Ừm, thật ra thì cô cũng không muốn nói ra mấy câu kiểu này, bởi tương lai cỗ sẽ giúp Dạ Thiên Ưng gỡ bỏ những điều không rõ ràng.
Anh do dự, rồi tim anh bồi hồi, anh tin năng lực và đầu óc của cô, nhưng như vậy có được không? Mang một cô gái vô cùng thuần khiến vào cái thế giới đầy rẫy âm mưu này được không?
"Em biết nó có nghĩa là gì không?"
"Biết mà, cho dù trước đây anh làm chuyện gì hay sau này làm cái gì, em đã nói thích anh, thích tất cả từ anh, em chỉ mong sau này anh cố gắng giảm bớt tình huống bạo lực là được."
Lời nói của cô rất uyển chuyển, không phải cô là người không có đầu óc, biết có một số việc phải dùng bạo lực để giải quyết, nhưng cô thích luật pháp là vũ khí để giải quyết nó hơn.
Sự cảm động không đủ để biểu đạt tình cảm Dạ Thiên Ưng anh, anh yêu cô, nhưng tình hình bây giờ… Anh về sau sẽ vì cô cố gắng hết sức mình.
Không nói gì, bởi anh hi vọng, sau này cô “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”
Môi của anh nhẹ nhàng rơi lên môi cô thay lời đồng ý, vừa nhớ đến khoảnh khắc cô đầy nghị lực bảo vệ từng người một, trong anh lại dấy lại dục vọng không thể khống chế.
Đầu lưỡi trượt chui vào trong, anh mút thỏa thích để cô có thể đáp lại.
Một bàn tay không an phận mò vào bên trong lớp quần áo, lý trí kéo cô tỉnh lại, mở ra hai mắt nhìn Dạ Thiên Ưng đang mần mò mình, kéo bàn tay ảnh ra, gương mặt có chút ửng hồng: "Đây là phòng làm việc mà."
"Ừ ha." Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, đưa tay giữ tay cô lại: "Nhưng bây giờ anh quyết định biến nó thành phòng ngủ." Dùng sức kéo cô vào trong lòng.
Cô chịu vùng ra, quyến rũ nói chuyện với anh: "Đừng giỡn nữa, em có chuyện nghiêm túc hỏi anh."
Dạ Thiên Ưng dừng lại hành động với cô. vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém nhìn cô: "Chuyện gì nào?"
"Cái người tên Tiếu Thiên Ưng có phải quen biết với anh đúng không?"
Nghe cô hỏi thế, anh buông cô ra, trong đôi mắt tự nhiên xuất hiện tia tình thân: "Anh ta là anh cả của anh.”
Anh thương em trai, nhưng đối với người trai này thì...
Anh hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hận anh ta, nhưng Tiếu Thiên Dạ lại không buông tha cho anh, giờ anh muốn tránh muốn né cũng không được nữa rồi.
Mà anh cũng không nhìn thấy được vẻ mặt cô bây giờ.
Bàn tay cô nắm thật chặt, vẻ mặt cũng với suy nghĩ trong lòng thoáng thay đổi vì cái tên Tiếu Thiên Dạ, tại sao cô lại đột nhiên hận anh ta ư? Giờ cô chỉ xác định được một điều. Đó chính là, cô thuộc phe chính nghĩa.
"Thiên Ưng! Theo trình tự pháp luật thì chắc khoảng hai ngày sau tòa sán mới hội thẩm vụ án tổng giam đốc Hàn giấu vũ khí trong người, em hi vọng anh có thể đưa vụ án này cho em."
Nhìn vẻ mặt tự tin của cô, anh không có một chút nghi ngờ nào cả, nhưng Hàn Tuấn Hi giấu vũ khí đã bị bắt gặp trực tiếp, còn làm sao để thắng kiện được đây?
A, anh không hiểu gì về pháp luật, đối với bất cứ chuyện gì đều nhờ khả năng thông minh của chính anh, nhưng chỉ mình luật là anh chịu, giao cho cô được không? Hay giao cho một luật sư có thâm niên và kinh nghiệm?
"Được." Anh không muốn có nghi ngờ về năng lực của cô, nhưng anh cần phải phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: "Nếu mức độ phạm tội của Hàn Tuấn Hi thuộc dạng nặng nhất thì tuyên bố như thế nào?"
"Xử phạt ngồi tù hai năm trở xuống."
Hai năm ư?
Anh em mấy người bọn họ lúc ở Trung Quốc làm hoàn thành trót lọt mọi chuyện, cũng chưa từng bị dính án ngồi tù. Bọn họ không sợ ngồi tù, dù sao thì ai ai cũng phải bị cứa dao liếm máu mà sống thôi. Nhưng bây giờ bọn họ đang làm cho một tập đoàn lớn, nếu Hàn Tuấn Hi bị kết án ngồi từ, thì chắc chắn sự nghiệp tương lai sau này đều bị hủy hết.
