Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 95

Ôn Hinh hết sốt liền vội vã xuất viện,cô không muốn làm cho Doãn Thiên Kình biết bệnh tình của cô, đêm khuya là thời gian tĩnh lặng cô xoa trái tim của mình, nơi đó còn đang nhảy nhót .

Trong long của Ôn Hinh đột nhiên có một cảm giác đáng sợ, trái tim của cô thiếu mất một nhịp, có thể có một ngày nào đó tim cô ngừng đập hay không?

Doãn Thiên Kình nhìn khí sắc của cô khôi phục, miễn cưỡng đồng ý để côvề nhà tĩnh dưỡng.

Ở trong bệnh viện điều trị mấy ngày tim của Ôn Hinh đã đỡ hơn rất nhiều, nhiều lúc cảm thấy nhức đầu, thời gian cô ngủ rõ ràng nhiều hơn so với trước đây . Đôi khi còn có chảy máu mũi, Ôn Hinh không dám để cho Doãn Thiên Kình nhìn thấy, vì thế vội vã xuất viện.

Cô không biết mình bị làm sao vậy, thế nhưng trong lòng có loại dự cảm bất an!

“Hinh nhi!” Giọng của Doãn Thiên Kình từ bên ngoài toilet vọng đến , Ôn Hinh đang ở trong đánh răng,cô nhìn khuôn mặt trắng nõn trong gương kia, trắng không bình thường , trong lỗ mũi Ôn Hinh chảy ra hai dòng máu đỏ,cô vội vã ném bàn chãi đánh răng xuống vội đi rửa mặt.

“Em xong rồi, anh cả!” Ôn Hinh lên tiếng,đem tóc ghim thành đuôi ngựa, trên mặt có trang điểm một chút phấn hồng, lúc kéo cửa ra đi ra ngoài Doãn Thiên Kình thân thiết xoa lên trán củacô, không vui nói, “Sắc mặt vẫn kém như vậy, có muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày hay không?”

“Không ạ, học kỳ này lại xin nghỉ nhiều như vậy không được !” Ôn Hinh hít mũi một cái cảm giác vừa rồi chảy ra trong mũi chợt biến mất , cô nhận ba nô từ trong tay Doãn Thiên Kình, sau đó cùng hắn đi ra khỏi biệt thự, lên xe hắn đưa cô đi tới trường học.

Tới cổng trường đại họcThượng Phong , vừa lúc cùng gặp Doãn Vân Tuyên,cô ta từ trên xe bước xuống trực tiếp đi tới xe của Doãn Thiên Kình .

“Em đi vào trước!” Ôn Hinh từ biệt với Doãn Thiên Kình, Doãn Vân Tuyên đi tới trước mặt, cô ta cố ý đụng phải cô một cái, trên người Ôn Hinh không có một chút sức lực gì, thiếu chút nữa bị Doãn Vân Tuyên đánh ngã,cô thong thả bỏ đi không nghe được Doãn Vân Tuyên trách mắng Doãn Thiên Kình.

Anh cả , anh không phải là vì người con gái kia ngay cả em cũng không muốn thấy ?”

“Nói bậy bạ gì đó! Hinh nhi cũng là người một nhà, em đối Ôn Hinh tốt một chút!” Doãn Thiên Kình nhìn em gái của hắn kiêu căng bốc đồng, Doãn Vân Tuyên thật là quen được cưng chiều, hành động lúc nãy của Doãn Vân Tuyên anh đều nhìn thấy hết, lại cũng không biết thế nào để trách Doãn Vân Tuyên.

“Các người mỗi một người đều như vậy, đều không yêu thương em…” Doãn Vân Tuyên chu mỏ, lôi cánh tay Doãn Thiên Kình làm nũng.

“Em là báu vật của nhà chúng ta,làm sao không thương em?” Ánh mắt của Doãn Thiên Kình chậm rãi phóng nhu, nhéo nhéo mặt của cô nói, “Làm sao vậy? Mạc Tư Tước lại khi dễ em ?”

“Em dường như càng ngày càng không hiểu hắn …” Doãn Vân Tuyên không biết nên cố gắng như thế nào để cho trong mắt của Mạc Tư Tước nhìn thấy cô .

“Anh, em không thích Ôn Hinh và anh ở chung một chỗ, thế nhưng em càng không hi vọng Ôn Hinh và Mạc Tư Tước quấn quýt cùng một chỗ!”

“Vân Tuyên, em không thể ích kỷ như vậy, Hinh nhi là một người con gái tốt, cô ấy đáng được anh quý trọng! Về phần Ôn Hinh cùng với Mạc Tư Tước, sẽ không con quan hệ gì nữa !”

“Đừng suy nghĩ lung tung, em phải kiên trì muốn đính hôn với Mạc Tư Tước, nhất định phải có trách nhiệm với hành động của mình?” Doãn Thiên Kình lựa lời để nói với cô, trong lòng cũng có chút nặng nề.

Hắn ngăn cản Doãn Vân Tuyên và Mạc Tư Tước ở cùng một chỗ, thế nhưng cô không nghe cho nên hắn không biết làm sao.

Doãn Vân Tuyên rất giống Mạc Khả Khả lúc trước rất là cố chấp , Doãn Thiên Kình nhất định phải nói để Doãn Vân Tuyên hiểu, bởi vì hắn yêu Ôn Hinh, Vân Tuyên yêu Mạc Tư Tước!

******************

Chiếc đèn năm màu nhấp nháy xuống sàn nhảy, âm nhạc điếc tai nhức óc tiếng vang lên, trong sàn nhảy bầu không khí sôi trào nhiệt huyết đến điểm cao nhất.

