Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 48

Hơn hai năm qua, Dạ Thiên Ưng không ngừng cải tiến nhân sự, thúc đẩy quá trình phát triển tăng trưởng kinh tế, nhằm đưa công ty vào trong vị trí 100 hàng đầu thế giới. Để có được thành tích này, hắn đã vất vả làm việc ngày đêm.

Mặc dù bận rộn, nhưng hắn vẫn không ngừng phái người đi tới Trung Quốc tìm kiếm nơi ở của Ngô Hiểu Dao, nhưng lần nào cũng không thu về kết quả tốt.

Trong hai năm nay, hắn luôn tự nhủ, khuyên lơn bản thân không cần suy nghĩ đến cô ta. Thứ không thuộc về mình, chung quy không thể ép buộc, dù cho hắn có giam giữ cô, về sau cô cũng tìm cách trốn thoát. . . . . . .

Hắn chưa từng nghĩ qua, người khiến hắn ngày đêm mong nhớ, thậm chí là muốn từ bỏ, nay lại xuất hiện ở trước mặt mình.

Có lẽ, đây chính là duyên phận ?!

Mười hai năm trước bọn họ lần đầu tiên gặp gỡ, năm ấy cô chỉ mới sáu tuổi, còn hắn đã mười hai.

Cách đây khoảng hai năm, cô như một bông hoa nhỏ dần dần nở rộ, còn hắn đến tuổi phải lập gia đình.

Đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau ngoài ý muốn, cô từ nụ hoa e ấp bỗng chốc nở tung khoe sắc, biến hóa thành một thiếu nữ xinh tươi. Còn hắn từ một đại ca xã hội đen đổi thành thân phận doanh nhân.

Thời gian dần trôi, con người đang dần thay đổi, chỉ có một điều không đổi, là hắn vẫn nhớ đến cô, tiếc là. . . . . .

Hai lần gặp mặt, cô lại không thể nhận ra hắn.

Không sao, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hắn có thể nhận ra cô, hơn nữa lần này. . . . . . hắn thề tuyệt đối! Tuyệt đối sẽ không để cô thoát khỏi lòng bàn tay của mình, muốn cô vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ nhớ tới hắn! Đây có lẽ là tính cách độc đoán nhất của hắn từ trước đến nay, vì một thứ mà quyết chí chinh phục.

"Cho nên? Cho nên cái gì? Nếu không biết tại sao không hỏi!" Thái độ của Lăng Thánh Quân vẫn y như cũ, nhất quyết không buông tha đối tượng đáng thương trước mặt.

Dạ Thiên Ưng bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ từ nãy giờ, khóe miệng hắn khẽ nhếch, dáng vẻ tao nhã nhưng nụ cười đầy bí hiểm, dùng âm thanh dịu dàng nói với người con gái đang hoảng sợ: "Đúng vậy, chúng tôi làm việc ở tầng 40. Cô gái, cám ơn cô." Nói xong, vẫn giữ thái độ lịch lãm rời khỏi thang máy.

Mọi người thấy hắn hành động như vậy, cũng đồng tình bước theo ra ngoài, duy chỉ có Lăng Thánh Quân đầu óc mơ hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng không ngừng lo lắng: Thiên Ưng tại sao lại như thế ??

"Thánh Quân!" Dạ Thiên Ưng đứng bên ngoài thang máy, đôi tay khẽ đút túi quần, lạnh lùng cất giọng: "Đừng trì hoãn công việc của người khác! Còn không mau đi ra đây?!"

Nhìn nụ cười quái dị của Dạ Thiên Ưng, Lăng Thánh Quân linh cảm là sắp có chuyện xảy ra với mình, vẻ mặt hắn trở nên khẩn trương, sau đó tự giác đi khỏi thang máy.

Trước khi cửa thang máy khép lại, người đàn ông kia đột nhiên hướng mắt về Ngô Hiểu Dao mỉm cười, nụ cười này, ấm áp vô cùng. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment