Ôn Hinh trong đầu chợt lóe lên thân hình của hai người đàn ông này,cô duy nhất nghĩ
tới chính là lần cuối cùng cô nhìn thấy Giản Ny và Doãn Thiên Kình ở
khách sạn, khi đó Mạc Tư Tước và Giản Ny đã chia tay .
Bây giờ nhìn cô ấy mang thai chắc cũng có bốn năm tháng , như vậy là của Doãn Thiên Kình sao?
Ôn Hinh trong đầu trống rỗng đi về phía trước , xung quanh ầm ầm một mảnh, ngay bên
mặt ngoài hội trường một đám người la rất lớn tiếng không ngừng kêu tên
JOJO.
Ôn Hinh không có từ cửa chính đi ra, làm cho toàn bộ suy nghĩ đều hỗn loạn cô không còn cách nào tự hỏi.
Cô không biết nên làm cái gì bây giờ, ngày mai cô muốn rời đi ngay ,cô bây giờ giống
như là trẻ con vừa ra khỏi tã lót,cô quá cần cảm giác an toàn mà hiện
tại cô cần nhất người chính là Doãn Thiên Kình!
Nếu như cô và Doãn Thiên Kình cùng nhau rời nơi này đến Paris, nếu như cô mạnh mẽ làm cho hắn ở lại Pa-ri, hắn sẽ đồng ý đi?
Ôn Hinh nhớ
lại Doãn Thiên Kình trước đối với cô đủ loại ôn nhu cùng sủng ái, đều là bất luận kẻ nào đều so ra thua kém thiên hạ vô song, cho dù là mẫu thân của hắn Ôn Tố Tâm!
Thế nhưng cô có thể ích kỷ như vậy sao?
Ôn Hinh đầu
nóng lên , nhấc chân liền đi về phía trước , phía sau Kiều Lâm thở hổn
hển đuổi theo, bắt được cánh tay của cô ,nhìn về hướng cô quát, “Ôn
Hinh,cậu muốn chết a!”
Ôn Hinh
thoáng cái phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện mình đã bất tri bất giác đi tới đến giữa đường lớn , phía sau nhiều xe chạy tới thiếu
chút nữa liền đụng vào cô.
“Cậu đang suy nghĩ gì đấy? Không yên lòng ?” Kiều Lâm đem kéo cô lại, sau đó dùng một tay phẩy phẩy miệng, vẻ mặt đều là hưng phấn nói, “JOJO thực sự thật
xinh đẹp , cũng tốt rất có cá tính!”
“Giọng hát không tồi, xem ra không phải bình hoa!”
“Cô ấy là tiểu sư muội của Giản Ny , thế nhưng mình thế nào cũng cảm thấy cô ấy lớn lên cũng có chút giống Giản Ny a?”
“A, Ôn Hinh,
cậu rốt cuộc có đang nghe mình nói chuyện hay không?” Kiều Lâm một tay ở trước mặt Ôn Hinh quơ quơ, mới phát hiện cô cũng như đi vào cõi thần
tiên đến vũ trụ .
Ôn Hinh có chút tâm phiền ý loạn, lung tung gật gật đầu, “Ây da , mình có chút mệt mỏi, chúng ta trở về đi!”
“Trở về để
làm gì? Chúng ta lại đi đi dạo đi !” Kiều Lâm trực tiếp kéo cô đi, hai
người đùa giỡn mãi một trận, sau đó đi trung tâm thương mại dạo đi dạo
lại .
Lúc Doãn
Thiên Kình tới đón của Ôn Hinh đã là chạng vạng tối , Ôn Hinh từ lúc
thấy Giản Ny , cả ngày đều tinh thần hoảng hốt, Kiều Lâm nói cái gì cô
cũng gật đầu, tức giận cô giơ tay lên nhéo một cái Ôn Hinh cũng không có kêu đau.
“Có muốn cùng đi hay không?” Doãn Thiên Kình đón nhận túi xốp ở trong tay Ôn Hinh , sau đó cũng thân sĩ mời Kiều Lâm.
Cô vội vã
khoát tay, không biết có phải hay không là lại sợ gặp được Doãn Thiên
Kỳ,cô vội vã cự tuyệt, “Không cần, ngày mai mình trực tiếp tới sân bay,
Hinh nhi, chờ mình nha !”
Ôn Hinh gật gật đầu, sau đó lên xe Doãn Thiên Kình .
Mặt trời
chiều xuống núi, ánh nắng chiều ánh chiều tà dung nhập đến trong xe,
chiết xạ ra một tầng vầng sáng màu vàng óng, tầm mắt Ôn Hinh vẫn rơi vào đường cong âm nhu trên gò má của hắn, Doãn Thiên Kình chuyên chú lái
xe, tựa hồ là cảm thấy Ôn Hinh tầm mắt đang chăm chú nghiên cứu cái gì
đó trên mặt mình, hắn chậm rãi quay đầu, cho cô một nụ cười ấm áp.
“Hôm nay đều đi đến những chỗ nào ?” Âm thanh hắn nhẹ nhàng.
“Cùng Lâm Lâm đi tối hội trường xem biểu diễn …” Ôn Hinh muốn nói lại thôi, Doãn
Thiên Kình ánh mắt lòa xòa, cúi đầu nghi vấn một tiếng, “Oh?”
“Không có
gì…” Ôn Hinh thõng xuống mắt, sau đó hai tay xoắn xoắn vạt áo, có thể
chính cô cũng không biết, lúc cô căng thẳng đã có những động tác nhỏ như vậy thế nhưng Doãn Thiên Kình lại cẩn thận tỉ mỉ phát hiện.
Không có tiếp tục truy cứu, Doãn Thiên Kình chuyên chú lái xe.
Buổi tối, Ôn Hinh cơm nước xong đã đem chính mình nhốt tại trong phòng, Doãn Thiên Kình cũng không tới quấy rầy cô.
Cô đã quen lúc cô đơn lạnh lẽo,có một lực ấm áp cho cô tựa vào.
Ôn Hinh nằm ở trên giường lăn qua lật lại ngủ không được, ở trong đầu cô đang đấu
tranh tư tưởng vài hiệp,cô thoáng cái từ trên giường nhảy xuống , sau đó cấp tốc vội vàng mở cửa phòng liền hướng đối diện gian phòng phóng đi.
Doãn Thiên
Kình không ở trong phòng, Ôn Hinh nghe được trong phòng tắm truyền đến
“Ào ào” âm thanh của dòng nước, tâm cũng theo cao thấp phập phồng, thật
lâu không thể yên tĩnh .
Ôn Hinh nhìn thấy rất khác biệt trên tủ đầu giường của hắn để ví tiền cùng di động,cô vô ý thức đi tới hướng bên giường .
Một loại trực giác bản năng của phụ nữ nói cho cô biết, người đàn ông bí mật tốt nhất đó là giấu ở trong bóp tiền.
Ôn Hinh đầu
tiên là cầm lấy điện thoại di động của hắn, có rất ít đàn ông dùng màu
trắng, thế nhưng Doãn Thiên Kình lại thích màu trắng, Ôn Hinh tùy ý mở
địa điểm, danh bạ thật là ít ỏi dãy số, mà tên của cô đứng hang đầu.
Một loại mật
ngọt vui sướng tự nhiên nảy sinh, Ôn Hinh cảm thấy như vậy không nên,cô hiện tại tựa như một tên chộm đang rình coi nén đồ của người khác ,
hành vi như vậy ngay cả chính cô cũng cảm thấy không hiểu.
Mở ví tiền của hắn ra , trong bóp tiền có kẹp một tấm hình, phía trên kia là cô bé làm cho nàng kinh hãi ——
Ôn Hinh không biết làm sao hình của nàng lại ở trong bóp của Doãn Thiên Kình , thậm
chí còn bị hắn cẩn thận từng li từng tí cất giấu ở giáp ngăn bỏ tiền,
thậm chí còn, nàng cũng không biết đây là bộ dáng lúc nào của nàng .
Nàng nghe
Kiều Lâm nói qua, một người đàn ông nếu như yêu một phụ nữ sẽ mang theo
hình của cô ấy để trong bóp, Doãn Thiên Kình chưa bao giờ nói qua yêu
nàng, thế nhưng hắn hành động như vậy có phải hay không đại diện cho cái gì…
Phía sau cửa
kiếng đột nhiên bị kéo ra, Ôn Hinh nghe được động tĩnh,nàng hoảng hốt
bóp tiền trong tay đều rơi xuống trên mặt đất, ánh mắt làm sai của nàng
ánh mắt ngoài ý muốn nhìn đồi diện lên Doãn Thiên Kình , sắc mặt nàng
khó xử , vội vã ngồi xổm người xuống đi nhặt.
Doãn Thiên
Kình mặc áo ngủ, trên người có cổ tắm rửa hương vị dễ ngửi , hắn nhanh
hơn Ôn Hinh một khắc đã nhặt từ trên mặt đất vì tiền của hắn.
“Còn chưa có
gả cho ta, đã nghĩ kiểm tra bóp của của ta rồi ?” Doãn Thiên Kình điểm
nhẹ cái trán của nàng, dễ dàng đem bầu không khí chuyển hoán được làm
cho Ôn Hinh chẳng phải xấu hổ.
Nàng có chút
đuối lý thè lưỡi, mặt đỏ tới bên tai, không cần phải nghĩ ngợi gì đã
muốn trốn, sau đó đi tới gần cửa mới nhớ tới nàng tìm tới Doãn Thiên
Kình với mục đích gì .
“Anh cả!” Ôn
Hinh lại đột nhiên quay đầu, sau đó đi tới trước mặt hắn, ngước đầu nhìn hắn, “Hôm nay lúc em đi xem biểu diễn đã nhìn thấy Giản Ny …”
“Oh?” Doãn Thiên Kình khẽ nhíu mày, biểu hiện có chút không vui.”Cô ấy đã nói chuyện gì với em ?”
Ôn Hinh lắc đầu, ánh mắt trong suốt, “Không có, cô ấy không nhìn thấy em, thế nhưng em nhìn thấy cô ấy… Mang thai rồi !”
“Chắc cũng
được mấy tháng rồi …” Ôn Hinh đúng lúc không nói gì nữa, nàng nghiêm túc theo dõi Doãn Thiên Kình chân mày càng lúc càng cau lại, sau đó nàng
trầm mặc định rời đi, Doãn Thiên Kình đã nhanh chóng kéo nàng ôm vào
ngực của mình.
“Đừng đoán
linh tinh nữa , ngày mai mười giờ máy bay cất cánh , em nghỉ ngơi sớm
một chút đi !” Hắn yên lặng trên khuôn mặt tuấn tú không có hoảng loạn
cùng bất an, giống như thường ngày đối với nàng che chở , Ôn Hinh trong
lòng đột nhiên cảm thấy yên tâm.
Nàng nhất định sẽ tin tưởng hắn !
Trở lại trong phòng, Ôn Hinh thế nhưng rất nhanh đã ngủ ngay , ban đêm, nàng không có mất ngủ, thế nhưng lúc sáng sớm tỉnh dậy, lại phát hiện dưới áo gối đều ướt.