo cho người ta xem. Nhớ lại năm đó hắn ta vừa tốt nghiệp
Havard đã tiếp quản việc kinh doanh của Phong Thị, không biết có bao
nhiêu người chờ xem chuyện cười của hắn ta, chẳng ai tin cái tên lãng tử đó có thể làm nên trò chống gì, cũng nghĩ hắn sẽ mau mau làm tiêu tán
Phong Thị, sau đó đi làm cái tay đua xe, kết quả thì sao?”
Hắn thở dài một tiếng.
“Hơn 10 năm nay, tập đoàn Phong Thị không những lớn mạnh thành tập
đoàn tài chính mạnh nhất trong cả nước, mà lợi hại hơn còn được Forbes
bình chọn là một trong 50 tập đoàn hàng đầu thế giới, bản thân hắn cũng
là nhân vật trang bìa của Forbes với Time. Vai diễn cường hãn tinh anh
như thế, muốn sắp đặt nói dễ hơn làm.”
Nếu không phải chúng ta cùng Phong gia là thế giao, nếu không phải là Nhược Quyên nhiều năm như vậy diễn trước mặt hắn hình tượng cô gái tử
tế, con nghĩ đưa hắn vào chòng dễ thế sao?” Dư Tuyết Phần nói tiếp:
“Muốn bẫy loại người này không thể trực tiếp lừa, chỉ có thể chăm chú
quan sát hắn, đợi khi có cơ hội, vất vả lắm mới có cơ hội còn không
nhanh nhanh lợi dụng, còn từ từ ngồi đợi gì nữa?”
Đường Mị rụt cổ.
“Con không hiểu anh ta lắm, đương nhiên sẽ nghĩ như vậy thôi.”
“Không hiểu thì ít nhiều lời chút đi!” Tang Nhược Hào đe lại.
Tang Nhược Quyên xoa xoa lưng rồi lại văn vẹo eo –
“Anh ta đều nghĩ em là cô tiểu thư dịu dàng nhàn tĩnh, nên không hề
đề phòng em cái gì cả …” Ả không cam lòng cao giọng. “Anh biết em phải
vất vả bao nhiêu mới có thể diễn trò trước mặt anh ấy không? Mặc dù em
là thực sự yêu anh ấy mới có thể diễn cho anh ấy xem, hy vọng anh ấy sẽ
thích em hoàn toàn không giống với tất cả đàn bà anh ấy từng qua lại,
kết quả anh ta từ chối cũng không từ chối em.” Ả ca thán.
“Mẹ nói với em chỉ có làm như vậy mới tóm được anh ta, em mới kiên
nhẫn chờ đợi. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng chờ được một cơ
hội, anh ta say rượu; uống từ tối hôm trước đến tận trưa ngày hôm sau,
mặc dù tửu lượng của anh ta không tồi, nhưng uống đến mức như vậy cũng
không thể tự lái xe được.
Lúc đó, những người anh ta tin tưởng đã rời đi từ lúc trời vừa sáng, anh ta chỉ có thể để em lái xe đưa về.”
“Em cố ý đưa anh ta đến chỗ chuyên dùng để anh ta chơi gái, lấy cớ
chỗ đó gần nhất, sau đó cho anh ta uống thuốc mê, loại này đặc biệt
không làm anh ta nghĩ mình bị hạ dược, nhưng cũng đủ để anh ta mơ mơ
màng màng theo em lên giường.”
“Cái chúng ta cần chính là một cơ hội như vậy, những cái khác tự sắp
xếp là được rồi, nhưng …” Tang Nhược Hào ảo não mắng một tiếng. “Tất cả
đều tiến hành rất thuận lợi, hắn ta không việc gì lại chạy đi tìm cái xe ngu ngốc kia mà chơi, để bản thân mình sống không sống, chết cũng chẳng chết! Nếu hắn ta không kịp tỉnh lại, kế hoạch của chúng ta liền phải từ bỏ mất!”
“Thế em phải làm sao?” Tang Nhược Quyên lệ rơi đầy mặt nói: “Thế đứa bé phải làm sao?”
Từ Tuyết Phân không kiên nhẫn nhíu nhíu mi.
“Nếu con không muốn, thì đem nó cho Paul, dù sao đó cũng là con nó.”
