“Dì Tâm nói
em đã trở về, tại sao lại đợi anh?” Doãn Thiên Kỳ đem cô kéo vào trong
xe, sau đó chậm rãi lái tới phòng ăn gần trường học.
“A, không có
chuyện gì,em không muốn quấy rầy anh!” Ôn Hinh rơi vào bất an đi theo
phía sau Doãn Thiên Kình,trời đã tối, trong phòng ăn cũng không có nhiều người, Doãn Thiên Kình kéo ghế ra cho cô, vừa rồi lên xe hắn liền chú ý tới vết thương trên đùi cô.
Hắn đang đợi cô mở miệng trước!
“Hinh Nhi,em
phải nhớ kỹ anh sẽ là anh là chồng tương lai của em, có chuyện gì nhớ
phải nói với anh, biết không?” Doãn Thiên Kình ở ngồi xuống bên người
cô, bàn tay to lớn ấm áp đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, trong mắt có
chút yêu thương, “Tại sao bị thương thế kia ?”
“Em không cẩn thận vấp ngã…” Ôn Hinh nhìn ánh mắt thâm tình, mùi vị trên người hắn làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Doãn Thiên Kình vén tóc trên trán cô, nhẹ nhàng hôn lên, hắn không thích miễn cưỡng cô cho dù hắn biết cô nói dối.
“Đã gặp Mạc Tư Tước sao?” Một lúc lâu, món ăn được bưng tới, Doãn Thiên Kình một vì cô chia thức ăn, một bên thờ ơ hỏi.
Ôn Hinh không nói, chỉ là gật đầu. Sau đó, môi cô co giật muốn giải thích cái gì,
nhìn dáng vẻ thờ ơ của Doãn Thiên Kình cô lại trầm mặc.
Cô ăn rất ít, trước đó có uống qua một ly sữa tươi,trong bụng ấm áp , mà cô không
biết là bởi vì hành động vô tâm của Mạc Tư Tước hay là bởi vì Doãn Thiên Kình xuất hiện.
Đã dần bắt
đầu vào mùa thu, Doãn Thiên Kình nắm tay Ôn Hinh đi ra khỏi phòng ăn, xe của hắn liền dừng ở bên ngoài, chở cô về phía sau trường học, hắn cởi
bỏ âu phục trên người khóat lên trên vai của cô.
“Anh cả,em không lạnh…” Ôn Hinh lắc đầu cự tuyệt,khoảng cách từ nơi này đến ký túc xá khoảng bảy tám phút là đủ.
“Mặc!” Doãn
Thiên Kình nắm lấy tay phải của cô, cẩn thận nhìn chằm chằm cô gái
trước, làn da của cô rất trắng, ánh mắt vừa lớn vừa tròn, Doãn Thiên
Kình nhớ kỹ lần đầu tiên thấy cô là trong hôn lễ của Ôn Tố Tâm và Doãn
Chính Hào, khi đó cô mới mười lăm tuổi, trong hôn lễ long trọng, mọi
người đều chú ý vào trên người đôi vợ chồng Doãn Chính Hào tái hôn, thế
nhưng cô yếu đuối mà kiên cường trong mắt hắn lại hóa thành phong cảnh
đẹp nhất.
Doãn Thiên
Kình ngây ngốc nhìn cô,cô rất quật cường, kiêu ngạo, thông minh, thoát
tục, có bao nhiêu lần cô ở trường học, chỗ cô làm việc, hắn chỉ là ở
phía xa lẳng lặng nhìn cô, mà cô cho tới bây giờ cũng không biết.
Thở dài một
cái,tay Ôn Hinh vuốt lên khe rãnh trên trán, Doãn Thiên Kình nghiêng
người, đem cô kéo vào trong lòng, hơi thở ấm áp thổi vào vào bên tai cô, “Hinh nhi, ví như không có ai chúc phúc, không ai đồng ý, không có tiệc đính hôn xa hoa, em có đồng ý ở cùng cùng một chỗ với anh không không?”
Ôn Hinh dường như đã dự liệu được giữa bọn họ sẽ gặp phải nhiều vấn đề, cũng cảm thấy trên lưng của Doãn Thiên Kình gánh trách nhiệm thật lớn.
Điều có thể làm, chỉ là nắm thật chặt hắn, không bao giờ buông ra.
“Chỉ cần trong lòng anh không thay đổi,em cái gì cũng không quan tâm!” Ôn Hinh ôm cổ hắn,hứơng về hắn hứa hẹn.
“Hinh Nhi…”
Doãn Thiên Kình cực kỳ đau lòng khi biết cô vô cùng hiểu ý người, mặt
của hắn chôn ở giữa tóc của cô, nói thật nhỏ ba chữ, Ôn Hinh vuốt sợi
tóc hắn không có nghe rõ hắn nỉ non nói gì ( TMN đóan ba chữ đó chính
là…….ANH YÊU EM…O___