Đứng ở trong
phòng rửa tay, gương mặt Ôn Hinh tức giận xám ngắt,cô khó xử níu chặt
tóc dài của mình,muốn cứ như vậy xông ra,lại nghe được giọng nói lười
nhác của Mạc Tư Tước, “Vậy bắt đầu từ ngày mai đi, hôm nay quá muộn…”
“Em không có
vấn đề gì ,Tước, em không yên lòng anh ở đây một mình!” Doãn Vân Tuyên
đem toàn bộ thân thể áp lên người Mạc Tư Tước, còn mang theo một chút
nũng nịu.
“Ngoan,anh
thích đàn bà nghe lời!” Mạc Tư Tước cúi xuống,vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng noãn của cô, trong con ngươi màu lam sâu thẳm lại hàm ý không được trái mệnh lệnh.
“Được…” Doãn Vân Tuyên có chút không cam lòng chu mỏ đáp ứng, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Nghe được tiếng đóng cửa lanh lảnh vang lên, Ôn Hinh cũng thả lỏng một chút.
Không nghĩ
tới chỉ một câu nói của Mạc Tư Tước lại làm cho Doãn Vân Tuyên biết điều nghe theo như vậy, Ôn Hinh mệt mỏi cử động miệng, gương mặt lạnh lùng
đá văng cửa đi ra ngoài, Mạc Tư Tước giương cằm cao ngạo,giống như tướng quân vừa chiến thắng trận, khí thế nhìn tới cô.
“A, có Doãn
Vân Tuyên chăm sóc, vậy ta ngày mai tôi không cần tới?” Ôn Hinh nhìn
thấy dáng vẻ đắt ý của hắn cho nên lên giọng hỏi.
“Cô ta đến
với cô ở đây có quan hệ gì?” Dáng vẻ Mạc Tư Tước vô sỉ làm cho Ôn Hinh
hận nghiến răng nghiến lợi, “Dù thế nào đi nửa? Chẳng lẽ anh còn muốn
phải ôm một cô,trái ôm một cô sao?”
“Cô có cho
tôi ôm sao?” Mạc Tư Tước cười tà, Ôn Hinh tức giận tiến đến hất quần áo
của hắn lên, nhìn thấy băng vải trên vai hắn do cô đột nhiên dùng sức
lại chảy máu ra, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý trả thù sảng khoái.
“Cô gái chết tiệt, cô muốn mưu sát a?”
Mạc Tư Tước không biết là thật đau hoặc hơi đau,khi Ôn Hinh muốn rút tay về lúc đó hắn đột nhiên nắm lấy tay cô không buông.
“Tôi thật ra
đang tìm cách! Buông tay,tôi đi kêu bác sĩ!” Ôn Hinh không dám quá dùng
sức, sợ vết thương của hắn lại bị chảy máu,thật ra cô lúc nào mới có thể thoát khỏi hang sói đây?
“Nói cho cô
biết một phương pháp hữu hiệu nhất…” Mạc Tư Tước đem cô kéo về phía
trước, Ôn Hinh thuận thế ngã xuống trên người của hắn, Mạc Tư Tước nhanh chóng lưu giam chặt eo của cô, hơi thở của hắn phun lên cổ của cô, “Khi tôi quan hệ….lúc đó không có phòng bị cũng không đau,có muốn thử một
chút hay không?”
Hắn thổi khí
như lan,và hơi thở nam tính vào mặt cô, Ôn Hinh bị lời nói hạ lưu của
hắn làm cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng,cô dùng cả tay và chân mới đẩy hắn
đá văng ra được, “Anh đi chết đi!”
Người đàn ông này quá vô sỉ !
Sau khi Ôn
Hinh chạy khỏi đây còn nghe được tiếng cười của người đàn ông ấy truyền
đến, chỉ có như vậy mà trong nháy mắt,tim chợt đập tăng tốc,sắc mặt lại
nóng rực như lửa.
Gọi tới bác
sĩ giúp hắn một lần nữa băng bó kỹ vết thương, nam bác sĩ như có điều
suy nghĩ ánh mắt nhìn cô, muốn nói lại thôi ám chỉ, “Mạc tiên sinh vết
thương rất sâu,sắp tới tốt nhất không nên vận động kịch liệt!”
Ôn Hinh nhìn ánh mắt ám muội do hắn quăng tới, sắc mặt hồng đến rỉ máu chỉ có thể lắp bắp gật đầu đáp ứng.
“Vật nhỏ,cô
thật là quá đáng yêu!” Mạc Tư Tước vỗ vào gương mặt hồng hồng của cô đột nhiên cười lớn thànhtiếng, Ôn Hinh ai oán mở to hai mắt, hung hăng liếc mắt một cái,tên đàn ông không biết xấu hổ, hắn đúng là biết cách giày
vò mọi người !
Khi đi học
đột nhiên nhận được điện thoại của Mạc Tư Tước gọi tới, Ôn Hinh nhận
được mệnh lệnh vội vã lo lắng, hắn luôn luôn không gọi theo bình thường, Ôn Hinh cũng không biết khi nào ác mộng của cô mới có thể kết thúc.
Trên đường đi tới bệnh viện,Ôn Hinh vừa nghĩ tới bên cạnh hắn còn có một Doãn Vân
Tuyên, trong đầu liền lập tức nhớ lại hai chữ, yêu đương vụng trộm! Doãn Vân Tuyên ban ngày chăm sóc hắn ở bệnh viện, Mạc Tư Tước buổi tối trước sau như một muốn cô qua đây, vậy bây giờ cô và Mạc Tư Tước là trong
tình huống như thế nào?
Lén lút…