“Không!” Tang Nhược Hào lập tức phản đối. “Phong Tông Hàn còn đang sống chết chưa rõ, đứa bé chính là lợi thế của chúng ta.”
“Nhưng nếu sinh đứa bé ra rồi, họ muốn làm xét nghiệm DNA thì làm sao bây giờ?”
Tang Nhược Hào lộ ra nụ cười xảo trá.
“Cho nên chúng ta phải nhanh chóng ra tay trước, nếu Phong Tông Hàn
kịp tỉnh lại là tốt nhất, nếu không chúng ta cần chuẩn bị ứng phó với
mọi loại tình huống.”
“Còn có,” Từ Tuyết Phân lạnh lùng cười. “Ta nghi ngờ Tông Hàn lần này gặp chuyện là có kẻ giở trò, cho nên tốt nhất chúng ta phải chú ý một
chút, nếu tóm được cái đuôi hồ li của bọn thì rất tốt, như vậy bọn họ
không thể gây khó dễ với chúng ta.”
“Đúng,” Tang Hược Hào gật đầu. “Chúng ta phải cẩn thận quan sát bọn
họ. Những chuyện này con đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi, quan trọng là vấn
đề thân phận của đứa bé …”
Trong Tang gia mấy người vẫn đang sôi nổi bày mưu tính kế, bên ngoài
cửa sổ một con mèo lông vằn hổ đang yên lặng đứng, nó nhẹ nhàng nhảy vài cái rồi mất hút trong ánh mặt trời tàn dư cuối ngày.
Màn đêm buông xuống, dưới ngọn đèn mời ảo trước cổng, Uyển Trúc hai
mắt rưng rưng vẫn như cũ đừng chờ trước cửa, Chu Tố Nghi yên lặng đi đến sau lưng cô.
“Được rồi, Tiểu Muội, đừng đợi nữa, nó sẽ tự về thôi.”
“Nhưng nó từ trước tới giờ chưa bao giờ muộn như vậy mà còn chưa về nhà!” Uyển Trúc nghẹn ngào phản bác.
Chu Tố Nghi nhịn không được liếc mắt nhìn.
“Trời ạ, nó đến nhà chúng ta 2 tháng căn bản là không ra khỏi cửa, cái này chưa từng có qua?”
Uyển Trúc đột ngột ngắt lời.
“Chính là như vậy lại càng làm người ta lo lắng! Mẹ nghĩ xem, nó lâu
như vậy rồi không ra ngoài, vừa đi đã lâu như vậy, ai biết được có phải
lại … lại …”
“Xin con đó, Tiểu Muội, còn đừng tự dọa mình nữa có được không?” Chu
Tố Nghi lắc đầu thở dài. “Mèo vốn là thích chạy lung tung như vậy, nhưng cuối cùng nó luôn trở về, con xem không phải Đại Mao, Tiểu Mao 2, 3
ngày mới về một lần, rồi mắt trước mắt sau lại đi luôn. Tiểu Hổ cũng là
mèo, con không nên vì số nó khổ nhất, hay là vì con thương nó nhất mà
liền muốn nó bỏ đi tập tính lúc nào cũng phải ở bên cạnh con?”
Uyển Trúc cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng lên nhìn Chu Tố Nghi.
“Mẹ làm sao biết con thích Tiểu Hổ nhất?”
Chu Tố Nghi nghe thế không khỏi cười xùy một tiếng.
“Ai mà lại không nhỉn ra? Ngày thường đều là thấy con chơi với nó, đi làm về nhà một cái là chạy đi tìm nó, có đồ ăn ngon đều để cho nó ăn,
hàng ngày đều kiên nhẫn như vậy tắm cho nó, chùi mông cho nó. Trọng Quần rõ ràng đã bảo con không được cho nó ngủ trong phòng con nữa, thế mà nó meo ~ meo ~ hai tiếng con liền đầu hàng. Nó lấy bộ âu phục tốt nhất của con làm thảm nằm con một tiếng cũng không kêu.
Nếu mà Đai Mao, Tiểu Mao, hay là Đại Bì, Tiểu Bì làm, con không mắng chúng nó một buổi mới là lạ.”
Uyển Trúc ngượng ngùng cười ngây ngô.
