Khuôn mặt Ôn Hinh vùi vào đầu gối, xung quanh xe cộ đi qua, rất nhanh đem thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của cô loại bỏ ở góc hẹp.
Cô cứ như vậy ngồi xổm, nước mắt không tiếng động chảy vào trong lòng,sau khi phủ đầy bụi đứng lên, tất cả âm thanh ầm ỹ xung quanh với cô đều không quan hệ.
Thời gian
dường như dừng lại vào giờ khắc này, Ôn Hinh không biết mình khóc bao
lâu, giờ khắc này, cô giống như đã chảy hết nước mắt cả đời.
Cô rốt cuộc cũng ý thức được, thì ra cô đã bất tri bất giác trúng cái bẫy của Mạc Tư Tước .
Một đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, cũng đã bị cạm bẫy dịu dàng của hắn bóp chết !
Hiện tại tỉnh mộng, tan nát cõi lòng , đây là cảm giác động tâm, cô không muốn thừa
nhận, thế nhưng cô đúng là đối Mạc Tư Tước động tâm ——
Gió thổi qua, nước mắt trên mặt đã cạn khô, Ôn Hinh ngẩng đầu lên, tia sang rực rỡ
chiếu vào làm cô chói mắt, cô thấy hoa mắt, vô thức lấy tay che đi ánh
mắt, bởi vì ngồi xổm đã lâu, chân cũng đã tê dại.
Trước mặt đột nhiên bị một đạo bóng đen bao phủ, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô đang lảo
đảo bước đi. Ôn Hinh bỏ tay bịt mắt ra, lúc nhìn thấy người đàn ông
trước mặt vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy , ủy khuất trong lòng cô tưạ
như nước suối cuộn trào mãnh liệt, đến lúc này Ôn Hinh mới phát hiện,
cô đối với Doãn Thiên Kình là xuất phát từ một loại bản năng ỷ lại.
“Anh Thiên
Kình…” Ôn Hinh thoáng cái nhào vào trong ngực của hắn, hai tay như bắt
được phao cứu mạng gắt gao bấu víu trên cổ của hắn.
Khóe môi Doãn Thiên Kình lộ ra nụ cười tái nhợt vô lực, hắn không có hỏi gì cả, chỉ
nhẹ nhàng ôm chặt cô, sau đó an ủi vỗ vai của cô, để cô tùy ý ở trong
ngực hắn tìm kiếm an ủi.
“Anh Thiên Kình, hắn và Doãn Vân Tuyên đính hôn!”
“Em thật là khó chịu…”
“Hắn vì sao phải đối với em như vậy?”
“Xin lỗi, em dường như… Thích hắn …”
Ôn Hinh ở
trong ngực hắn khóc như mưa, Doãn Thiên Kình lẳng lặng lắng nghe cô khóc lóc kể lể, hắn dùng chính nhiệt độ ấm áp của cơ thể của cô để làm lạnh
trái tim nóng bỏng của hắn, nghe trong miệng cô kêu tên một người đàn
ông khác.
“Không nên
nói xin lỗi, Hinh Nhi…” Doãn Thiên Kình vuốt ve tóc của cô, dịu dàng ghé vào bên tai cô, dùng giọng nói cầu khẩn, “Xin em đừng thương hắn… em
còn có anh, có anh thích em là đủ rồi!”
Hắn lần đầu
tiên trong cuộc đời ăn nói khép nép với một người phụ nữ, từ trước đến
nay hắn là người đàn ông giống như gió hiền hoà lãnh đạm, khi nhìn hắn
âu yếm cô gái thương tâm tuyệt vọng vì một người đàn ông khác khóc , hắn thực sự cảm thấy bất lực.
Cho dù là năm năm trước, tim của hắn bởi vì một cô gái mà chết quá một lần, nhưng đấy không phải là tình yêumà là áy náy!
Ôn Hinh không biết mình bị Doãn Thiên Kình mang đi thế nào , thậm chí là vết thương
dưới chân bị hắn xử lý qua, cô đều không có cảm giác nào.
Chờ lúc cô
hồi phục tinh thần, Ôn Hinh mới phát hiện, cô được Doãn Thiên Kình mang
về biệt thự ở bên ngoài của hắn. Doãn Thiên Kình không có nói cho cô
biết, lúc Doãn Chính Hào và Ôn Tố Tâm phản đối với hắn và Ôn Hinh đính
hôn, hắn liền tỉ mỉ bố trí tòa biệt thự này, dùng để làm nhà mới của hắn và Ôn Hinh !
“Nha đầu
ngốc!” Ôn Hinh nghe được trong miệng Doãn Thiên Kình nhẹ giọng lẩm bẩm,
hắn chuyên chú ngồi xổm trước mặt cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp giúp
cô đi giầy vào, hành động lại để cho Ôn Hinh nhớ lại dạ tiệc ở Luân Đôn kia.Thì ra dù cho cô đi vào hài thủy tinh cô cũng không phải công chúa!
Ôn Hinh bắt
gặp con ngươi đen sẫm của Doãn Thiên Kình, cô lúc này mới chú ý tới,
Doãn Thiên Kình sắc mặt rất trắng, hơn nữa trên người hắn còn mặc quần
áo trong bệnh viện.
Cô nhất thời yên lặng, cô dường như cũng đã quên, hôm nay hẳn là ngày cô và Doãn Thiên Kình đính hôn!