Không lâu sau, quả nhiên lão Trương bị cảnh sát bắt. Những gì lão đã làm đủ để cho lão nửa đời sau chết già trong ngục.
Bạch Đốc nghe tin này chỉ buông một câu “Tự làm tự chịu”, ánh mắt khinh thường cực kỳ giống Cố Cách.
Bạch Đốc đi vào phòng, nhìn thấy Cố Cách đang ngồi trước máy tính. Cậu còn chưa kịp nhìn thấy gì, Cố Cách đã đem trang web đóng lại.
“Anh vừa xem cái gì vậy?”
“Anh vừa biết có một loại chủng tộc tên là hủ nữ tồn tại.”
Trong đầu Bạch Đốc “đinh” một tiếng, bóng đèn bật sáng lên. “Em biết, em biết, chính là sắc nữ!”
“… Không đúng. Hẳn là một đám con gái đam mê đồng tính luyến ái nam.”
“Muốn xem chúng ta làm tình sao?” Bạch Đốc không biết, “Vậy bọn họ là đồng đội của chúng ta hả?”
Cố Cách tắt máy tính, thuận miệng hỏi một câu, “Họ là đồng đội, vậy tình địch của chúng ta là ai?”
Bạch Đốc dừng một chút, không biết đáp lại thế nào.
“Có thể chấp nhận chúng ta thì đều là đồng đội của chúng ta”, Cố Cách liếc nhìn Bạch Đốc đang đứng sững sờ không biết nghĩ cái gì, vỗ vỗ đầu cậu, “Đừng nghĩ lung tung nữa, ăn cơm thôi.”
Bạch Đốc giữ chặt tay Cố Cách, tiến lên ôm lấy hắn, dùng chóp mũi cọ cọ trên mặt Cố Cách, nói: “Anh cũng là đồng đội của em.”
Cố Cách hơi sửng sốt, sau đó sáng tỏ cười, lại gần hôn lên khóe mắt Bạch Đốc.
Bạch Đốc ngây ngốc cười rộ lên.
Cố Cách, anh là đồng đội của em. Em muốn đối với anh thật tốt, không phụ những bao dung anh đã dành cho em.
—–
Ăn xong cơm chiều, Bạch Đốc mở máy tính xem xét tình hình công ty. Khả năng mấy ngày nay có thể có mưa chuyển mùa, cậu khàn giọng ho khan vài tiếng. Cố Cách rót cho cậu ly nước, “Em bị cảm sao?”
“Ah, chắc không phải đâu.”
“Thời tiết thay đổi, em đừng mặc ít quần áo quá.”
Bạch Đốc cười đống ý.
“Thuốc cũng hút ít thôi.”
“Em cai lâu rồi, anh chẳng để ý gì cả!”
“Ừ,” Cố Cách lạnh nhạt đáp, “Anh chỉ nhắc vậy thôi.”
Bạch Đốc yên lặng giơ ngón giữa.
Máy tính ở phía sau đột nhiên phụt tắt.
“…”
“…” Cố Cách có dự cảm không tốt.
“Đệch, sao tự nhiên lại đen sì thế này? Tư liệu mất hai ngày sửa sang của tôi!!” Bạch Đốc bạo phát.
“Đừng nóng, đừng nóng,” Cố Cách vội vàng trấn an cậu, “Trong ổ C sẽ có bản lưu tạm thời, lát nữa anh sẽ tìm lại cho, em …”
“A hahaha ~~~” Bạch Đốc điên cuồng móc trong túi ra một USB, “May là em thông minh, làm xong liền lưu trữ vào đây. Một con virus vớ vẩn chẳng là gì nha!”
Cố Cách trên trán nổi đầy gân xanh.
Cuối cùng máy tính của Bạch Đốc vẫn không mở được, đành để hôm sau mang đi sửa, vì thế thuận tay mượn máy tính của Cố Cách.
Trợ lý ở một bên đang liệt kê lịch trình trong ngày, hắn nhìn thấy ông chủ kính yêu của mình trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn. Trái tim thủy tinh của tiểu trợ lý vỡ tan rơi đầy đất, sếp không yêu em sao?
Thật vất vả đám người mới rời đi, Bạch Đốc vội vàng mở máy tính. Cố Cách có lưu bí mật buồn nôn nào đó không ta? Giống như thừa dịp mình ngủ say lén chụp ảnh, hay là đêm khuya yên tĩnh vụng trộm viết mấy câu tỏ tình buồn nôn nào đó? Ai nha, ngẫm lại như thế có thể bồi dưỡng tình cảm biết bao a. Lạnh lùng như Cố Cách chắc chắn là có đi.
Bạch Đốc lật tung hết cả ổ C, D, E, F, cả file mã hóa nữa cũng không phát hiện được cái gì. Bạch Đốc mất hứng oán thầm, lão yêu tinh này giấu tốt thật!
Cả ngày Bạch Đốc không thu hoạch được gì, trong cuộc họp mặt cũng đen sì, cấp dưới đều nơm nớp lo sợ, sếp của bọn họ vất vả lắm mới ôn hòa được một chút, hôm nay lại làm sao rồi? … Trên đường không cẩn thận cán chết chó sao?