“Hắc hắc, con cũng không biết phải làm thế nào, chỉ là đặc biệt thích nó thôi, mặc dù có lúc nó thực sự đáng ghét, nhưng cứ nghĩ tới tình
cảnh nó lúc đó sống không nổi chết không xong, con đều không nỡ trách
mắng nó.”
“Mà lại càng cưng chiều nó?”
Uyển Trúc ngượng ngùng.
“Hình như vậy.”
Chu Tố Nghi nhịn không được lại lắc đầu.
“Con như thế này không được, động vật với trẻ nhỏ giống nhau không
thể quá nuông chiều, một khi đã chiều liền chiều lên tận trời, về sau
chúng ta cái gì cũng không cần dạy nữa, chỉ đợi nó trèo lên đầu chúng ta đi tiểu là được rồi.”
Uyển Trúc bật cười, nũng nịu ôm lấy cánh tay Chu Tố Nghi.
“Mẹ, mẹ nói quá rồi, Tiểu Hổ thông minh như vậy, con chẳng cần dạy gì nó cũng biết hết, hoặc là có lúc nó quá kiêu ngạo, nhưng mẹ có thấy nó
hình như chẳng giống mèo chút nào, mà lại rất giống người không?”
“Cái đó thì quả đúng vậy.” Chu Tố Nghi lẩm bẩm nói: “Vốn dĩ mẹ tưởng
nó xem báo là học theo tư thế của con người thôi, nhưng quan sát kĩ thì
thấy dường như là nó đọc hiểu thật!”
“Mẹ xem,” Uyển Trúc ngẩng đầu thắng lợi. “Mẹ cũng cho rằng nó không giống mèo thường mà.”
“Ừ …” Chu Tố Nghi trầm ngâm. “Mẹ nhớ có lần mẹ đang xem sách nấu ăn,
giở đến trang cá hồi sốt mật ong, nó liền lấy móng vuốt giữ chặt trên
mặt giấy không cho mẹ lật sang trang khác, chỉ kêu meo ~ meo ~ không
ngừng, cứ như là muốn bảo mẹ làm món đó cho nó ăn. Lúc đó mẹ không chú ý nhiều như vậy, thuận miệng bảo trong phòng bếp có sữa lạnh nó thích
nhất, bảo nó tự đi tìm đừng làm phiền mẹ, kết quả –’’
Bà dừng lại một chút.
“Kết quả nó thực sự chạy vào bếp lấy hết sữa của mẹ uống sạch”.
Uyển Trúc hết cười. “Thực sự uống hết sạch?”
“Thực sự uống hết sạch, mẹ còn lấy hai viên thuốc dạ dày cho nó uống, miễn cho nó bị đau bụng.” Chu Tố Nghi cũng lắc lắc đầu cười. “Thực sự
là con mèo quỷ dị”
“Meo ~, meo ~?” Các người đang nói tôi sao?
“A?” Uyển Trúc cả kinh, ngay lập tức mừng rỡ nắm lấy thân hình Tiểu
Hổ không biết từ khi nào đang ngồi trước mắt hai người. “Tiểu Hổ đáng
chết, em làm sao bây giờ mới về! Muốn ra ngoài cũng không nói một tiếng, em có biết chị lo thế nào không?”
“Meo ~, meo ~, meo ~?” Xin cô đấy, tối mới không phải con trai cô, ra ngoài cũng phải cáo cáo với cô?
“Phải đó, Tiểu Hổ, mày biết Tiểu Muội đợi mày lâu lắm rồi không, khóc bao nhiêu nước mắt rồi không?” Chu Tố Nghi cũng phối hợp giáo huấn.
“Mặc kệ mày nghe hiểu hay không, lần sau trước khi ra ngoài phải bảo một tiếng, miễn cho trở lại liền bị người ta lấy còng tay cùm hết chân lại, đến lúc đó để xem ai cứu được mày!”
“Meo ~!” Quá khoa trương rồi!
“Tao không biết mày meo ~ cái gì, tốt nhất là nên biểu đạt đồng ý,”
Chu Tố Nghi tiếp tục nói: “Nếu không phải cùm chân chính là lồng sắt,
mày tự chọn đi.”
“Meo ~, meo ~?” Trời ạ, người nhà này cuồng ngược đãi hay sao?
“Mẹ!” Uyển Trúc cười rồi đổi giọng nói: “Mẹ đang nói linh tính gì thế?”
“Meo ~, meo ~.” Vẫn là Tiểu Muội còn bình thường một chút.
“Mẹ nói linh tinh chỗ nào? Mèo hư không chịu nghe lời trước hết vẫn
phải cảnh cáo một chút mới được.” Chu Tố Nghi liếc mắt nhìn mèo con đang ở trong lòng con gái. “Mẹ không muốn sau này mỗi ngày phải cùng con
đứng ở cửa nhà đút cho muỗi ăn.”
Uyển Trúc chớp mắt. “Không để ý mẹ nữa, con vào đút cho Tiểu Hổ ăn,
nó nhất định là đói lắm rồi!” Nói xong, cô vội vàng xoay người đi vào
nhà.
“Hả? Đút cho Tiểu Hổ ăn?”
Chu Tố Nghi gọi lớn sau lưng con gái.
“Sao không nghĩ trước tiên đút cho mình ăn trước đi? Con còn chưa ăn cơm mà!”
Ở giữa bàn, Tiểu Hổ tự nhiên ngấu nghiến bữa tối của mình, đối với
những lời chỉ trích giáo huấn xung quanh nửa câu cũng không để vào tai.
“Lần sau muốn ra ngoài phải nói một tiếng, biết không?” Ông Kha chủ gia đình lên tiếng giáo huấn.
“Khi nào về cũng phải nói rõ, biết chưa?” Bà Kha cũng đồng dạng mệnh lệnh.
“Sau này nếu còn để Tiểu Muội rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, tao đánh mày 10 roi, nghe thấy chưa?” “Kha đại thiếu gia uy hiếp.
“Nếu mày ngoan ngoãn ở nhà không chạy lung tung, tao liền mời mày ăn bò bít tết, thế nào?” Kha nhị thiếu gia dụ dỗ.
Uyển Trúc dở khóc dở cười, nhìn bên này, lại nhìn bên kia.
“Mọi người lên cơn thần kinh gì vậy? Nói những lời như vậy với một con mèo có tác dụng gì chứ.”
“Mặc kệ nó hiểu hay không, ba nói là được rồi.” Kha Quý Thương nghiêm mặt nói.
“Ba không muốn con lại vì một con mèo không ngoan mà rơi nước mắt.”
“Đúng đó.” Chu Tố Nghi cũng nói thêm vào: “Về sau nó còn chạy lung
tung ra ngoài, nếu không cảnh cáo trước, con lấy đâu ra lắm nước mắt như thế mà rơi? Không ngày ngày đến bệnh viện rơi mới là lạ!”
Kha Thụy Văn thở dài.
“Tiểu Muội, em chỉ lo lắng cho nó, không nghĩ mọi người sẽ lo lắng
cho em sao? Nó mới đi một ngày em đã khóc thành như vậy, nếu nó hai ngày không về thì sao?”
Kha Thụy Long khó hiểu cào cào gáy.
“Có điều, anh còn có chỗ không hiểu, chúng ta nuôi nhiều thú cưng như vậy, em lại đối với Tiểu Hổ đặc biệt hơn như thế?”
“Uyển Trúc nhún nhún vai. “Bởi vì nó ngốc nhất.”
“Nó ngốc nhất?!”
Bốn người đồng thanh kêu to, trong đó còn chen theo một tiếng mèo kêu.
“Meo ~?!” Ta ngốc nhất?!
“Là ngốc nhất đó,” Uyển Trúc điềm nhiên gật đầu. “Nếu không nó tại sao thiếu chút nữa bị xe chẹt chết?”
Có lý! Bốn người nhất thời ngậm miệng không nói gì.
Không có gì để nói. Tiểu Hổ cúi xuống tiếp tục bữa tối của mình.
Trầm mặc một lúc.
“Vậy sau này làm thế nào?” Kha Thụy Long lại hỏi. “Con nghĩ Tiểu Hổ
không có khả năng biết cách thông báo cho chúng ta rồi mới ra ngoài, vậy làm sao báo cho chúng ta nó đi đâu hay bao giờ về?”
“Không có khả năng!” Bốn người đồng thanh trả lời.
“Vậy phải làm thế nào?”
Lại một trận tĩnh mặc khác … Trừ bỏ âm thanh ăn cơm xì xụp của Tiểu
Hổ không tính … Lát sau, Kha quý Thương vẫn giữ bản mặt nghiêm trọng mở
miệng:
“Chúng ta không thể tiếp tục chiều Tiểu Hổ như vậy được.”