Một người mặc áo sơ mi hoa văn và mặc quần jean đó chính là Hách Liên Dã,hắn mang theo bình rượu nhảy xuống sân khấu, sau đó đi đến ngồi ở bên cạnh người đang ngồi uống rượu ở quầy ba.

“Hắn làm sao vậy?” Nhìn thân hình hắn xấc láo kiêu căng đứng ở phía sau người Mạc Tư Tước, Hách Liên Dã có chút kinh ngạc quan sát đến thần sắc u buồn của Mạc Tư Tước.

“Còn có thể thế nào? Vì người con gái kia.” Yêu nghiệt Trì Hạo chống tay lên vai của Hách Liên Dã, liên tiếp nhìn về phía người con gái bên cạnh phóng điện .

Nghe đến p tiếng giận dữ của người đàn ông hía trước truyền đến , hắn vỗ vỗ lòng ngực của Hách Liên Dã, giơ lên cằm nói, “Thấy không?Hơn chín mươi phần trăm rồi , cô gái xinh đẹp vậy mà cũng không lọt vào mắt của thái tử gia chúng ta , đi vào phòng đi !”

Trì Hạo huýt gió, yên lặng đếm từng mỹ nhân bị Mạc Tư Tước đuổi đi. Trong đám bạn tửu lượng của Mạc Tư Tước là tốt nhất, bọn họ chưa khi nào thấy qua Mạc Tư tước say rượu cả.

“Anh nói là, hắn khác thường như thế là vì một người con gái sao ?” Hách Liên Dã uống cạn ly bia, cười nhạt nói, “Chuyện này quá buồn cười nha!”

“Dã, chúng ta đi đánh cuộc!” Trì Hạo nháy mắt , nhíu mày nhìn khuôn mặt âm nhu của Hách Liên Dã.

“Đồng ý!” Hách Liên Dã đưa tay phải ra,tay trái đánh lên người Trì Hạo , mắt hai người đồng thời nhìn về phía người đàn ông trên quầy ba , Mạc Tư Tước uống tới chén thứ ba mươi sáu XO ỗ.

Doãn Vân Tuyên nhận được điện thoại của Trì Hạo tới quán bar , vừa vào cửa liền thấy được Mạc Tư Tước, hắn ngông cuồng phóng đãng ở trên sàn nhảy náo nhiệt , nhìn cặp mắt xanh cảu hắn còn sáng hơn kim cương, xung quanh những người con gái kia điên cuồng đều vây quanh hắn.

“Mọi người đều cút ngay cho tôi, anh ấy là người của tôi!” Doãn Vân Tuyên dùng sức lực đẩy những người con gái đang ở gần Mạc tư Tước ra sau đó đi tới bên người của Mạc Tư Tước , hắn hai mắt mơ màng, nhìn ngũ quan xinh xắn rất đẹp không thay đổi , thần sắc khêu gợi lẳng lơ nói không nên lời .

“Hinh nhi, có phải em hay không ? Có phải là em hay không?” Mạc Tư Tước vuốt tóc trên trán, nhìn xung quanh những khuôn mặt của người con gái kia, hắn nhìn sao ai cũng ra khuôn mặt của Ôn Hinh .

Hắn đột nhiên dùng sức ôm lấy Doãn Vân Tuyên, điên cuồng hôn môi của cô, thế nhưng vì sao cảm giác không giống nha!

Doãn Vân Tuyên cáu giận giậm chân, Mạc Tư Tước lại đột nhiên đem cô đẩy ra, lảo đảo hướng dưới đài nhảy xuống.

“Cho ta hai ly XO!” Mạc Tư Tước mặc một bộ áo sơ mi màu xanh lam , cúc áo buông lỏng, chỉ cái có một lúc ở giữa , bởi vì khiêu vũ tóc trên đầu rối bù dán tại thái dương, nhín hắn càng tăng thêm mùi vị dã tính .

“Thái tử, đây là vị tiên sinh kia mời ngài uống !” Người pha rượu đem đến một ly rượu hỗn hợp bảy màu sắc đưa tới trước mặt cho Mạc Tư Tước, hắn chỉ vào quầy bar phía khác, người con trai kia mắt xanh tóc vàng .

Daniel mặc một bộ y phục bình thường, lúc Mạc Tư Tước phát hiện sự tồn tại của hắn, hai ngón tay cầm ly rượu mà tay nổi gân lên, sau đó nhìn về phía hắn thăm hỏi.

Mạc Tư Tước cầm ly rượu lên đứngđối diện trước mặt hắn đập bể, dáng người Daniel mạnh mẽ hiện lên, quay người lại đã từ trên cao hơn một thước nhảy tới trước mặt của hắn.

Daniel ưu nhã lắc cái ly rượu trong tay, ở trong đó rượu lại có một giọt gì đó.

“Tôi tưởng anh đã chạy trở về Anh quốc !” Ngón út của Mạc Tư Tước đeo chiếc nhẫn lòe lòe chiếu sáng,chiếu rọi vào người Daniel , chiếc nhẫn rọi lên tia sáng kiên cường dường như có thể rọi trời cao giống như tia chớp.

“Tôi nói rồi, không lấy được đồ cần lấytôi sẽ không đi!” Hai tay của Daniel khoanh trước ngực, khí sắc như cũ đứng tựa lưng ở quầy bar, sau đó nghiêng mặt nhìn hắn nói, “Đúng rồi, người phụ nữ của cậu có khỏe không?”
Bình Luận (0)
Comment