Lúc Mạc Sâm
tới bệnh viện phát hiện Mạc Tư Tước đang đứng ở một nơi rộng rãi, sắc
mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trên áo sơ mi trắng còn dính nhạt nhẽo vài
vết máu, hắn dừng lại vài giây sau đó đi tới bên cạnh hắn, “Thái tử, đã
báo cho người đó…”
“Ừ…” Mạc Tư
Tước nhàn nhạt lên tiếng, sau đó chán chường xoa lên đầu tóc,có chút
phiền não xoay người qua,giọng không được tốt lắm nói nói, “Đi thôi!”
“Không tới xem Ôn tiểu thư sao?” Mạc Sâm nhìn ra được hắn do dự, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Sắc mặt của Mạc Tư Tước càng u ám, hắn hung hăng trừng Mạc Sâm một cái, sau đó đi xuống lầu trước.
Hắn mới vừa
đi ra bệnh viện, phía trước một thân ảnh cao to vội vàng về phía hắn,
khóe miệng của Mạc Tư Tước nhếch lên nụ cười thắng lợi, cứ như vậy cùng
với hắn gặp thoáng qua.
Bác sĩ
nói,giác mạc của tim bẩm sinh bị hao tổn,trong y học chưa có cách trữa
trị hay phẩu thuật cho căn bệnh này, nói cách khác kiếp này cô không thể có một trái tim hoàn hảo như người bình thường.
Có một khắc Mạc Tư Tước cảm thấy hối hận …
Tối hôm qua khi cô ở dưới thân uyển chuyển hầu hạ hắn,cô đau, cô cầu xin nhưng hắn khống chế không được chính mình!
Ôn Hinh!Đây là kiếp nạn của cô!
“Hinh nhi!”
Doãn Thiên Kình rất nhanh chạy ào vào phòng bệnh, nhìn người thiếu nữ
nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người đang nằm trên giường kia, lại một lần
nữa cảm nhận được trong lòng rất đau.
Đôi mi thanh tú nhíu lại cho dù là đang ngủ cũng là bất an nhíu lại.
Trong nháy mắt tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chật chặt tay của hắn.
Ôn Hinh mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Doãn Thiên Kình trước mặt, ngạc nhiên nhìn hắn.
Tay cô còn bị hắn nắm trong tay, Ôn Hinh kinh ngạc vội vã từ trong tay hắn rút tay
của mình ra,tròng mắt to tươi đẹp giăng đầy mây đen u ám.
“Không có
việc gì , Hinh nhi, có anh ở đây!” Doãn Thiên Kình không để ý kiêng kỵ
của cô, trực tiếp tiến đến ôm lấy cô, thân thể của cô còn rất yếu, trong mắt của hắn xẹt qua vẻ lạ lùng, bàn tay mạnh mẽ đã chiếm lưng thon của
cô, có chút buồn phiền trách móc, “Vì sao không nói cho anh biết em có
bệnh tim?”
Từ ngày Ôn Tố Tâm gả cho Doãn Chính Hào trở đi, hắn biết tất cả tin tức của cô trong
năm năm nhưng lại không biết tin tức quan trọng nhất.
“Đừng nói cho mẹ em biết,em không sao !” Ôn Hinh yên tĩnh dựa trong lòng của hắn,
lòng ngực của hắn rắn chắc như thế, ấm áp như thế, như là mạnh mẽ có thể tránh gió làm cho cô khó có thể phòng bị.
“Ôn Hinh, em
là đồ ngốc vì sao ngay cả dì Tâm cũng không biết…” Doãn Thiên Kình nhận
không ra trong lòng xẹt qua một vết thương là bởi vì cô hay là bởi vì
hắn…
Ôn Hinh cứ để yên cho hắn ôm, đến khi Doãn Thiên Kình cảm giác được trước ngực một
mảnh ẩm ướt,cô cúi đầu chôn ở bả vai hắn,cô lúc này cực kỳ giống như một đóa hoa bị gió mưa trùi dập lẻ loi,trái tim hắn từ từ đau,đầu ngón tay
khẽ vuốt lên mặt cô, sau đó nâng lên mặt của cô lên, Ôn Hinh tránh nhìn
mặt hắn.
“Anh cả,em
rất khó chịu…”Móng tay của Ôn Hinh áp chặt vào lòng ngực của hắn,cô lần
đầu tiên ở trước mặt người khác không kiêng nể gì cả khóc lớn, thế nhưng chính cô cũng chia không rõ ràng là do yêu thương hay là bởi vì nguyên nhân khác.
Trong lòng cô có một chổ trống, hiện tại càng không hoàn chỉnh .
“Anh biết,tất cả anh đều biết…” Doãn Thiên Kình thương tiếc hôn mái tóc của cô, đem
cô ôm chặt vào trong lòng, “Sau này có anh bảo vệ em, Hinh nhi…”
Doãn Thiên Kình nhắm mắt lại lúc mở mắt đã nói ra một quyết định trọng yếu.
“Chúng ta đính hôn đi!”