“Phải, nó ngày càng không coi ai ra gì rồi, chúng ta phải dạy dỗ nó
cho tốt, miễn cho nó chỉ toàn nghĩ đến bản thân mình.” Chu Tố Nghi thêm
vào.
“Đúng vậy, mèo có bộ dạng của mèo, về sau không cho xem TV cũng không cho xem báo, tự mình liếm lông, liếm mông, cùng với Đại Tiểu Mao ăn đồ
ăn của mèo hoặc là chính mình đi bắt chuột về ăn cũng được.” Kha Thụy
Văn gia nhập.
“Còn có, tránh cho mèo ngốc này đâm xe chết, anh sẽ cho nó một tháng
học an toàn giao thông mới được.” Kha Thụy Long nói xong, cười một cái
thật lớn với Uyển Trúc. “Về sau nó với Đại Tiểu Mao giống nhau, hiểu
được phải giữ khoảng cách an toàn, như vậy em không cần lại lo lắng cho
nó nữa?”
Uyển Trúc đang định trả lời thì bị động tác duỗi chân căng người rất
đáng yêu của Tiểu Hổ gây chú ý, lại nhìn thấy nó lười nhác đi lại trên
bàn ăn, thân mình thon gầy tuyệt đẹp bước đi êm ái không gây chút tiếng
động phát ra mị lực khiến người ta phải tán thưởng, trên mình khoác bộ
lông vằn hổ bày ra tư thế vương giả cao quý, chỉ có họ nhà mèo mới có
được thần thái thần bí, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt sắc bén lúc ẩn lúc
hiện trong đồng tử, mà không một loài nào lại vừa có vẻ cơ trí hào quang lại có vẻ hoang dã bất kham – tư thế mà nó đang bày ra trước mắt Uyển
Trúc.
Uyển Trúc bất giác bị mê hoặc.
Bị cặp mắt thông minh lại thần bí kia mê hoặc.
Tiểu Hổ trực tiếp nhảy vào trong lòng Uyển Trúc, theo bản năng cô ôm
lấy nó, tiếp theo nó liền ngẩng đầu kêu meo ~ một tiếng với cô.
Giúp tôi tắm rửa.
Đương nhiên Uyển Trúc không hiểu tiếng mèo, nhưng vẫn quen tính kêu
lên một tiếng: “Trời ạ, em lại ăn lem luốc như vậy, chị đi tắm cho em
nha.” Sau đó liền ôm Tiểu Hổ đang đắc thắng lên lầu tắm rửa.
Vì thế một đám người đang bàn kế hoạch cải tạo mèo chỉ có thể ngẩn ra nhìn theo bóng hình nhân miêu phía trước tự hỏi:
Ở đâu ra cái lý đó?
Uyển Trúc xuống nhà nghe điện thoại rồi, TV cũng chẳng có gì hay để
xem, vì thế Tiểu Hổ lại bắt đầu công cuộc thám hiểm phòng của Uyển Trúc.
Phòng của con gái thực sự rất thú vị. Mặc dù trước kia hắn đã từng
không ít lần vào phòng của con gái, nhưng phòng của Uyển Trúc khác hoàn
toàn so với phòng của bọn họ. Không có đồ đạc xa xỉ, cũng không có quần
áo sang trọng, càng không có chai lọ sực mùi bốn phía, đương nhiên thuốc tránh thai, bao cao su lại càng không thấy.
Đây chính là phòng của một cô gái chân chính.
Tủ quần áo đơn giản, giường đơn (gốc là giường quân nhân), trên tủ
sách xếp đủ các loại sách báo, trên bàn là chiếc máy tính cũ của Kha
Thụy Văn, mặc dù được trang bị đầy đủ, cũng được coi là còn mới, nhưng
Uyển Trúc chỉ dùng để chơi trò chơi. Chiếc TV Kha Thụy Văn cống nạp được đặt trên cái tủ để đồ linh tinh, bên cạnh còn đặt đầy những thứ như búp bê vải, đồ thủy tinh, trong cái giỏ lớn bên cạnh bàn cũng để đầy những
đồ linh tinh như quần áo bẩn, tạp chí cũ, CD, …
Hai tháng trước vừa đến Kha gia, bởi vì thân mình bị thương nặng, vẫn còn yếu, lại còn chưa quen với thân thể này, đi đường cũng không biết
đi như thế nào, nên không dám tùy tiện ra ngoài. Nhàn hạ không có gì làm chỉ có thể hết đi ra rồi lại đi vào. Nhưng trừ phòng khách, phòng bếp,
phòng những người khác đại đa số đều khóa cửa, chỉ có phòng Uyển Trúc là hắn có thể tự do ra vào.
Vì lẽ đó, hắn chỉ có thể ở trong phòng Uyển Trúc ngắm chỗ này nghía
chỗ nọ, xem xem … ngoại trừ gián với chuột thì có cái gì hay ho không.
Cũng trong lúc đó, hắn mới phát hiện phòng con gái quả thực rất thú vị.
Như là trong ngăn kéo tủ đồ có tới 5 cuốn album, toàn ảnh Uyển Trúc
từ hồi còn bé tí đến tập các xấp ảnh nghệ thuật bây giờ, từ ảnh cô tạo
dáng, làm mặt hề đến ảnh chụp đời thường v.v … chừng đó cũng đủ để hắn
xem trong vòng một tuần mới hết. [đừng chê chậm, bằng sức của một con
mèo thì xem được một cuốn album là việc khó khắc đến chừng nào, ngay
việc mở ngăn kéo cũng suýt chút nữa thì gãy tay … ách, gãy chân!]
Sau đó là cuốn nhật kí dấu dưới đệm, hắn khổ sở tha được ra liền
không bỏ về chỗ cũ được, chỉ có thể vứt xuống gầm giường để Uyển Trúc tự tìm về; hoàn hảo Uyển Trúc đơn thuần không nghi ngờ gì cả, chỉ cho rằng mình không cất cẩn thận nên bị rơi xuống.
Nhật kí của cô tương đối đơn giản, không phải là ngủ dậy, ăn cơm, tắm rửa toàn bộ những chuyện vặt vãnh, thì cũng chỉ có một ít chuyện trọng
điểm.
Ví dụ như lần đầu MC của cô là ngày nào tháng nào năm nào, hoặc là
sinh nhật lần thứ mấy cha mẹ tặng cô cái gì, hay lần đầu tiên nhận được
thư tình là lớp mấy, v.v …
Đương nhiên, quan trọng nhất là trên đầu cũng ghi lại từ lúc nào thì cô có mối tình đầu người đến giờ vẫn còn trong tâm trí cô.
Vâng, nghĩ xem, trong mắt cô hắn ta thế nào – - anh tuấn tiêu sái,
phong lưu hào hoa, lạc quan sáng sủa, hài hước, lại còn thân hình tráng
kiện, cao ráo y như vận động viên, lại còn giống như thành thạo 18 lọai
võ nghệ … haizz, người này quả thực xuất sắc hơn hắn.
Đáng chết, sao cô không viết rõ ra cái tên anh hùng hảo hán này là ai?
Chỉ viết mỗi đó là cô thầm mến người ta, chỉ có nhảy với nhau một
bài, thậm chí đối phương người ta căn bản chẳng nhớ cô là ai, thế này
thì làm cái SHIT gì! Cho dù sau này muốn giúp cô thì cũng chẳng giúp
nổi!
Có điều … nói thực, hắn căn bản không muốn giúp cô, hắn chỉ muốn tìm
ra tên đàn ông đó, đánh giá một phen, xem xem đối phương rốt cuộc làm gì mà chiếm được trái tim Uyển Trúc, sau đó chơi tên hỗn đản đó một ngày,
xem hắn còn dám ở trong tim Uyển Trúc nữa hay không.
Sao phải làm thế?
Hắn làm sao mà biết được? Hắn chỉ biết không tên đàn ông nào được phép tồn tại trong tim Uyển Trúc.
Được rồi, một khi cô không ghi lại trong nhật kí, hắn đành phải đi
tìm ở chỗ khác vậy, xem xem có xuất hiện dấu vết gì khác hay không.
Uyển Trúc vào phòng liển thấy Tiểu Hổ ngồi ngẩn người trên một cuốn tạp chí, cô tò mò đến gần nó nhìn trộm …
“A!”
Sau một tiếng hét chói tai, Uyển Trúc đột nhiên đẩy Tiểu Hổ ra một
bên, cẩn thận cầm cuốn tạp chí lên. “Tiểu Hổ đáng chết, ngươi tha cái
này ở đâu ra? Dám đặt mông ngồi lên!” Cô cẩn thận đặt tờ tạp chí lên
ngực, quay ra lướn tiếng mắng Tiểu Hổ đang ngồi nghiêng sang một bên.
Tiểu Hổ chậm chạp ngồi lại. Có vấn đề! Từ trước đến giờ cô chưa từng hung giữ như vậy với mình, không chừng …
“Ta cảnh cáo ngươi, về sau không được chạy loạn trong phòng ta, nếu không ta liền một cước đá ngươi ra ngoài, biết không hả?!”
Tiểu Hổ không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn cô ngồi trên giường, tay rút ra 1 cái khăn cẩn thận lau lau trên bề mặt tờ tạp chí.
“Đặc biệt là cuốn tạp chí này, đây là bảo bối của ta, ngươi không
được nghịch nó nữa, hơn nữa còn dùng cái mông thối của ngươi ngồi lên nó lại càng không thể tha thứ được!
Hiểu không? Ngươi tuyệt đối không được nghịch nó, nếu không ta đem băm ngươi ra cho Đại Bì, Tiểu Bì ăn.”
Tiểu Hổ vẫn như cũ không lên tiếng, vẫn lẳng lặng nhìn cô ngồi một bên đang ra sức lau chùi cuốn tạp chí, lau rồi lại lau …
Rất lâu sau, lời mắng của cô cũng dần dịu lại, động tác cũng đồng
thời chậm lại, cuối cùng cũng dừng lại. Một lát sau, cô đưa mắt lên nhìn nó, trên mặt một mảnh hối hận. Tiểu Hổ lúc này mới từ từ nhảy đến bên
giường, ngồi xuống bên cô, con mắt đen tròn dừng lại ở khuôn mặt cô.
Ngắc ngứ nửa ngày, cô mới mở miệng:
“Thực xin lỗi, Tiểu Hổ …” Uyển Trúc ngập ngừng nói: “Chị không nên
hung dữ với em như vậy, chị chính là … chính là nhất thời hoảng hốt, cho nên … cho nên …”
“Meo ~.” Không sao.
Uyển Trúc lại nhìn chằm chằm vào trang bìa tờ tạp chí một lúc lâu,
một lúc sau quay sang nhìn Tiểu Hổ, rồi di chuyển thân mình ra đóng cửa
cần thận sau đó mới ngồi xuống chỗ cũ. Một tay vẫn miết miết tờ tạp chí
không ngừng, tay kia thuận tiện vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Hổ, Uyển
Trúc thở nhẹ ra một tiếng.
“Đây là bí mật của chị, chị chưa nói cho ai cả, em là người đầu tiên
biết, mặc dù em nghe không hiểu, nhưng có người nghe chị nói là tốt
rồi.”
Cô lại trầm tư một lát, một màn ảo mộng sáng chói thoáng hiện trên khuôn mặt cô.
“Đó là chuyện từ năm chị học lắp 11, anh cả bắt chị phải giúp anh ấy, vì lúc đó anh ấy đang cãi nhau với bạn gái, cho nên mới dẫn chị đi dự
tiệc ở công ty, miễn cho đi một mình không có bạn nhảy. Quá đáng hơn là
vừa tới vũ hội không lâu, anh ấy liền bỏ chị lại một bên, cùng với cấp
trên đến một phòng khác bàn công chuyện. Ở vũ hội chị có biết ai đâu,
cũng có ai biết chị đâu, cũng là do ba không quen dẫn chị đến những nơi
như vậy, kết quả là mọi người đều đi khiêu vũ, nói chuyện, chỉ có một
mình chị đứng cô đơn ở góc phòng.”
Cô thở dài.
“Nếu chỉ có như vậy thôi chì chẳng sao, chịu khó một chút là qua. Chị cứ ngồi vậy thôi, suýt chút nữa là ngủ gật rồi, nhưng không biết từ lúc nào, có người bắt đầu chú ý tới chị, mà lại toàn là những cô gái ăn
diện lộng lẫy. Có lẽ là uống hơi nhiều rượu, hoặc là khiêu vũ chán rồi,
dù sao họ cũng bắt đầu lấy chị ra để trêu trọc với nhau.”
