Ôn Hinh tập trung vào đôi mắt đen của mình chống lại đôi mắt sâu thẳm hắc ám của hắn, giờ phút này chỉ còn nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ
của hắn,trong mắt Ôn Hinh hoàn hoàn chỉnh chỉnh dung nạp bóng dáng hắn.
“Nhưng mà, em không thể tin được…” Ôn Hinh thực sự sợ, những ngày
cùng nhau ở Luân Đôn, bọn họ đã gắn bó cùng nhau chẳng màng sống chết,
nhưng cuối cùng hắn lại một lần nữa lợi dụng cô, tổn thương cô, nên giờ
đây Ôn Hinh không biết có nên hay là không nên lại tin người đàn ông này .
“Em muốn anh làm như thế nào mới có thể tin?” Nước mưa đã thấm dần
vào đôi mắt của Mạc Tư Tước khiến nó trở nên càng sâu thẳm hơn, hắn nắm
lấy hai bả vai của Ôn Hinh, vẻ mặt kiên quyết nhìn cô.
“Được, anh sẽ cho lý do để em tin anh!”
Mạc Tư Tước nói xong rồi buông cô ra, đi đến cửa thang lầu, các phòng học đã vắng vẻ từ lâu, bây giờ chỉ còn tiếng bước chân dồn dập của hắn
hòa lẫn trong tiếng mưa rơi, nghe có vài phần cô đơn tĩnh mịch, Ôn Hinh
dường như ý thức được hắn sẽ muốn làm hành động kế tiếp gì sau đó vội vã đuổi theo phía sau hắn.
“Mạc Tư Tước!” Ôn Hinh chạy rất gấp, chớp mắt đã không thấy hình
phóng của Mạc Tư Tước đâu, bên ngoài tiếng sấm cuồn cuộn, có một điều gì đó đang thổn thức trong trái tim của Ôn Hinh, cô đã không còn nhận ra
tiếng tim đập của chính mình nữa.
Cô vội vã chạy lên tầng cao nhất, không có bất kỳ che chở nên những
hạt mưa cứ nặng nề mà rơi xuống, đánh vào trên mặt cô, trên người, khiến cô cảm thấy đau nhói.
Đứng ở giữa màn mưa Ôn Hinh liếc mắt liền thấy được người đan ông
đang đứng sát mép ranh giới giữa trời và đất,tim cô sợ đến muốn nhảy ra
ngoài.
“Anh định làm gì?”
“Hinh Nhi,em nói, cái cảm giác từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục có giống cảm giác từ nơi này nhảy xuống hay không?”
Mạc Tư Tước chậm rãi xoay người, nước mưa đã thấm ướt y phục trên
người của hắn, chỉ là đôi mắt xanh thâm tình kia của hắn vẫn đang chăm
chú nhìn cô.
“Không….anh đừng như vậy…” Hai tay Ôn Hinh đột nhiên bụm miệng, cô
lắc đầu đi từng bước một tới gần hắn, Mạc Tư Tước lại lớn tiếng quát
cô, “Đứng lại, em đừng tới đây!”
“Anh biết trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện thương tâm đối với
em, thế nhưng em biết không? Hinh nhi, cái cách em đối xử với anh bây
giờ so với anh từ nơi này nhảy xuống còn thoải mái hơn nhiều!”
“Anh yêu em! Ôn Hinh, anh không phải là thuận miệng, anh….con mẹ nó…anh là thật lòng yêu em!”
Mạc Tư Tước cách màn mưa, hắn tựa như nổi cơn điên hướng cô gầm thét, hắn làm như thế nào cô cũng không vui, loại cảm giác này thật là sống
không bằng chết!
“Không nên —— “
“Em tin, Em tin anh, Mạc Tư Tước!” Ôn Hinh vừa nói xong, Mạc Tư Tước
bước chân dài vào không trung, giống như ngày đó cô ở biệt thự của hắn,
nhảy vào hồ bơi một cách dứt khoát không quay đầu lại, thế nhưng ở đây
không phải hồ bơi, đây là tầng thứ hai mươi mấy của trường học!
Ôn Hinh vươn tay muốn nắm lấy hắn, thế nhưng cuối cùng vẫn còn không có gì cả nắm.
Trong miệng cô giờ đây có một vị mặn chát, Ôn Hinh không biết đó là nước mắt hay là nước mưa.
Trong đầu cô bây giờ chỉ có một ý niệm, Mạc Tư Tước thực sự từ nơi này nhảy xuống ?
“Tại sao lại ngu ngốc như vậy, Mạc Tư Tước, em nói rồi, em không muốn hận anh…”
Ôn Hinh thoáng cái ngã ngồi ở tiên nước mưa trên sân thượng,xung
quanh nồng đậm u ám lại như bầu trời bao la làm cho cô lại nhớ tới ba
ngày dài như một thế kỷ kia.
Cô vì hắn mà đã cười thật nhiều, vì hắn mà đã khóc thật nhiều, vì hắn mà đau lòng rất nhiều, chắc bây giờ cũng vì hắn mà chết đi!
Mạc Tư Tước đối với cô là chân thực,cô cảm giác được!
“Em cũng yêu anh… Mạc Tư Tước!” Trước mặt Ôn Hinh là một mảnh mơ hồ, cô không muốn lại lừa gạt trái tim của mình lần nữa.
