“Vị kế tiếp, tranh cử nghị viên Chủ tịch tập đoàn Sony Dạ Thiên Ưng.”
Nghe người điều khiển chương trình gọi, cô hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên trên khán đài.
Khi các vị cục trưởng ở dưới đài nhìn thấy là một cô gái đi lên thì tất cả ngẩn ra một lúc, rồi thì thầm thảo luận với nhau.
“Các vị lãnh đạo chính trị đáng kính trọng, tôi chỉ đại diện cho Dạ Thiên Ưng tiên sinh gửi đến các vị lời xin lỗi chân thành.” Hai chân của cô đang run rẩy, nếu như trường hợp lớn đây là lần đầu tiên cô gặp phải, không sao cả coi mặt người là khoai tây là được rồi, khom người cúi chào thật sâu ngẩng đầu nhìn về phía dưới: “Tôi vừa mới nhận được điện thoại của Dạ Thiên Ưng tiên sinh, anh ấy đang trên đường tới đây, gặp một sản phụ sắp sinh, anh ấy lập tức đem vị sản phụ kia đưa tới bệnh viện gần đây, nhưng bởi vị kẹt xe, có thể Dạ Thiên Ưng còn cần nửa giờ mới có thể đến, tôi thật sự khẩn cầu các vị lãnh đạo chính trị có thể thứ lỗi cho Dạ Thiên Ưng tội đến muộn.” Không biết làm như vậy có tác dụng gì hay không, không sao, cô còn có chuẩn bị phía sau!
“Làm cái gì vậy, ngay cả tham gia ứng cử nghị viên chính trị cũng có thể muộn? Trong mắt của anh ta còn có…quan niệm thời gian hay không?” Đối với giọng điệu oán trách này, không cần hỏi nhất định là thuộc hạ của Tiếu Thiên Dạ.
Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã chứa chan thành khẩn: “Người làm chính trị cần có điều kiện là gì? Có một chút nổi tiếng, phải nhìn xa, có óc tưởng tượng, sức sáng tạo, phải có năng lực để giữ gìn vị trí lãnh đạo. bản thân Dạ tiên sinh đã có sẵn vài điều kiện này, những điều này các vị không thể phủ nhận. Chính trị gia là làm gì? Giúp dân thành phố san sẻ, xúc tiến quốc gia phát triển. Toàn bộ tập đoàn Sony đã thúc đẩy hơn nửa kinh tế Nhật Bản, ở trên đường anh ấy gặp sản phụ sắp sinh, nếu như là các vị, các vị sẽ lựa chọn đến tranh cử, hay là sẽ buông tay mặc kệ sản phụ kia?” Thôi, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, cô giúp Dạ Thiên Ưng phát biểu cho xong: “Dạ tiên sinh một khi trở thành nghị viên chính trị nhất định là một kỳ tích của giới chính trị, thương quan liên thủ(1), đây tuyệt đối là sách lược phát triển kinh tế Nhật Bản một cách lâu dài, hơn nữa Dạ tiên sinh có khả năng giao thiệp, chỉ riêng Bernad • Arnaud(2) tình nguyện quyên góp 400 triệu đô la để xấy dựng cô nhi viện nước ta, hơn nữa Dạ tiên sinh hứa hẹn một khi tranh cử nghị viên thành công, hàng năm anh ấy có thể bỏ ra 1 tỷ đô la Hồng Kông(3) xây dựng cảnh vật chung quanh thành phố của Nhật Bản……” Cô càng nói càng hung hồn, càng nói cảm xúc càng mãnh liệt, thao thao bất tuyệt(4) hoàn toàn không dừng lại được.
(1)Nghĩa là: Nhà buôn và quan chức cùng hợp tác.
(2)Mình search gg chỉ thấy tên là Bernard Arnault(một tỷ phú người Pháp), còn tên này thì chịu.
(3)Khoảng gần 29 tỷ tiền Việt Nam.
(4)Nghĩa là: Nói liên tục.
Nhưng cô nói xong, nói xong rồi mới phát hiện, hình như vô tình làm cho Dạ Thiên Ưng bỏ ra thật nhiều tiền? 10nlk.
1 tỷ một năm, vậy mười năm?
Trời ơi! Đều do cái miệng cô.
Đoán chừng chức nghị viên này là cô mua về cho Dạ Thiên Ưng rồi.
Nhìn vẻ mặt những người dưới khán đài, cô biết hoàn toàn không cần Dạ Thiên Ưng lên tiếng.
Đi xuống bàn, Tiếu Thiên Dạ lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nỉ non: “Em dâu à, Dạ Thiên Ưng có một người vợ như vậy thật không biết là phúc hay họa, cô có biết trị giá con người Dạ Thiên Ưng là bao nhiêu không? Mà cô đã giúp nó hứa hẹn bỏ ra một năm 1 tỷ đô la?”
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô cũng là nhất thời không che được miệng mới thổi phồng ra đến biển như vậy.
“Tiền? A, cho dù một năm quyên góp ra 20 tỷ tôi cũng không để ý, tiền mất có thể kiếm lại, chỉ cần có địa vị là có thể!” Dạ Thiên Ưng bất ngờ xuất hiện khuôn mặt mang theo nụ cười cùng với Tiếu Dạ Thiên nói chuyện, rồi đưa tay kéo Ngô Hiểu Dao ngồi vào vị trí.