Cô cắn cắn môi.
“Chị mới là học sinh cấp III mà, đầu tóc chỉ cần gọn gàng sạch sẽ là
được rồi, những bộ lễ phục gợi cảm đó căn bản là không hợp với chị, ba
vòng không đầy đặn cũng là trời sinh, bộ dạng không tính xinh đẹp nhưng
cũng không xấu xí chứ, nhưng bọn họ chính là săm soi từ đầu tới chân,
chị muốn khóc cũng không dám khóc, muốn chạy đi bọn họ cũng không cho
chị chạy, đời chị lần đó là thê thảm nhất.”
Cô hít thở một hồi lâu rồi mới nói tiếp.
“Sau đó chị nhịn không được bắt đầu khóc, bọn họ lại càng vui sướng.
Cười lại càng lớn tiếng, càng càn rỡ, sau đó, vào lúc chị xấu hổ nhất …”
Cô đột nhiên dừng lại, hơn nữa thần giác lại lặng lẽ nổi lên ý cười.
“Anh ấy xuất hiện.” Cô dừng lại ở người đàn ông trên bìa tạp chí than nhẹ.
“Anh ấy thực cao, thực đẹp trai, lại có nụ cười thực mê người, chị chưa nhìn thấy người đàn ông nào đẹp hơn thế.”
Tểu Hổ cũng trừng mắt nhìn người đàn ông trên bìa tạp chí. “Meo ~?” Phải không?
“Tuyệt vời hơn nữa chính là anh ấy thay chị đuổi hết lũ con gái ấy
đi, còn mời chị khiêu vũ, lại chọc cho chị cười, làm chị vui vẻ. Tuy chỉ có một điệu nhảy đó, nhưng anh ấy đã biến ngày đó thành ngày vui nhất
đời chị.”
Tiểu Hổ liếc mắt nhìn trộm Uyển Trúc.
“Meo ~, meo ~!” Đáng chết, mình lại quên mất có một chuyện như vậy!
Một người một mèo lại giương mắt nhìn người đàn ông trên bìa tạp chí.
“Từ ngày đó, chị bắt đầu nghe ngóng tin tức của anh ấy, nhưng càng
biết nhiều chị càng hiểu mình vĩnh viễn không có khả năng ở bên người
xuất chúng bất phàm như anh ấy. Nhưng chị không để ý,” Uyển Trúc dịu
dàng vuốt ve ngũ quan của người đàn ông. “Chị chỉ cần có thể yêu thầm
anh ấy là tốt rồi, ngày ngày đều cầu nguyện cho anh ấy, hy vọng anh ấy
được hạnh phúc ..”
“Meo ~!” Cô thật ngốc!
Sau đó Uyển Trúc cúi đầu nhìn chăm chú tờ tạp chí trong tay thật lâu
không hề lên tiếng, lâu đến mức hắn nghĩ cô liền ngồi như vậy mà ngủ,
đến tận lúc hắn chú ý tới trên tờ tạp chí có rất nhiều giọt nước. Hắn
mới kinh ngạc kêu ra một tiếng.
“Meo ~?” Cô làm sao vậy?
Cô chậm rãi nâng khuôn nặt đầy nước mắt lên.
“Trên trời không nghe thấy lời cầu nghuyện của chị, Tiểu Hổ, anh ấy
…” Cô nghẹn ngào một tiếng. “Hơn ba tháng trước anh ấy bị tai nạn xe,
kết quả hôn mê đến giờ chưa tỉnh. Chị muốn đi thăm anh ấy, nhưng chị
chẳng là gì của anh ấy cả, cho nên bệnh viện như thế nào cũng không cho
chị vào thăm. Tiểu Hổ, chị … chị thực rất mong được vào thăm anh ấy, chỉ cần liếc mắt nhìn là đủ rồi, chị không tham lam gì nhiều, chỉ cần liếc
mắt nhìn là được rồi.”
Hai mắt Tiểu Hổ long lanh lẳng lặng dừng lại ở khuôn mặt đau khổ của
Uyển Trúc, trong ánh mắt dần xuất hiện tia dịu dàng yêu thương.
Nếu trên trời cho phép, tương lai anh nguyện cho em xem cả đời, cô gái ngốc.