Hàn Tuấn Hi là người anh em của nh, lúc anh 12 tuổi tìm đường chạy từ Nhật sang Trung thì tình cờ gặp phải Hàn Tuấn Hi, lúc ấy cậu ấy cũng bằng tuổi anh, nên tình cảm hơi sâu nặng. Những sau 12 năm mưa gió ấy, đi theo bước chân anh em chưa từng có một lần cãi vã, vĩnh viễn Hàn Tuấn Hi đều nghe mệnh lệnh của anh.
Giờ phút này anh thật sự lo cho Hàn Tuấn Hi.
"Thiên Ưng, em đồng ý sẽ cứu Tổng giám đốc Hàn ra ngoài, cho nên cứ tin em đi." Nhìn được anh lo âu ra sao, lần đầu tiên thấy nét mày anh không được tự nhiên, cô cũng muốn an ủi anh như họ, giờ cô đã quyết định bên cạnh anh thì cũng phải học nốt sự chia sẽ cảm thông với nhau.
"Ừ." Anh gật đầu một cái, đành phải trao cho cô nụ cười tín nhiệm: "Cần anh giúp một tay không?"
"Cần chứ, cho em một người biết rõ công ty các anh, với tài liệu về Tổng giám đốc Hàn nưuax."
"Em trực tiếp tìm anh là được rồi."
"Không được!" Cô phủ định lắc đầu một cái.
Cô chỉ muốn ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng, cũng để bộc lộ tài năng của mình. Mà mỗi khi ở bên cạnh anh thì lại khiến tim cô đập nhanh, còn mặt thì đỏ ửng vì xấu hổ.
Nếu ở trước phiên tòa điều tra Dạ Thiên Ưng về Hàn Tuấn Hi, chắc chắn Hàn Tuấn Hi ngồi tù lập tức.
"Lát nữa anh sắp xếp em trong phòng làm việc này, rồi bảo Hạ Uyển Uyển qua đây cho em, có chuyện gì thì trực tiếp hỏi cô ấy." Anh nhìn ra được lo lắng của cô.
Ha ha, quả thật anh cũng có loại cảm xúc đó, chính là khi nào anh với cô ở bên nhau, anh đều có cảm nghĩ muốn chọc ghẹo cô cho đã.
Mà bây giờ chính sự quan trọng hơn, anh cũng không hy vọng tình cảm riêng của anh làm hại tiền đồ của Hàn Tuấn Hi.
Nhìn chung đến buổi chiều, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
Ngô Hiểu Dao thành công bước vào phòng làm việc của bộ phận pháp lý trực thuộc công ty Dạ Thiên Ưng, sau này đó chính là t vị tríhuộc về cô, còn Hạ Uyển Uyển thì tạm thời đóng đô ở đây một thời gian.
"Chào quản lý Hạ."
"Chào." Hạ Uyển Uyển lạnh lùng đáp lời cô, nếu không phải vì vụ án của Hàn Tuấn Hi, bản thân cô cũng chẳng muốn đi gặp cô ta. .
"Có thể đem tới cho tôi những hạng mục mang lại lợi nhuận khổng lồ gần đây được không?"
Thấy Ngô Hiểu Dao đặt câu hỏi, Hạ Uyển Uyển nhíu mày, cô không tin Ngô Hiểu Dao, càng không muốn đem các hạng mục cho cô ta: "Cô chỉ là luật sư, cần gì mấy hạng mục ấy?"
Lần trước ở tầng hầm dưới kia, cô đã nhận rõ thấy độ đối xử của Hạ Uyển UYển với cô rồi, có thể cảm thấy Hạ Uyển Uyển không tin cô, với lại những hạng mục đề án ấy cũng không được phép giao cho người ngoài xem.
Nhưng những hạng mục ấy rất quan trọng đối với vụ án lần này.
"Quản lý Hạ, tôi hi vọng cô tin tưởng tôi."
"Không thể!" Thái độ Hạ Uyển Uyển rất quả quyết, không chút do dự, cho dù lần này Ngô Hiểu Dao trợ giúp Dạ Thiên Ưng, hay chuyện lần trước cô ta không báo cảnh sát, thì cô cũng tuyệt đối không đặt niềm tin ở Ngô Hiểu Dao: "Nếu cô đến tìm Dạ Thiên Ưng để lấy hạng mục, thì tôi cũng không đưa cho cô đâu." Hạ Uyển Uyển lạnh lùng nói hết câu, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc của cô.
Cô không hiểu tại sao Hạ Uyển Uyển lại ghét cô như vậy. Giữa bọn họ cũng đâu có bất kỳ thù hận nào đâu. Chẳng lẽ... Hạ Uyển Uyển thích Dạ Thiên Ưng sao?
"Quản lý Hah!" Thái độ của cô đột nhiên trở nên cứng rắn hơi, kéo tay Hạ Uyển Lại, giọng điệu đầy sự nghiêm túc: "Bây giờ việc cứ Tổng giám đốc Hàn quan trong hơn, tôi hi vọng cô tin tưởng tôi một lần!"