Tiền và quyền, thật ra thì anh coi trọng quyền hơn.
Đây chính là điều mà mọi người gọi là có tiền thì có quyền, có quyền thì có tiền, hai thứ này anh chỉ cần đạt được một thứ là có thể duy trì được thứ khác.
“Thiên Ưng, xin lỗi……”
Trong nháy mắt khóe miệng của anh hiện lên nụ cười mang một chút dịu dàng, lúc tới cửa viện chính trị Lăng Thánh Quân đã đem sự việc nói ra rõ ràng rồi.
Sau khi nghe xong anh thực sự rất vui vẻ, tai vạ xảy ra có lẽ là tự bay đến với từng người, nhưng khi thực sự đối mặt, tâm lý của anh ít nhiều gì cũng không phải không cảm nhận được.
Nhưng hiện tại, nhìn tất cả hành động của Ngô Hiểu Dao, anh biết, cô không bỏ anh mà đi, mà là giúp anh hoàn thành giấc mộng của mình.
Anh vẫn luôn đứng dưới đài nghe cô phát biểu, không hề đi lên ngăn cản, bởi vì anh cảm thấy, so với anh cô càng xuất sắc hơn……
“Ai, giá trị của anh giảm sút rồi, đừng quên, nếu như anh nghèo rồi, trước đây em đã từng đồng ý, em phải nuôi anh.” Anh mỉm cười, đưa tay gắt gao giữ bàn tay nhỏ bé của cô lại.
Cô kiên định gật đầu, bất kể là anh nghèo hay anh giàu có, cô đều yêu anh, dù cho từ nay về sau cùng nhau ăn bánh bao dưa muối, cô cũng sẽ chia cho anh một nửa.
Ha ha, nhưng mà, làm sao anh có thể để cô nuôi thật?
Xếp vị trí thứ 16 thế giới?
Đó là mấy tháng trước, sau khi anh do dự hợp tác với Bernard • Arnaud, giá trị của anh tăng vọt vài tỷ, đã vượt qua Bernard • Arnaud, nhảy lên vị trí thứ 11.
Bảng xếp hạng Forbes(5) năm ngoái phải không? Có chút ngạc nhiên rồi.
(5) Đây là bảng xếp hạng những tỷ phú giàu nhất thế giới, ra đời vào năm 1987.
Ha ha, mục tiêu năm nay của anh là giành lại vị trí trong bảng Forbes được công bố năm nay,anh muốn vào top 10!
Danh sách được nghị viên chính trị công bố, vốn không cần lo lắng nhất định là có Dạ Thiên Ưng rồi.
Muốn nói vị trí này anh mua cũng được, lừa cũng thế, tóm lại anh cùng cô đồng thời bỏ vị trí này vào trong túi rồi.
Sau khi anh cùng các vị Cục trưởng thân mật chào hỏi, kéo tay Ngô Hiểu Dao đi về phía công ty Bách Hóa.
“Đi công ty Bách Hóa làm gì ?”
“Buổi tối giới chính trị có dạ hội, cần em cùng anh tham gia”
“…… Không cần, em sợ.”
Cô sợ? Vừa rồi không biết ai ở trên khán đài nói thao thao bất tuyệt làm cảm động lòng người.
Hiện tại Dạ Thiên Ưng đã trở thành người đàn ông tốt mà ở thời buổi này đã tuyệt chủng rồi, từ nhỏ bị ép ra nhập xã hội đen, chăm sóc em trai, đưa sản phụ đi bệnh viện, nhà từ thiện lớn. Tất cả những điều này đều là kiệt tác của cô. Bây giờ, cái xấu của anh đều đã được cô tẩy rửa sạch sẽ rồi.
Anh cảm thấy, cô rất thích hợp đi tuyên truyền, đoán chừng cô sẽ đóng gói ra một đám người đều là nhân vật anh hùng.
“Ừ, vậy em đừng đi nữa, để anh gọi người phụ nữ khác đi thôi.”
Anh nghiêm túc nói, cô nhíu lông mày thành một đường: “Ồ, vậy anh mang người phụ nữ khác đi đi, em đi hẹn hò với người đàn ông khác.”
“……Được.” “Két” anh đạp phanh xe, mở cửa xe ra, chờ cô xuống xe đi hẹn hò với người đàn ông khác.
Đừng nói gì, ngay cả do dự cô cũng chưa từng do dự đã bước xuống xe.
Lúc này, lông mày của anh nhíu thành một đường, mặt tức giận thành cục xanh cục tím.
Bây giờ làm sao anh không trêu đùa được cô nữa rồi?
Ngược lại luôn luôn bị cô trêu đùa?
Bất đắc dĩ, đưa tay giữ cánh tay cô lại, một tay kéo cô lên xe. 14967626
“Kéo em làm gì? Em muốn đi hẹn hò với người đàn ông khác.”Cô á, bộ dáng hiện tại đạt đến mười phần xấu xa, trước kia cô bị anh trêu chọc mỗi ngày, bây giờ cô bắt đầu trả thù.
“Em dám, cẩn thận anh đem tình nhân của em đánh gãy chân!” Anh hơi tức giận nói, rất nhanh khởi động xe……
P/s: Từ chương này mình sẽ edit, vì mới tập edit nên chắc chắn sẽ có nhiều chỗ sai sót, mong mọi người góp ý. Chỗ nào chưa mượt mọi người cứ ném thoải mái nhé!