Cô cũng đã quá mệt vì phải ngụy trang giả tạo để lừa dối bản thân mình rồi
Cùng Mạc Tư Tước ở chung thời gian, không có ai có thể tránh được
trái tim bị rung động, chính là bởi vì yêu hắn cho nên cô mới không cho
phép hắn có một nửa điểm phản bội cô.
Ôn Hinh đã hiểu trái tim của mình từ rất sớm, chỉ là không dám đem chính mình lại giao cho hắn!
Cô đã là một người sống ở giữa ranh giới sự sống cài cái chết, nên cô rất sợ, sợ chính mình sẽ chết ở trong tay người đàn ông kia.
Hắn cứ vô tình như vậy, cứ tà ác như vậy, thế nhưng mỗi lúc thức dậy, hắn lại là đem toàn bộ thế giới đều trải ra ở tại trước mặt cô.
Cho đến giờ phút này,Ôn Hinh mới bằng lòng nhìn thẳng vào tim của
mình, nếu như nói cô và Doãn Thiên Kình ở chung tựa như nước ấm,chỉ có
bình thản và ấm áp, đó là bởi vì cô quá thiếu thốn sự yêu thương đồng
cảm, cho tới bây giờ không ai thật lòng với cô giống như Doãn Thiên
Kình, cho nên cô chăm chú nắm lấy tay hắn, chỉ cần hắn không buông ra,cô cũng sẽ không buông ra.
Còn cô cùng Mạc Tư Tước giống như là rượu nho, là rượu ba phần độc,
mà cô biết rõ hắn chỉ là một người đan ông không hơn không kém, thế
nhưng cô lại không thoát khỏi sự hấp dẫn của hắn chính cái sự dịu dàng
của hắn đã tồn tại sâu trong tâm trí của cô,về phương diện khác cho dù
là say,cô vẫn muốn nếm thử một ngụm…
Thế nhưng cô tựa hồ cũng quên mất, thời gian để chờ đợi cô say thì hắn đã sớm say trong men nồng tình ái…
“Ôn Hinh, em rốt cuộc cũng thừa nhận!” Ngay lúc Ôn Hinh đang khóc
thương tâm tuyệt vọng,cách đó không xa đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Cô ngước mắt lên nhìn,lúc này mưa đã nhỏ dần đi theo thời gian,cô
quay đầu nhìn về phía bốn phía tựa hồ nghe tới thanh âm của Mạc Tư Tước.
Ôn Hinh vội vã nằm úp sấp thân thể, nhìn xuống nơi mà Mạc Tư Tước đã
nhảy xuống,lúc này mới nhìn thấy cả người Mạc Tư Tước đều kề sát ở vách
tường, treo lơ lửng trên bầu trời sát mép tường,hai bàn tay kia nắm chặt một góc tường nhô ra ngoài, cô chỉ nhìn xuống liếc mắt một cái, toàn bộ đầu óc đều phải hôn mê, không dám nghĩ, Mạc Tư Tước cả người tựa như
một con thắn lằn kề sát ở trên vách tường không có bất kí thứ gì chống
đỡ.
Ôn Hinh đột nhiên liền nín khóc, sau đó cô mỉm cười, cô chẳng sợ hắn
lại một lần nữa lừa cô, trong lòng cô nhẹ đi hẳn nhưng hắn lại không
được thoải mái giống như cô.
“Mẹ nó! Mau kéo anh lên, anh chống không nổi nữa!” Mạc Tư Tước cúi
đầu nguyền rủa một tiếng, toàn thân trọng lượng đều chống đỡ tại nơi hai tay đang cố níu giữ,thời gian mà hắn duy trì động tác này là để nghe
được người con gái kia nói ra câu nói đó, hắn biết cái gì đều đáng giá.
“Mạc Tư Tước, anh là đồ tồi!” Ôn Hinh lập tức đưa tay ra ngoài, Mạc
Tư Tước một tay chống một tay nắm lấy bàn tay Ôn Hinh, phóng lên trên,
sau đó tà cười một tay lấy Ôn Hinh kéo vào trong lòng.
“Anh…cái tên xấu xa này, làm em sợ muốn chết…” Ôn Hinh tựa ở trong
ngực hắn, thở gấp phì phò, vừa rồi lúc hắn nhảy xuống kia, cô thậm chí
cũng không dám nhìn xuống.
Ôn Hinh biết, hắn đây là đang dùng tính mạng để chứng minh tình yêu của hắn đối với cô!
“Ôn Hinh, bây giờ em có muốn cùng anh bắt đầu lại lần nữa không?” Đôi mắt lam thâm tình của Mạc Tư Tước nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn
nhỏ nhắn của cô, một tay nhẹ nâng cằm của cô, hắn kỳ thực cũng rất là sợ hãi , không phải là hắn không tự tin với thân thủ của mình, mà chỉ là
hắn sợ hãi, nếu như hắn làm bộ từ nơi này nhảy xuống , Ôn Hinh vẫn không muốn chấp nhận hắn, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Chỉ là, lần này, hắn đã thắng!
“Cho em ba giây đồng hồ suy nghĩ!”
“Ba…hai…một!”
“Không trả lời, anh coi như em đã chấp nhận!”
Mạc Tư Tước hài lòng nhíu mày, sau đó một tay chế trụ cái ót của cô,hôn thật sâu lên môi cô…