Trên thuyền
có rất nhiều người ,Hắc Hạt Tử đã không nhận ra được người đàn ông anh
tuấn trước mắt như ma vương, mà hắn hiện tại chính là dù ông chủ có ra
mặt cũng cứu không được mình.
Cô gái này không ngờ là tình nhân của Mạc Tư Tước!
“Biết nên làm như thế nào rồi phải không?” Trì Hạo bình tĩnh bước trên boong tàu, tay đang ôm Ôn Hinh còn có thể dễ dàng nhảy lên du thuyền.Khi hắn đem Ôn
Hinh để xuống, hắn dùng hai tay che lên ánh mắt của cô, thủ hạ của hắn
lập tức rút súng ra ——
Ôn Hinh chỉ nghe được cách đó không xa ba tiếng đau khổ hét lên.Khi muốn mở mắt ra, ý thức lại một lần nữa lâm vào nơi đen tối.
Trì Hạo, không giống lần trước ở quán bar nhìn thấy hắn lúc đó bất cần đời, hắn rốt cuộc là ai?
Tỉnh lại lần nữa,giống như là ngủ một thế kỷ dài dằng dặc như vậy, đập vào mi mắt chính là một thế giới tươi đẹp.
Màn màu tím,
màu sáng của trang sức, còn có màu xanh biết của đồ vật. Ôn Hinh thoáng
cái từ trên giường ngồi dậy, mở to ánh mắt nhìn căn phòng tràn ngập lãng mạn.
Nơi này là nơi nào?
Cô cúi đầu
liếc mắt nhìn quần áo trên người, áo ngủ màu trắng làm bằng tơ lụa, đối
diện với tấm kính rơi xuống đất hé ra khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, sợi
tóc dài thẳng,đôi mắt to luống cuống nháy một cái , không phải là cô
sao?
Ôn Hinh đi chân trần ở trên thảm nhung, cửa gỗ khắc hoa lúc này bị đẩy ra, đi tới một dáng người cao ngất, bốn mắt nhìn nhau.
“Cô đã tỉnh?” Mạc Tư Tước hai tay đút ở trong túi quần, áo sơ mi trên người chỉ buộc
lại một cúc áo, trên tóc còn nhỏ vài giọt nước, dường như là mới đi bơi
về.
“Mạc Tư
Tước?” Ôn Hinh phòng bị che ngực, lúc nhìn đến khuôn mặt quen thuộc
thoáng cái hắn đã đi tới trước mặt cô lo lắng hỏi , “Tại sao tôi lại ở
chỗ này? Đây là nơi nào?”
Cô nhớ kỹ khi cô nhắm mắt một khắc đó còn nhìn thấy Trì Hạo, là hắn cứu cô!
“Đương nhiên
là tôi mang cô tới!” Mạc Tư Tước nghiêng người đi vào gian phòng, ánh
mắt rơi vào chân trắng của cô không mang dép đi trên thảm, cảm thấy
không vui lông mày nheo lại, hắn đột nhiên vỗ hai tay, lập tức có hai
người hầu mặc đồ màu hồng đem quần áo chỉnh tề đến.
Mạc Tư Tước cúi người, sau đó liền ôm lấy Ôn Hinh đi đến bên giường.
Nhìn thấy đôi mắt to mơ màng của cô, Mạc Tư Tước như bị ma quỷ ám hắn hôn lên má cô
một cái, cười yếu ớt nói, “Nơi này là, Anh quốc!”
“Cái gì?” Ôn Hinh vì giật mình mà môi anh đào mở lớn hồi lâu không có khép lại,nụ cười trên mặt thay đổi trong nháy mắt.
Cô, cô,cô tại sao ở Anh quốc?
“Tôi ngủ bao
lâu? Anh đưa tôi tới nơi này làm gì?” Ôn Hinh liều mạng trừng mắt nhìn,
chỗ ngồi trước mắt giống như trong cung điện lộng lẫy cũng không làm cho cô mừng rỡ, có chỉ là giật mình và giận giữ.
“Mạc Tư Tước, anh là đồ xấu xa!”
“Em đừng có
không biết tốt xấu, nếu như không phải anh…. em bây giờ còn có thể ngồi ở chỗ này sao?” Mạc Tư Tước dễ dàng bắt được cổ tay của cô.Sau khi Trì
Hạo cứu người trực tiếp đem cô đưa tới sân bay, bởi vì hắn đang vội đi
Anh quốc!
“Anh…” Ôn
Hinh đầu đau nhói, nhớ lại trước đó Doãn Vân Tuyên đối với cô …, trong
lòng có chút sợ hãi, bây giờ đối với Mạc Tư Tước thành kiến cũng ít vài
phần.
“Thay quần áo!” Mạc Tư Tước giống như trấn an sờ đầu của cô, sau đó rời khỏi, để cho hai cô gái phía sau đem quần áo tới.
“Tôi tự
thay…” Ôn Hinh không có thói quen bị người khác hầu hạ,cô liếc mắt nhìn
Mạc Tư Tước, sau đó cầm lấy quần áo vào toilet,cô không nhìn thấy lúc
Mạc Tư Tước xoay người một phút kia, khóe môi vung lên nụ cười như có
như không