Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 59

Vật mà Mạc Tư Tước đang cầm trong tay kia chính là đồng hồ kim cương,hắn nửa cười nửa không nhìn cô.

Ôn Hinh thoáng cái đụng phải ngực của hắn, Mạc Tư Tước không đưa tay ra đỡ cô, mà là trừng mắt nhìn, giơ đồng hồ trong tay lên cao.

“Đưa cho tôi!” Hai mắt Ôn Hinh sáng ngời, nhảy dựng lên níu chặt cánh tay hắn, chỉ là hắn rất cao cánh tay lại giơ lên cao cố ý gây làm khó cô.

Ôn Hinh nhướng đầu ngón chân, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong ánh mắt mang theo vẻ lo lắng nhìn cô như vậy so với tối hôm qua sinh động hơn.

“Mạc Tư Tước,anh đưa cho tôi…” Ôn Hinh quýnh lên, trực tiếp giẫm lên chân của hắn,hận không thể cao thêm một chút.

Trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có mùi nước hoa dễ ngửi, Ôn Hinh ngửi được đó là mùi vị đặc biệt trên người hắn.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Ôn Hinh tức giận vô cùng,cố ý giẫm lên chân hắn một cái,lúc cô biết hắn cố ý làm khó dễ mình,cô thật muốn cắn chết hắn.

“Cô hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cô!” Vẻ mặt của Mạc Tư Tước cười vô cùng lưu manh,sau đó gương mặt tuấn tú cúi xuống gần mặt Ôn Hinh.

Ôn Hinh suy nghĩ một vài giây, thân thể lại một lần nữa phản bội ý thức,đôi môi đỏ mọng cong lên tính hôn lên cánh hoa của hắn.

Chẳng qua là lúc cô định hôn lên, Mạc Tư Tước đột nhiên đi qua một bên khuôn mặt tức giận.

Cánh tay rắn chắc của hắn giống như gồng sắt khóa chặt eo cô, eo cô mảnh khảnh trình giống như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy.

“Ôn Hinh, một cái đồng hồ cũng đáng cho cô chiều tôi một cách miễn cưỡng sao?Chiếc đồng hồ này có phải là Doãn Thiên Kình tặng không ?”

Mạc Tư Tước giận giỗi, hắn thích chính là dã tính của cô là khoái cảm chinh phục của cô, chứ không phải muốn cô mờ mịt nghe theo.

Thế nhưng vì sao chiếm được cô, hắn vẫn thấy chưa đủ?

“Mắc mớ gì tới anh!” Ôn Hinh chạy xa khỏi hắn nhìn thấy Mạc Tư Tước nhíu mày, cô không biết hắn lại đang tức giận cái gì.

“Ôn Hinh, cô hôm qua mới lên giường với tôi, hôm nay muốn cùng người đàn ông khác đính hôn sao?”

Mạc Tư Tước dùng sức đẩy cô ra, một cước đá văng chướng ngại vật dưới chân,trong gian phòng nhất thời trở nên lộn xộn.

“Cô cho tôi là người chết sao?” Đáy mắt hắn lóe ra tia lửa nổi giận, giận không thể kiềm nén.

“Mạc Tư Tước,anh có thể cùng với Doãn Vân Tuyên lên giường,bây giờ lại tới ép buộc tôi…” Trong mắt Ôn Hinh không hề có sợ hãi, dũng cảm nhìn lên con ngươi thịnh nộ của hắn, bi thương hỏi lại , “Anh xem tôi là hạng người gì?”

“Ôn Hinh!” Mạc Tư Tước cười khẽ,vẻ mặt trỡ nên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn vươn một ngón tay ở trước mặt cô quơ quơ, “Đừng vọng tưởng so với tôi, tôi muốn ai thì với người đó!”

Tay hắn vừa chuyển động đã nâng cằm của cô lên, da thịt của cô có thể so với tơ lụa thượng đẳng, khi hắn nằm ở trong lòng bàn tay hắn, thì mềm mại trơn lán!

Tròng mắt của Ôn Hinh quật cường không nhìn tới hắn.

“Đừng tìm hắn đính hôn…” Mạc Tư Tước không biết lúc nào đã đi tới phía sau của cô, tiếng nói mang theo từ tính thôi miên yêu cầu cô.”Tôi không cho……!”

Sau đó hắn tự đè nén mình , không cho phép, hắn không cho phép!

“Không!” Thân thể của Ôn Hinh giống như là bị quất roi,cô tỉnh táo đẩy hắn ra, ánh mắt trong suốt đáp trả hắn, “Tôi thích anh ấy,tôi thích anh Thiên Kình!”

Bởi vì cô nói thích kia, Mạc Tư Tước lại một lần nữa không khống chế được .

Trong tay hắn đang siết chặt cái đồng hồ, tối hôm qua bị hắn làm rớt bể, Mạc Sâm đem nó sửa lại thật tốt đưa đến trước mặt hắn bởi vì hắn biết Ôn Hinh sẽ vì nó mà đến tìm hắn, chỉ là hiện tại hắn lại một lần nữa đem nó quăng ra ngoài.

Ôn Hinh kinh hô một tiếng, lập tức chạy đến dưới sàn nhặt lên tiếp theo chạy ra ngoài cửa.

Ôn Hinh và Doãn Vân Tuyên chính diện đối mặt,cô vừa mới mở cừa liền thấy cô ta đứng ở trước mặt,cô tiến thoái lưỡng nan, Doãn Vân Tuyên đẩy cô ra nhìn về phía trong phòng, trên giường có một vết máu đỏ tươi.
Bình Luận (0)
Comment