Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 136

‘ đinh — đông —-’

Một tiếng chuông cửa vang lên. Dạ Thiên Ưng ra lệnh sai khiến Ngô Hiểu Dao: "Đi mở cửa!"

Gọi cô mở cửa nguyên nhân chủ yếu là do cô cách cửa tương đối gần. Dĩ nhiên, cũng có thể gọi. . . . . . Đồ đại lười sai bảo con sâu lười nhỏ.

Con sâu lười nhỏ chỉ có thể oán trách. Rõ ràng nơi này là nhà Dạ Thiên Ưng, làm gì gọi mình mở cửa?

Hừ! Hắn lười chết! Đoán chừng đến lúc 30 tuổi hắn nhất định sẽ phát tướng, giống với cái bụng của phụ nữ có thai, hừ!

Cô vô cùng miễn cưỡng đi tới trước cửa, đem mắt xuyên thấu nhìn qua lỗ nhỏ nhìn ra bên ngoài.

Ngồi ở trên ghế sa lon Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ cười , căn bản hắn có thể đoán được là ai tìm tới cửa. Dù sao trong nhà trọ này là nơi năm người bọn hắn ở, không phải Lăng Thánh Quân, thì chính là Lăng Thánh Long, hoặc là Hàn Tuấn Hi cũng có thể là Hạ Uyển Uyển ? Còn phải nhìn sao?

Sao đoán được, đang lúc này. . . . . .

"A ———-" một tiếng thét chói tai kinh sợ phát ra, ghé vào nhìn qua cái lỗ nhỏ kia cả người Ngô Hiểu Dao trong nháy mắt té xuống đất. . . . . .

Nghe được tiếng thét chói tai kia của Ngô Hiểu Dao, khiến cho Dạ Thiên Ưng sợ hãi, hắn khẩn trương chạy tới bên cạnh của cô, lo lắng dò hỏi: "Làm sao vậy? ?"

Chỉ thấy, ngón tay Ngô Hiểu Dao run rẩy chỉ ngoài cửa, sắc mặt trở nên trắng bệch, răng trên đánh răng dưới: "Có. . . . . . Có. . . . . . Quỷ. . . . . ."

Dạ Thiên Ưng cùng nhìn ra, nhanh chóng đỡ cô đứng dậy, cau mày lại, bước một bước dài đến trước cửa.

Cô khẩn trương núp ở phía sau lưng của hắn, đôi tay nắm kéo áo ngủ hắn.

Dạ Thiên Ưng tràn đầy tức giận kéo cửa ra, vẻ mặt tràn đầy âm trầm quát: "Thánh Quân, cậu muốn chết phải hay không? ? Có muốn hay không tôi thành toàn cho cậu? ? ! ! ?"

Thật ra thì, Lăng Thánh Quân thường sẽ cùng Dạ Thiên Ưng diễn loại xiếc này, cái gì gõ cửa xong bỏ chạy a, cái gì giả trang quỷ hù dọa Dạ Thiên Ưng a, hắn đều sớm chết lặng. Chỉ là mỗi lần đều bị Dạ Thiên Ưng chửi mắng một trận.

Có một lần Lăng Thánh Quân trêu đùa làm cho hắn nóng nảy, hắn liền móc súng ra bắt đầu bắn phá, ngược lại khiến cho Lăng Thánh Quân bị sợ đến mức chạy thẳng‘ tư trượt, tư trượt ’.

Lần này, đoán chừng cũng không phải ngoại lệ rồi.

Ngoài cửa Lăng Thánh Quân, đứng ở trong con đường tối om, dùng ánh sáng của di động chiếu lên mặt hắn, thử nghĩ, Ngô Hiểu Dao dùng lỗ nhỏ nhìn hắn, có thể không hù chết sao? Liền bây giờ nhìn lại, trong không khí còn có mấy phần âm trầm.

Bị Dạ Thiên Ưng cứ như vậy mà phơi bày, Lăng Thánh Quân lập tức thu hồi điện thoại di động, vô cùng mất mác: "Mỗi lần cũng không dọa được anh...anh thì vô cùng bình tĩnh tôi tính tình như một đứa trẻ, chẳng nhẽ không làm bộ sợ được sao?"

"Lần sau nếu như cậu còn chơi trò đùa quái đản kia tôi liền giết chết cậu đi ! ! ! !" Dạ Thiên Ưng gầm thét gào xong, đưa tay đem Ngô Hiểu Dao kéo đến trước người của mình, tức giận đối với Lăng Thánh Quân quát: "Cậu xem một chút, cậu hù dọa cô ấy biến thành cái dạng gì rồi? ?" 10nlk.

Hắn nhìn bộ dạng Ngô Hiểu Dao. . . . . .

Trong hai tròng mắt nước mắt rơi lã chã, sắc mặt cũng trắng bệch, toàn thân vẫn còn hơi run rẩy.

Trong nháy mắt, tất cả lòng tự tin của Lăng Thánh Quân đều trở lại: "yes! Rốt cuộc cũng thành công hù được một người."

"Dao Dao! ! ? ?" Dạ Thiên Ưng khẩn trương kêu Ngô Hiểu Dao đang ở bên cạnh, cô chỉ là ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào Lăng Thánh Quân, mắt cũng không nháy.

Lăng Thánh Quân kia căn bản chỉ biết tự mãn, thoáng chốc có chút khẩn trương. Chẳng lẽ thật cho cô dọa sợ chứ? ?Dạ Thiên Ưng sẽ biến mình thành quỷ mất.

"Này, mỹ nữ? ? !" Lăng Thánh Quân đưa ra năm ngón tay ngón tay ra trước mặt Ngô Hiểu Dao đung đưa.

Cô đột nhiên giống như đanh hoàn hồn, hai hàng lông mày thật chặt nhíu lại, sắc mặt cũng từ khủng hoảng biến thành tức giận, cái miệng nhỏ nhắn há mồm, một hớp liền cắn ngón giữa Lăng Thánh Quân. . . . . . Vết cắn có thể nhỏ.

"A —–" thoáng chốc, Lăng Thánh Quân khổ sở gào khóc , bước nhanh ra khỏi hành lang. . . . . .

Ngô Hiểu Dao bên kia như cũ nhất quyết không tha không chịu nhả ra, vươn hai tay ra hướng Lăng Thánh Quân một trận vung loạn xạ.

Lăng Thánh Quân khốn kiếp, lần đầu tiên lấy được tin tưởng của mình, đem lấy mình tàn nhẫn đưa vào hố lửa, lần này càng không phải là người, trực tiếp đem mình dọa cho khóc!

Lăng Thánh Quân hư hỏng tuyệt đối không phải bởi Dạ Thiên Ưng! Thật là thối tha cá tìm tôm thối nát.

Khốn kiếp! Khốn kiếp! Nhìn mình không cắn chết hắn!

"Ôi, ôi, mỹ nữ, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi! Mau thả ra!" Lăng Thánh Quân khổ sở cầu xin được tha thứ .

Lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Lăng Thánh Long từ bên trong đi ra, vừa hay nhìn thấy Ngô Hiểu Dao tức giận đánh em trai của mình, hắn ngẩn cả người ra.

"Anh, Anh, có người đánh em!"

Lăng Thánh Long cũng không để ý tới em trai đang kêu cứu, mà là thò đầu ra khỏi bên trong thang máy, nhìn về phía cửa phòng Dạ Thiên Ưng.

Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng vẻ mặt âm trầm dựa vào ở trên khung cửa ngưng mắt nhìn Ngô Hiểu Dao cùng Lăng Thánh Quân đùa, trong mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng khiến người khác không rét mà run.

Chỉ một thoáng, Lăng Thánh Long lập tức liền hiểu chuyện gì xảy ra, gấp gáp hướng em trai của mình liếc mắt ra hiệu.

Nhưng kia Lăng Thánh Quân dù sao chỉ mới 18 tuổi mà thôi cùng Ngô Hiểu Dao đều là tính tình rất giống thiếu niên, thật vất vả tìm được nữ sinh cùng tuổi, hắn chỉ chú ý vui vẻ cùng Ngô Hiểu Dao đang đùa giỡn, căn bản không có chú ý tới cái liếc mắt của anh trai.

Vậy ở nơi không xa Dạ Thiên Ưng vẻ mặt càng ngày càng âm trầm, hắn đi từ từ đến gần Ngô Hiểu Dao cùng Lăng Thánh Quân, đưa ra bàn tay ra không hề dịu dàng bắt được cổ áo của cô.

Hắn cứ như vậy, Ngô Hiểu Dao ngưng ầm ĩ, dùng ánh mắt hiếu kỳ quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Ưng. . . . . .

Vẻ mặt của hắn thật là khủng khiếp a, đây là vì cái gì? ? ? Hơn nữa, hắn tại sao phải bắt được cái cổ của mình? 14967626

Dạ Thiên Ưng sắc mặt thất thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai anh em nhà họ Lăng , lạnh lùng nói: "Các cậu một lát nữa tới tìm ta! ! !" Dứt lời, hắn bước nhanh kéo theo Ngô Hiểu Dao tiến vào trong phòng. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment